HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Hai người xuống núi rồi đi thẳng tới nhà lão Mã.

Lão Mã vẫn mặc áo ngủ dày buổi chiều, ra mở cửa với vẻ mặt buồn ngủ, nhìn thấy người đứng ngoài thì trở tay đóng cửa lại.

Hứa Gia Ngôn sợ đêm hôm khuya khoắt làm ồn hàng xóm nên nói nhỏ qua cánh cửa: “Ông mở cửa đi.”

Lão Mã không mở, đứng bên trong nói với ra: “Hơn nửa đêm rồi, cháu tìm ông làm gì?”

Hứa Gia Ngôn: “Ông nói xem.”

Lão Mã: “Ông không biết, hai đứa về đi, nửa đêm lạnh thế này.”

Hứa Gia Ngôn: “Ông cũng biết lạnh, biết lạnh còn nói linh tinh.”

Lão Mã: “Ông có nói linh tinh đâu, mặt dây chuyền này đúng là ông nội muốn mua tặng ba mẹ cháu nhưng chất lượng ngọc không tốt nên mới cho ông, xét về nguồn gốc thì đúng là có quan hệ với ba mẹ cháu còn gì, vậy nên ông bảo là di vật không tính là lừa gạt.”

Từ trước tới giờ lão Mã vẫn thích cưỡng từ đoạt lý, đổi trắng thay đen, Hứa Gia Ngôn sống hai mươi lăm năm không thể so với ông, đứng ngoài cửa hỏi tiếp: “Thế ông tìm thấy dây chuyền chưa?”

Lão Mã cười trộm: “Vốn có mất đâu, ông đeo cho cháu rồi tiện tay tháo ra, là cháu ngốc nghếch không phát hiện thôi.”

Hứa Gia Ngôn tức đến dậm chân, sau đó bình tĩnh lại: “Ngày mai cháu tới nghĩa trang tảo mộ ông nội, ông có đi cùng không ạ?”

Lão Mã: “Ông có phải cháu nội đâu, đi làm gì?”


Hứa Gia Ngôn: “Chẳng phải ông và ông nội cháu là bạn bè hay sao?”

Lão Mã: “Bạn bè cũng già đi mà, hôm qua ông vừa uống với ông nội cháu một bình trong vườn, với tửu lượng của ông ấy thì hiện tại còn chưa tỉnh đâu.”

Hứa Gia Ngôn nhớ ngày trước ông nội hay uống rượu với lão Mã, lần nào cũng bị lão Mã chuốc say không biết gì, cậu lắc đầu, nhìn Thẩm Thanh Dứu rồi quay lại nói với ông: “Chuyện hôm nay làm phiền ông rồi ạ.”

Lão Mã hé ra một khe nhỏ hỏi: “Thế nào, thấy rõ chưa?”

Hứa Gia Ngôn: “Cháu thấy rồi, nhưng cháu không muốn thấy rõ bằng cách này.”

Lão Mã bĩu môi: “Thôi đi, ông không giúp thì đến kiếp sau cháu vẫn không thấy rõ.”

Hứa Gia Ngôn không còn gì để nói: “Chúng cháu về đây, lần sau về cháu uống với ông.”

Lão Mã vẫy tay: “Về đi, về đi, về đi.”

Tạm biệt lão Mã là một chuyện khiến Hứa Gia Ngôn lưu luyến: “Ông yên tâm, dù cháu ở thành phố A làm việc, về sau nếu ông không may xảy ra chuyện thì nhất định cháu vẫn chạy về tiễn đưa.”

Đầu tiên lão Mã cảm kích, nước mắt suýt thì giàn giụa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhận ra đây chẳng phải lời hay, kéo cửa định túm Hứa Gia Ngôn lại, may là Hứa Gia Ngôn đã nắm Thẩm Thanh Dứu chạy xa, cười khanh khách dưới bầu trời đêm quang đãng: “Cháu nói thật!”

Lão Mã đuổi tới ngoài cửa, nhìn thì có vẻ hầm hừ nhưng nét mặt lại ngậm ý cười: “Thế thì cháu nhớ kĩ, nếu sau này cháu không về tiễn đưa, ông thành ma vẫn sẽ không tha cho cháu!”

Năm nay lão Mã hơn sáu mươi tuổi, hai phần ba thân mình gần như đã làm bạn với đất đai, đời này ông không kết hôn, không có con cháu, cả đời cô đơn lẻ bóng, mở một tiệm sửa đàn cổ nho nhỏ, công việc thoạt nhìn tao nhã nhưng trong mắt lão Mã chẳng khác sửa xe ven đường là bao.


Ông thích kết bạn nhiều lứa tuổi nhưng không hướng tới tình yêu và hôn nhân.

Hứa Gia Ngôn từng hỏi ông vì sao không muốn kết hôn.

Lão Mã trả lời vì ông không muốn chịu trách nhiệm.

Yêu đương cũng được, hôn nhân cũng thế, một khi chạm vào thì phải ôm trách nhiệm vào người.

Vậy nên Hứa Gia Ngôn cho rằng tình yêu đẹp thì đẹp thật nhưng phải nghiêm túc. Tối nay cậu đã nhìn thấu trái tim mình, cậu có thể xác định mình thích Thẩm Thanh Dứu, cậu bằng lòng vì anh gánh phần trách nhiệm này.

Dọc đường đi, Hứa Gia Ngôn không nói gì, cho đến khi vào sân nhà mới nắm chặt tay Thẩm Thanh Dứu, đứng dưới bóng cây táo hỏi: “Lúc trước anh nói thích em, hiện tại còn thích không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đương nhiên vẫn thích.”

Hứa Gia Ngôn: “Bởi vì chúng ta có hôn ước à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Hôn ước chỉ là yếu tố thúc đẩy chúng ta quen biết, không thể phủ nhận ngày đầu tiên gặp em, tôi đã nhận định sống chung với em như người một nhà.”

Hứa Gia Ngôn: “Hiện tại thì sao?”

Thẩm Thanh Dứu: “Hiện tại vẫn thế, tôi vẫn đối xử với em như người một nhà. Nhưng có điều khác biệt, ban đầu tôi chỉ muốn kết hôn với em, bất kể em là ai. Nhưng hiện tại, anh hy vọng người đó là em.”


“Một người thuộc về riêng anh, có một không hai.”

Hứa Gia Ngôn nghe anh nói xong, hai mắt cong cong, im lặng một lát rồi nói thẳng: “Chúng ta có thể yêu nhau không?”

Thẩm Thanh Dứu lâng lâng: “Yêu?”

Hứa Gia Ngôn: “Anh thích em, em cũng thích anh một… có lẽ là nhiều chút, hai người chúng ta có thể yêu nhau không?”

Trong sân không bật đèn, chỉ có đèn đường ánh vào gương mặt Thẩm Thanh Dứu.

Anh thoạt nhìn không có biểu cảm gì, sâu trong mắt là dáng vẻ Hứa Gia Ngôn hồi hộp mỉm cười. Anh không trả lời thẳng vấn đề mà giơ tay sờ mặt cậu, hỏi: “Sau khi trở thành người yêu nên làm gì đầu tiên?”

Hứa Gia Ngôn chưa từng yêu đương nên không biết sau khi yêu thì việc đầu tiên cần làm là gì, cậu lấy điện thoại ra: “Nếu không để em tra thử nhé?”

Thẩm Thanh Dứu cảm thấy lấy điện thoại tra mạng trong tình huống này quá ngớ ngẩn, không đợi Hứa Gia Ngôn tìm cách mà nâng cằm rồi hôn lên đôi môi ai kia.

Hứa Gia Ngôn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đã bị nụ hôn này làm loạn suy nghĩ.

Nụ hôn này sâu và lâu hơn nụ hôn thoáng qua lần trước, Hứa Gia Ngôn vừa cảm nhận nụ hôn mới lạ vừa vụng về cho anh sự đáp lại mà người yêu nên có.



Sáng hôm sau, Hứa Gia Ngôn dẫn Thẩm Thanh Dứu ra nghĩa trang tảo mộ. Ông nội ít nói, chuyện thích nhất là uống rượu, sinh thời uống với lão Mã, bây giờ qua đời, lão Mã vẫn thi thoảng tới thăm. Nói là thi thoảng cũng không đúng lắm, số lần lão Mã tới còn cụ thể hơn một chút, có khi một tuần một lần, có khi một tuần hai, ba lần, đến nỗi mà quản lý nghĩa trang nhìn thấy là phải dỗ dành để ông uống bớt lại, chẳng may nôn đầy nghĩa trang thì hỏng bét.

Thẩm Thanh Dứu và Hứa Gia Ngôn đứng trước bia mộ ông nội Hứa, bia được lau sạch sẽ, phía trước còn có nửa bình rượu trắng lão Mã để lại từ hôm qua.

Thẩm Thanh Dứu cho rằng Hứa Gia Ngôn tới đây thấy cảnh sinh tình, nhớ chuyện ông qua đời mà đau lòng, nhưng cậu rất bình tĩnh, thấy bình rượu lão Mã để lại còn dặn ông nội vài câu, bảo ông uống ít thôi đỡ khó chịu.


Biểu cảm và giọng điệu như thể ông ở ngay trước mặt, vừa cười nhìn cậu vừa đồng ý chuyện mình không bao giờ làm được.

Trong nghĩa trang, ngoài bia mộ của ông nội Hứa còn có mộ của ba mẹ cậu. Thẩm Thanh Dứu nhìn ảnh chụp hai vị tiền bối trên bia mộ, cả hai vẫn trong dáng vẻ thời trẻ với nụ cười trên môi.

Hứa Gia Ngôn tế bái ông nội rồi dẫn Thẩm Thanh Dứu tới trước mộ ba mẹ. Đầu tiên quét dọn tro bụi rồi đứng yên, chính thức giới thiệu Thẩm Thanh Dứu với bọn họ.

Cả quá trình cậu không hề có biểu cảm quá đau lòng, ngược lại thường mỉm cười, giống như hôm nay không phải cậu tới nghĩa trang mà là tới ngôi nhà cả ba đang tạm trú.

Có lẽ trong mắt Hứa Gia Ngôn, ba người không hề đi xa mà chỉ thay đổi nơi ở, nằm im ở chỗ này mà thôi.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, hai người tới trung tâm thương mại duy nhất ở huyện M, Hứa Gia Ngôn định mua cho bà mấy thực phẩm hay dùng, tránh khi cần bà lại phải ra mua.

Nói là trung tâm thương mại duy nhất quả nhiên có đặc trưng của “duy nhất” – rất đông đúc.

Rõ ràng hôm nay là thứ sáu nhưng bên trong như biển người, Hứa Gia Ngôn kéo Thẩm Thanh Dứu chỗ bày gạo và mì, rồi mua thêm rau và hoa quả dùng cho một tuần, chờ bà nội ăn xong lại nhờ hàng xóm mua giúp.

Mua đầy một xe hàng, Hứa Gia Ngôn chạy ra gửi đồ rồi lên tầng mua quần áo cho bà, kết quả dạo một vòng quanh khu vực dành cho người cao tuổi, khó khăn lắm mới ưng một chiếc áo lông mũ màu tím nhạt, đang định nhờ Thẩm Thanh Dứu tham mưu, quay đầu thì không thấy anh đâu?!

Hứa Gia Ngôn nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Dứu, cậu bèn tìm điện thoại.

Hứa Gia Ngôn chợt nhớ lúc nãy chọn rau đã đưa điện thoại cho Thẩm Thanh Dứu cầm giúp, trong xã hội hiện đại với khoa học kĩ thuật tiên tiến mà không tìm nổi một người!?

Đương lúc Hứa Gia Ngôn sốt ruột thì loa thông báo vang lên.

Giọng MC nhẹ nhàng vang vọng cả trung tâm thương mại, Hứa Gia Ngôn lắng nghe: “Ngài Hứa Gia Ngôn nghe được thông báo thì tới quầy phục vụ ở tầng ba, bạn trai ngài là ngài Thẩm Thanh Dứu đang chờ đến nỗi sốt ruột ở đây.”

~Hết chương 42~


Bình luận

Truyện đang đọc