HÔN NHÂN KHÔNG HẠNH PHÚC


Ăn trưa xong Từ Ninh Hi muốn ra về nhưng anh giữ cô lại, dù gì về nhà cũng có một mình cô, anh sợ cô nhàm chán nên muốn Từ Ninh Hi ở lại đây với mình.

Công việc hôm nay không có nhiều, anh sẽ tan làm sớm thôi.
Từ Ninh Hi cũng đồng ý ở lại, cô đi dạo một vòng trong phòng làm việc của anh, nhìn đồng tài liệu chất cao như núi mà cô bất ngờ, không nghĩ Mộ Dương có thể giải quyết hết được những chuyện này đó.
"Anh giỏi thật đó." Cô nói.
"Hửm?" Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Không có gì, em chỉ muốn khen chồng mình thôi." Cô mỉm cười.
Mộ Dương nghe xong thì cười lớn: "Không giỏi thì lấy gì nuôi em đây?"
Từ Ninh Hi bĩu môi: "Em cũng có thể đi làm nuôi anh đó nha."
"Không cần, em chì cần ở nhà thôi."
"Tôi không muốn để em chịu vất vả nữa, hãy hưởng thụ đi Mộ thiếu phu nhân." Mộ Dương nhìn cô bảo.
"Nhưng mà...nhàm chán lắm." Cô lắc đầu.
Ở yên một chỗ thời gian qua khiến cô ngứa ngáy tay chân lắm rồi, đứng ngồi không yên luôn ấy.

Trước đây cô vừa đi làm vừa lo việc nhà cho cả gia đình, từ lúc bị mù đến giờ cô chỉ có ăn và ngủ, thật sự khó chịu lắm.
"Trước đây em làm công việc gì?" Anh vừa đánh máy vừa hỏi cô.

"Em hả? Chưa kết hôn với anh thì em phụ bán hoa ở tiệm hoa Niên Niên, sau khi thành vợ anh rồi thì em làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng đó cũng gần Mộ gia nên em cũng tiện đi lại." Cô nói.
Mộ Dương dừng tay lại.
"Tiền trước đây tôi đưa...em không dùng đến sao?" Anh hỏi cô.
Từ Ninh Hi lắc đầu: "Em...không."
"Dù sao cũng là tiền của anh, em chỉ dám dùng cho gia đình, còn cá nhân em em không dám động đến một đồng." Cô cười nói.
"Đồ ngốc này." Mộ Dương thở dài.
"Cái thẻ tôi để lại cho em, em vẫn giữ chứ?"
"Em vẫn giữ bên mình." Cô lấy ra đưa anh.
Mộ Dương đứng dậy, anh cầm lấy tay cô đặt chiếc thẻ vào lòng bàn tay của Từ Ninh Hi: "Giữ lấy, hãy tiêu tiền của tôi."
"Em cũng có thiếu gì đâu mà."
"Nghe lời tôi có được không?"
"Em...vẫn đang đề phòng tôi sao?" Anh có cảm giác cô chưa tin tưởng mình hoàn toàn, Ninh Hi sợ một khi dùng tiền của anh sẽ mắc nợ anh vậy.
"Em...em..."
"Tiền của tôi là của em." Anh hôn cô rồi nói."
"Thiếu phu nhân của Mộ gia sao có thể để em thiệt thòi được chứ?"
...
Một lúc sau.
Từ Ninh Hi đã ngủ trên ghế, anh lấy áo mình đắp lên cho cô, nói mãi cô mới chịu giữ lại cái thẻ của anh đưa cho cô.

Từ Ninh Hi hiểu chuyện quá, hiểu chuyện đến mức làm anh đau lòng.
Mộ Dương cúi xuống hôn lên trán cô, anh không muốn để cô chịu thiệt, cô luôn cho rằng mình không thiếu thốn cái gì, nhưng đối với anh lúc này có cho cô tất cả vẫn là không đủ.
Anh muốn bù đắp cho cô, mọi thứ đều phải tốt.
Mộ Dương đứng dậy ra ngoài, anh đi đến phòng thư kí.
"Giám đốc...anh cần gì có thể..."
"Chuẩn bị cho Ninh Hi một tài xế riêng, sau này cô ấy ra ngoài có người đưa đón cũng tiện." Anh nói.
"Vâng, tôi hiểu rồi." Thư kí cúi đầu nói, thiếu phu nhân vừa khỏe lại đã bắt xe buýt đến đây đưa cơm trưa cho Mộ Dương rồi sao?
Cô ấy thật chu đáo.
"Này."

"Vâng?"
"Cậu...có biết cô ấy cần gì không?" Mộ Dương hỏi thư kí.
Trước đây hai người họ qua lại sau lưng anh, Từ Ninh Hi rất lo lắng cho sức khỏe và ăn uống của anh ra sao nên luôn bí mật liên lạc với thư kí để hỏi chuyện, có lẽ bọn họ cũng thân thiết với nhau.
Thư kí nhìn anh.
"Nếu hỏi cô ấy cô ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết." Anh bất lực đáp.
"Tôi nghĩ...thiếu phu nhân chỉ cần một gia đình nhỏ và hạnh phúc thôi ạ.

Chỉ cần giám đốc ăn uống đủ bữa, giữ sức khỏe, trở về nhà với cô ấy là cô ấy vui rồi." Thư kí nói.
Anh nhớ đến hình ảnh trước đây, Từ Ninh Hi chạy đến đưa cơm hộp cho anh rồi lẳng lặng quay người đi về, lúc nào đầu cũng cúi xuống, bóng lưng đầy cô đơn.
Dù mưa hay nắng cô ấy đều đến đây mỗi ngày.
"Vậy sao?" Anh nhìn thư kí của mình.
"Phu nhân là một người có suy nghĩ đơn giản, cô ấy không ham hư vinh, Mộ tổng có lẽ hiểu hơn tôi."
"Tôi biết."
"Thứ phu nhân cần có lẽ là Mộ tổng, cô ấy không cần tiền đâu ạ."
"Chỉ cần Mộ tổng có lòng, thiếu phu nhân nhất định sẽ vui."
Mộ Dương cảm thấy thư kí của mình nói phải, ở cạnh cô vài tháng qua, thật sự suy nghĩ của cô rất đơn giản, không tính toán, không mưu mô, lúc nào cũng sợ làm anh phiền lòng.
Một người vợ...thật đáng yêu.
"Cảm ơn cậu cho tôi lời khuyên." Anh nói rồi ra khỏi phòng.
Thư kí cúi đầu chào anh, nhờ có Từ Ninh Hi anh đã biết nói cảm ơn với người khác rồi.
...
Buổi chiều, bốn giờ.

Mộ Dương lái xe đưa cô về nhà, Từ Ninh Hi ngồi trên xe vừa uống nước vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tạ Như Phương báo đã về rồi, cô ấy sẽ nấu bữa tối." Anh nói.
"Em ngủ quên mất." Cô đáp.

Rõ ràng là tới đưa cơm, cuối cùng nói chuyện một lúc cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Em mệt thì cứ nghĩ đi." Anh quay sang nhìn cô.
Xe lăn bánh trên đường, tầm mười phút cả hai đã về đến nhà.

Cửa thang máy được mở ra, Từ Ninh Hi và anh từ từ đến trước cửa nhà.
Cô dừng chân lại, nhìn người đàn ông ở nhà bên cạnh đang nhập mật mã vào nhà.
"Người đó..." Cô lên tiếng.
Kim Long Thành quay sang nhìn, thấy Từ Ninh Hi anh chỉ mỉm cười: "Lại được gặp cô rồi."
"Kim tổng?" Mộ Dương bước lên.
Sao người như anh ta lại ở đây?
"Mộ Dương, quý hóa quá, không ngờ là hàng xóm của nhau đấy."
Khoan đã...có chuyện gì vậy chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc