Tít tắc, tiếng đồng hồ trôi qua theo từng phút, Cao Anh Quân dừng không việc lại, sắp xét đống giấy tờ lộn xộn vào vị trí cũ, anh đứng dậy rồi cầm chiếc khoác áo đi ra ngoài.
"Chào giám đốc!"
Cô thư ký thấy anh đi ra thì vội đứng dậy chào.
Cao Anh Quân gật đầu một cái rồi lướt qua, vào thang máy, xuống đại sảnh rồi ra xe, ngồi trong chiếc xe ô tô của riêng mình, anh xoay vô lăng rời khỏi bãi đỗ, tiến ra đường quốc lộ, trở về nhà.
Nguyệt Hương Lan sau khi đã ngủ được một giấc thì cũng đi ra ngoài, cánh cửa phòng vừa mở ra, một mùi hương từ căn bếp bay ngang qua đầu mũi, Nguyệt Hương Lan đi theo mùi hương hấp dẫn vào căn bếp.
Trong nhà bếp, một người phụ nữ với mái tóc tém, uốn xoăn đang chăm chỉ nấu nướng, Nguyệt Hương Lan tò mò đi lại gần chiếc nồi canh đang tỏa hương thơm ngát, bà Trương nhìn thấy cô đi đến cũng không có ý kiến gì.
Nguyệt Hương Lan ngửi mùi hương phát ra từ nồi canh, cô lên tiếng khen ngợi.
"Mùi thơm quá!"
Bà Trương nghe vậy thì đáp, tay vội để thêm một ít gia vị vào rồi hòa chung.
"Phải thơm rồi, Anh Quân nó rất thích món canh này do ta nấu.
Cô cũng nên học hỏi để nấu những món mà nó ưa thích."
"Anh ấy cũng thích những món như vậy sao?"
Nguyệt Hương Lan nhất thời nói ra lời trong lòng, bà nghe xong thì nhíu mày, ngước lên nhìn cô rồi hỏi.
"Cô hỏi gì lạ vậy, cô là vợ nó mà không biết nó thích những món bình dân như vậy sao?"
"Dạ, do cháu ít khi vào bếp nên cũng không biết anh ấy thích gì, ghét gì ạ.
Nguyệt Hương Lan giật mình trước câu hỏi đó, vì lỡ miệng nói ra lời trong lòng mà cô phải biện ra một lý do để tránh sự hoài nghi từ bà.
Bà Trương cũng không suy nghĩ sâu xa, cũng không để ý đến biểu hiện bối rối của cô, bà vừa nấu, vừa chỉ dạy cho con, nói cho cô nghe những gì mà anh thích, anh ghét.
"Cũng không tránh được cô, thằng cháu trai ta đêm ngày trong căn phòng thì hơi đâu mà ăn ở nhà, nhưng không phải vì thế mà cô không nấu những món nó thích đâu nhé, phải nấu mới tăng tình cảm được!"
"Dạ, cháu sẽ cố gắng."
"Ừm, để ta nói cho cô biết một vài thứ liên quan đến nó, nó thích những món canh lắm, đặc biệt là món canh bí.
Từ nhỏ đến lớn nó lúc nào cũng đòi ta phải nấu cho nó ăn món đó, chịu khó cô cũng phải nấu cho nó ăn nhé!"
"Dạ."
"Còn nữa, nó rất ghét những món mặn, cay vì nó ăn cay không giỏi, cô đừng nấu những món có độ cay quá lố, cứ nấu những món lành mạnh, thanh đậm cho nó là được."
"Dạ, cảm ơn bà, cháu sẽ cố gắng."
Nguyệt Hương Lan gật đầu đáp, cô không ngờ nhìn anh trong cứng rắn như vậy mà chỉ biết ăn những món nhẹ nhàng, ghét những món nồng và cay như vậy.
Không biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì mà lại lén lút mỉm cười, nụ cười tinh nghịch nhìn nồi canh.
Một lúc sau thì Cao Anh Quân cũng về đến nhà, Nguyệt Hương Lan từ trong bếp đi ra cùng bà nội, cô tiến đến cầm lấy áo khoác của anh.
Cao Anh Quân gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi quay sang nhìn bà.
"Con chào bà, lâu quá không gặp mặt, bà vẫn sang trọng như vậy!"
Được cháu trai khen, bà Trương khoái chí mỉm cười, xua tay đáp.
"Thôi nào cái thằng cháu dẻo miệng, con mau mau đi tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm cùng gia đình.
Hôm nay ta đặc biệt nấu những món con yêu thích đó!"
"Vậy sao? Thích thật, con sẽ xuống ngay."
Nói rồi, Cao Anh Quân choàng tay ra vai cô bước đi, đồng thời cũng kéo Nguyệt Hương Lan lên phòng cùng.
Trên phòng, anh rút tay lại nhìn cô, Nguyệt Hương Lan giúp ăn cởi cà vạt ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc cà vạt, cô nói.
"Xem ra, anh cũng đúng hẹn lắm đó!"
Nguyệt Hương Lan có để ý đến đồng hồ, anh về đúng 4 giờ không phút khiến cô vô cùng hài lòng.
Cao Anh Quân mỉm nhẹ, anh đáp.
"Phải về đúng giờ chứ, về để xem cô vợ hợp đồng của mình có làm đúng bổn phận cháu dâu hay không, với lại còn phải xem khuôn mặt sắp hóa quỷ của cô ấy nữa chứ."
"Gì chứ! Anh nói ai là quỷ đó hả?"
Nguyệt Hương Lan nhất thời nổi đóa, cà vạt chưa được khỏi ra bị cô kéo xuống, cơ thể anh theo quán tính mà ngã về phía trước.
Nguyệt Hương Lan cũng bị hành động của bản thân làm cô bối rối.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cánh nhau một cái duy chuyển, hai khuôn mặt, bốn mắt nhìn nhau không rời, Nguyệt Hương Lan nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ lại càng nắm chặt chiếc cà vạt hơn.
Cao Anh Quân bị cô níu lại, một nửa cơ thể chồm ra phía trước, chỉ cách một chút thì hôn sẽ chạm nhau, vì lời hứa trong hợp đồng, Cao Anh Quân bắt buộc phải dùng tay giữ thắt lưng cô lại, dùng nó làm điểm tựa tránh để bản thân ngã xuống.
Cả hai nhìn đối phương ở cự ly rất gần, khuôn mặt phóng đại của Cao Anh Quân hiện rõ trước mặt, từng đường nét trên khuôn mặt đều anh tú khiến trái tim cô không ngừng rung động, một cảm giác yêu thích dâng lên không lòng, hai má cũng vô thức mà ửng đỏ.
Cao Anh Quân nhìn khuôn mặt như mèo con của Nguyệt Hương Lan mà như biến thành tượng, khuôn mặt vô cảm anh nhìn cô, mắt cũng không muốn rời nửa bước, vẻ đẹp trong sáng, đơn thuần mà mỗi khi nhắm mắt anh lại thấy đang xuất hiện trước mặt.
Tiếng tim đập như muốn nhảy xổ ra ngoài, ánh mắt say mê anh nhìn cô không chớp, một thứ cái giác yêu thích chảy trong lỏng, lang đi khắp trong cơ thể khiến anh không thể duy chuyển được.
Cả hai cứ như vậy mà nhìn nhau đắm đuối, một người nắm chặt cà vạt, một người lại giữ thắt eo của người kia, một tư thế đứng đầy ái muội trong căn phòng vắng chỉ có hai người.
Khoảng 2 phút sau đó, Nguyệt Hương Lan bừng tỉnh thoát khỏi vẻ đẹp của Cao Anh Quân, cô thả cà vạt của anh ra, đồng thời cũng dùng lực đẩy anh cách xa nhìn, khuôn mặt ngại ngùng, đôi má vẫn ửng đỏ, cô vén một nửa tóc ra phía trước, cố gắng che giấu sự ngại ngùng.
"Xin lỗi!"
Cao Anh Quân cũng bị cô làm giật mình, nhìn bàn tay đang ở giữa không trung, anh liền thu tay lại rồi nhìn cô, nghe tiếng cô nói, anh liền đáp lại.
"Không sao.
Cô ngồi trong phòng đợi tôi tắm xong rồi chúng ta sẽ xuống dưới nhé?"
"Đ..
được!"
Nguyệt Hương Lan vẫn chưa thoát khỏi sự bối rối đó, cô ấp úng đáp lại.
Cao Anh Quân sau khi nhận được câu trả lời cũng hài lòng bước vào phòng tắm, khi cánh cửa phòng tắm khép lại, Nguyệt Hương Lan liền ngồi phịch xuống giường, bàn tay nhỏ chạm lên phần má trái, tự nói trong lòng.
"Sao tự nhiên mình lại thấy ngại ngùng đến như vậy chứ, cảm giác thích thú cứ dâng lên trong lòng là sao chứ?"
"Nhưng cũng không thể từ chối, anh ta thật sự rất đẹp trai!"
Chỉ vừa mới nói thôi mà cô đã nhớ lại khuôn mặt đó, quả thật rất đẹp, vẻ đẹp của anh khiến cô mê muội, trái tim cũng không kiềm được mà dâng lên một cảm giác yêu thích.
Không chỉ riêng cô biết bản thân đã nảy sinh cảm tình với đối phương mà Cao Anh Quân cũng cảm thấy trong lòng có chút khác biệt, tiếng nước chảy từ vòi sen cũng không thể làm anh ngừng suy nghĩ để khuôn mặt bối rối đó của cô.
Dù anh đã gặp ra không ít những cô nàng xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của cô lại trong trẻo, đáng yêu hơn những người anh từng gặp, chỉ là sự đáng yêu trong vô thức thôi cũng khiến anh như cứng đơ.
Chính anh cũng cảm nhận được, biết được bản thân đã có cảm tình với cô, hơn thế nữa anh còn rất yêu thích nụ cười của cô.
Cao Anh Quân mang theo những suy nghĩ vu vơ mà tiếp tục tắm rửa, trong dòng nước nóng ấm, cơ thể rắn chắc xen lẫn cơ thể thoát ẩn thoát hiện sau tấm kính đặc, tách riêng với phòng ngủ..