HÔN NHÂN KHÔNG HẠNH PHÚC


Mộ Dương bị dọa cho sợ rồi, nửa ngày còn lại anh chỉ có thể ở nhà cùng cô mà thôi.

Từ Ninh Hi cầm cơm nắm trong tay ăn rất ngon lành, Mộ Dương đứng cạnh chỉ biết cười.
"Còn nhiều lắm, không ai giành đâu." Mộ Dương nói.
Anh đẩy cái đ ĩa sang phía cô, Từ Ninh Hi ngồi đấy ăn như một đứa trẻ, tối nay cô lại muốn ăn cơm nắm nên anh mới làm cho cô.
Trời cũng đã tối, anh giữ lời hứa với cô dẫn cô ra ngoài.

Nhìn Từ Ninh Hi trước mắt, anh tiến đến chỉnh lại khăn choàng cổ của cô rồi giúp cô đeo bao tay vào giữ ấm.
"Bên ngoài lạnh." Anh nói.
Từ Ninh Hi gật đầu, cô tính đi tìm gậy chỉ đường của mình thì anh kéo cô lại.
"Không cần tìm đâu, cũng không cần đến nó." Mộ Dương nói.
"Nhưng mà..."
"Đi thôi."
...
Hôm nay là cuối tuần nên có rất nhiều người, người người đi qua, trời lạnh, tuyết cũng đã rơi nên có bao nhiêu cặp đôi tay trong tay đi cạnh nhau.


Từ Ninh Hi sợ bị lạc rồi đi lung tung tay cô cứ nắm chặt góc áo anh, Mộ Dương thấy thế đưa tay xuống nắm lấy tay cô.
"Như vậy sẽ không sợ lạc." Anh nói.
Từ Ninh Hi gật đầu, Mộ Dương cười rồi đưa đi dạo một vòng.
Anh mua cho cô kẹo bông gòn, vị ngọt của đường khiến cô thấy hạnh phúc làm sao, nhìn Từ Ninh Hi cười vui như vậy anh lại vui lây.

Tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được sự nuông chiều từ anh là như thế nào.
Mộ Dương cùng Từ Ninh Hi đi đây đi đó, đã một tuần cô không được ra ngoài, bây giờ đi dạo như thế này cô rất vui.

Cả hai dừng chân lại ở công viên, anh để cô ngồi trên xích đu rồi đẩy nhẹ ở phía sau.
"Tuyết." Cô đưa tay ra cảm nhận được tuyết đang rơi xuống tay mình, anh ngẩng đầu lên nhìn, tuyết lại rơi nữa rồi.
"Lạnh quá." Mặt của cô đỏ ửng lên, Mộ Dương thấy thế lại đưa tay chạm vào má cô.
"Mềm quá." Mộ Dương nói.
Từ Ninh Hi ngơ ngác, cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh: "Tay của anh...ấm quá đi."
Cô bật cười như một đứa trẻ, nụ cười ấy thật sự khiến cho trái tim của Mộ Dương rung động thật rồi.

Làm sao vậy chứ? Mới một tuần mà lại...
"Mau...mau về thôi, trễ lắm rồi." Mộ Dương nắm lấy tay cô rồi nói.
Chơi như vậy cũng đủ rồi, về nhà thôi.
"Ừm."
...
Anh đưa cô về nhà, vừa về đến đã bảo cô nhanh đi thay quần áo đi, coi chừng cảm lạnh, tuyết lúc nãy rơi khá nhiều.
Mộ Dương đứng cạnh giúp cô cởi áo khoác và nón ra, Từ Ninh Hi nói cảm ơn anh rồi về phòng.
Anh ôm áo của cô trong tay, bất giác anh đưa chiếc áo lên hít một hơi.

Thơm...thơm quá...
"Cái gì vậy chứ?" Mộ Dương giật mình, anh vừa làm cái khỉ gì vậy chứ? Tự dưng khi không lại...điên điên thật rồi.
...
Mộ Dương sợ cô bị lạnh nên pha một li trà gừng nóng đem đến phòng cho cô, anh mở cửa phòng cô ra rồi nói: "Tôi sợ cô lạnh..."

Anh sững người lại khi thấy Từ Ninh Hi đang thay đồ, Ninh Hi nghe tiếng anh thì cũng giật mình mà rớt cái áo trên tay xuống.
Rầm
"Tôi...làm phiền rồi."
Từ Ninh Hi tuy không thấy nhưng cô biết lúc nãy anh đã nhìn thấy hết rồi.
"Đồ...đồ ngốc!!!"
Một lúc sau.
"Em xong rồi." Từ Ninh Hi ở trong nói ra.
Mộ Dương ho vài cái rồi đẩy cửa vào, cô đã thay quần áo mới rồi cuộn mình vào chăn nằm trên giường.
Lúc nãy...anh không thấy gì cả...
Chỉ nhìn thấy tấm lưng của cô thôi.
"Trà...trà nóng..." Mộ Dương lấp bấp nói.
"Ừm." Từ Ninh Hi nhỏ giọng đáp.
"Vậy ngủ...ngủ ngon." Mộ Dương nói thêm.
"Ngủ ngon." Cô đáp anh.
Mộ Dương bước ra ngoài.
"Khoan đã...lúc nãy anh..."
"Không có thấy." Nói xong anh đóng cửa lại.
Cái gì vậy chứ? Anh đã ngủ biết bao người phụ nữ nhưng bây giờ lại thấy ngại ngùng vì chuyện thế này.
Điên thật rồi.


Anh đưa tay lên trán, do thời gian qua anh chăm sóc cho Từ Ninh Hi nên thay đổi luôn sao?
Làm gì có, anh làm gì có tình cảm với cô được.

Sau lần đó anh cũng chưa từng chạm vào cô lần nào cả, thân thể cô như thế nào anh cũng không biết nữa.
Mộ Dương về phòng, anh vỗ vỗ mặt mình để quên hình ảnh lúc nãy đi, anh kéo ghế ngồi xuống, mãi mê đưa cô ra ngoài chơi anh quên mất chuyện sáng nay.
Phải điều tra kĩ mới được, sao có kẻ lại nhắm vào cô như thế chứ? Từ Ninh Hi không gia đình, anh em bạn bè cũng không có một ai, người như cô anh nghĩ cũng không đi gây thù chuốc oán với ai đâu.

Vậy chỉ còn một khả năng...nguyên nhân từ anh mà ra.
Ai? Ai đang đứng sau và mục đích họ muốn lấy mạng Từ Ninh Hi để làm gì?
Người như anh có biết bao như kẻ thù, anh cũng không thể loại trừ được ai, chỉ có thể điều tra thôi.

Mong rằng sẽ có manh mối, nhớ đến cô có hỏi có thấy cây bút nào không anh mới thấy lạ.

Lúc anh trở về không có cái gì ở đó cả, tên đó đã lấy đi sao?
Một cây bút hắn ta lấy làm gì chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc