HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Nghiên cứu suốt một đêm, đến năm giờ sáng hôm sau Hứa Gia Ngôn đã tìm ra vấn đề.

Nhưng cậu không thể tiếp tục, chín giờ cậu còn phải đi làm, hơn nữa Thẩm Thanh Dứu luôn ở đây cùng cậu, anh cũng cần nghỉ ngơi.

Nhiệm vụ tuần này của cậu vẫn là giao phương án cho Cù Đạt Tây, lý tưởng nhất là cậu ta chọn được một trong ba để mọi người tập trung dồn lực, ấn định bản thảo trước kỳ nghỉ tết, năm sau đỡ phải nhọc lòng vì chuyện này nữa.

Trong cuộc họp, quản lý Tề động viên cậu cố gắng hơn một chút, bọn họ có hoàn thành công việc trước năm mới hay không phụ thuộc hết vào cậu.

Chuyện này thật ra không khó nhưng tính Cù Đạt Tây mọi người đều hiểu, cậu ta không phải người dễ nói chuyện.

Đồng nghiệp A không thể hiểu được tâm lý cậu ta, ra khỏi phòng họp bắt đầu mở lời: “Mọi người nói xem tại sao cậu ta không muốn xem nhỉ? Nếu đã trả tiền để tìm chúng ta rồi lại không muốn phối hợp thì không bằng đừng tìm chúng ta nữa, cắt đứt ngay từ đầu không phải xong luôn hay sao?”

Đồng nghiệp B: “Cô chẳng hiểu gì cả, có mấy người như thế đấy, tưởng có ít tiền mà coi mình là thượng đế, không chỉ muốn mua năng lực làm việc mà còn muốn giẫm đạp tôn nghiêm của người khác.”

Đồng nghiệp A: “Tôi không có ý kiến với chuyện có tiền là thành thượng đế, nhưng hai bên đã thỏa thuận với nhau rồi, việc nào ra việc đó chứ, cậu ta trả tiền thuê chúng ta thiết kế, nếu chỗ chúng ta có vấn đề hay chúng ta không cung cấp thiết kế theo như nhu cầu của cậu ta thì đúng là lỗi của chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta đã hoàn thành, cậu ta lại từ chối không muốn xem là sao?”

Đồng nghiệp B: “Ai biết? Hơn nữa tôi cảm thấy mấy người như Cù Đạt Tây ấy mà, chẳng phải vì tiền đâu, có lẽ chỉ đơn giản là cậu ta cảm thấy nhàm chán nên muốn chơi chúng ta thôi, cô quên năm trước lúc phủ nhận thiết kế của chúng ta, cậu ta đắc ý biết bao khi nhìn thấy dáng vẻ ngớ người của chúng ta rồi à?”

Đồng nghiệp A tức giận: “Loại người này bị ấm đầu à, chúng ta cứ phải nhận hạng mục này sao?”

Đồng nghiệp B: “Tôi cũng không muốn nhận, nhưng chúng ta là người làm thuê, làm gì có quyền lên tiếng.”

Mọi người đều không có cách hay hơn để đối phó với Cù Đạt Tây, bọn họ không có quyền tự chọn khách hàng, trong trường hợp không trái với hợp đồng thì bọn họ không thể đổi người.


Có lẽ đây là chỗ khó của bên B.

Hứa Gia Ngôn theo mọi người về văn phòng, chưa kịp ngồi đã cầm phương án thiết kế chạy tới khách sạn.

Trước khi tới cậu đều gọi cho Cù Đạt Tây một cuộc điện thoại nhưng lần nào cậu ta cũng cúp máy hoặc không nhận, lần này không phải ngoại lệ, đầu kia vang lên hai tiếng tút rồi im bặt, thậm chí không cho Hứa Gia Ngôn cơ hội mở lời.

Kỳ nghỉ sắp đến gần, không đến hai tuần nữa.

Nếu trong khoảng thời gian này Cù Đạt Tây vẫn không chịu hợp tác thì kế hoạch đưa ra bản thảo trước tết xem như thất bại.

Hứa Gia Ngôn không còn cách nào khác đành chạy tới khách sạn, sau khi xác nhận Cù Đạt Tây chưa ra ngoài thì lên phòng cậu ta gõ cửa.

Hai phút sau, Cù Đạt Tây ra mở cửa, nhìn thấy Hứa Gia Ngôn thì lập tức đóng sầm cửa lại.

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị đối xử như thế, chỉ đành tiếp tục gõ, Cù Đạt Tây bị làm phiền không chịu được, nổi giận mở cửa ra và quát: “Vị hôn thê của Thẩm Thanh Dứu thì ghê gớm lắm hả? Tôi nói cho anh biết, dù anh là vị hôn thê của ai, kể cả ông trời thì cũng chẳng sao! Tôi không muốn xem phương án trong tay anh, vĩnh viễn không muốn xem! Nếu anh còn đến làm phiền, cẩn thận tôi kiện anh đấy!”

Tâm trạng cậu ta có vẻ không tốt, trên mặt trên tóc còn dính vụn gỗ, trong phòng có hương gỗ Hứa Gia Ngôn quen thuộc, nếu cậu đoán không nhầm thì đúng là Cù Đạt Tây đang bận.

Hứa Gia Ngôn ngại ngùng lui về sau: “Xin lỗi đã quấy rầy. Cậu làm việc tiếp đi, khi nào cậu hết bận tôi lại qua.”

Lần gặp mặt vào thứ bảy tuần trước quá xấu hổ, Cù Đạt Tây rơi vào thế yếu, hơn nữa cậu của Cù Đạt Tây không phân biệt lý lẽ khiến cậu ta mất mặt trước Hứa Gia Ngôn. Cậu ta cho rằng lần sau gặp lại, Hứa Gia Ngôn sẽ châm chọc mỉa mai, dù sao cậu có Thẩm Thanh Dứu làm chỗ dựa, đủ sức diễu võ giương oai trước mặt cậu ta.

Cù Đạt Tây đã dự tính trước, nếu Hứa Gia Ngôn dám lên mày lên mặt thì cậu ta không sợ. Dù sao cậu ta không phải thương nhân, cả đời này không tính sẽ kinh doanh, dù Thẩm Thanh Dứu một tay che trời thì cũng không vươn tới giới điêu khắc của bọn họ được. Do vậy Hứa Gia Ngôn là ai, quan hệ với Thẩm Thanh Dứu thế nào thì đối với cậu ta không có bất cứ ảnh hưởng gì.


Nếu vì cậu ta mà việc kinh doanh nhà mình bị ảnh hưởng thì Thẩm Thanh Dứu quá nhỏ nhen, cậu ta xem thường anh.

Cù Đạt Tây không sợ hãi nên khi đối mặt với Hứa Gia Ngôn vẫn vênh váo tự mãn.

Chỉ là không ngờ, cách Hứa Gia Ngôn đối xử với cậu ta không có gì thay đổi, tựa như bọn họ không gặp nhau ở tập đoàn nhà họ Thẩm, cậu của cậu ta không lớn tiếng mắng mỏ, Hứa Gia Ngôn không xem cậu ta thành trò cười.

Hứa Gia Ngôn nói xong thì rời đi, không cố ép cậu ta xem phương án thiết kế cũng như mở ra đọc diễn cảm cho cậu ta nghe nữa.

Cù Đạt Tây đứng ở cửa nhìn bóng lưng Hứa Gia Ngôn một lúc lâu rồi mới hừ lạnh, quay người đóng cửa, tiếp tục làm việc của mình.

Đúng là dạo này Cù Đạt Tây đang bận, hình như cậu ta đang vướng vào nan đề nào đó, trước giờ mỗi lần Hứa Gia Ngôn đến tìm thì cậu ta đều mặc quần áo da phóng motor đi cái vèo, gần đây cậu ta lại không rời khỏi khách sạn, hơn nữa ngày càng uể oải, mỗi lần mở cửa đều trong trạng thái tóc rối tung và mắt đỏ bừng.

Thật ra cả tuần này Hứa Gia Ngôn cũng không ổn lắm, bởi vì muốn khôi phục mặt mai trên dầm chìa của ông Triệu nên mỗi ngày cậu chỉ ngủ hai, ba tiếng. May là có Thẩm Thanh Dứu luôn ở bên quan tâm chăm sóc mới không khiến cậu bơ phờ như Cù Đạt Tây.

Tuy thức trắng mấy đêm nhưng không phải mất công, dù sao cậu là truyền nhân của trường phái ngài Lâu, không riêng thủ pháp mà quan niệm về điêu khắc của cậu giống hệt ngài Lâu.

Bọn họ tương đồng về ý tưởng, giống nhau về thủ pháp, dần dần Hứa Gia Ngôn đã hiểu cảm xúc của thầy khi điêu khắc sản phẩm này. Cậu cẩn thận cầm lấy miếng gỗ ông Triệu giao cho, bắt đầu hạ nét dao đầu tiên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng khi bản thân chuyên chú vào việc gì đó thì cảm thấy rất nhanh.

Sau một đêm, Hứa Gia Ngôn chớp mắt, cảm giác khô mắt rất rõ ràng, đang định ghé vào bàn nghỉ ngơi một lát thì nhận thấy có người mở cửa.


Không cần đoán cũng biết là ai, cậu muốn mở mắt gọi nhưng hai mắt như đeo chì, không thể mở ra được.

Cậu cố gắng hồi lâu, chưa kịp làm gì đã thấy cả người nhẹ bẫng, rời khỏi ghế cứng rồi rơi vào một cái ôm ấm áp.

Hứa Gia Ngôn chủ động ôm lấy cổ ai kia, mơ màng gọi: “Thẩm Thanh Dứu, em khắc xong rồi.”

Thẩm Thanh Dứu mặc đồ ở nhà, thoạt nhìn không có ý định tới công ty tăng ca, anh ôm cậu ra khỏi phòng làm việc, sợ ngoài trời lạnh còn đắp cho cậu cái chăn: “Anh thấy rồi.”

Hứa Gia Ngôn lẩm bẩm: “Sao anh thấy được? Chẳng phải đêm qua anh không tới phòng làm việc hay sao?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không tới nhưng anh vẫn biết.”

Hứa Gia Ngôn đoán: “Chẳng lẽ anh lắp camera trong phòng làm việc?”

Thẩm Thanh Dứu: “Anh không phải biến thái.”

Hứa Gia Ngôn: “Thế sao anh biết? Em mới khắc xong thì anh vào, chẳng nhẽ đúng lúc như thế?”

Thẩm Thanh Dứu: “Thích thì sẽ tìm cách, có phải xa cách chân trời góc biển đâu.”

Hứa Gia Ngôn biết đêm qua Thẩm Thanh Dứu không tới vì sợ ảnh hưởng tiến độ của cậu. Anh cho cậu một không gian độc lập để cậu đắm chìm vào thế giới của mình, song vẫn lo lắng cậu ngủ quên nên giấu mình ở chỗ nào đó để trông cậu, chờ cậu hoàn thành công việc là xuất hiện ngay trước mắt, cậu đỡ phải ngủ trên bàn làm việc vừa cứng vừa lạnh.

Anh sẽ nấp ở đâu nhỉ?

Cửa thông với sân sau?

Hay là cửa sổ nào đó?


Hoặc là trong phòng làm việc, Hứa Gia Ngôn nhớ trong phòng làm việc của anh có cửa sổ nhìn ra sân sau. Có lẽ trong lúc cậu bận khắc đầu nai thì anh cũng đang tăng ca, vừa gõ máy tính vừa xem cậu ngủ hay chưa, nếu cậu ngủ thì ôm cậu về phòng giống như bây giờ.

Anh quan tâm nhưng không quấy rầy cậu.

Anh chăm sóc nhưng không hề cưỡng ép.

Hứa Gia Ngôn cố gắng suốt chặng đường, cuối cùng đẩy được hai tảng chì ra khỏi mắt.

Cậu mở mắt nhìn sườn mặt Thẩm Thanh Dứu.

Ánh ban mai chiếu vào sân sau, nơi này trở nên ấm áp.

Hứa Gia Ngôn nằm trong lòng Thẩm Thanh Dứu, không cảm nhận được chút rét lạnh nào.

Cậu lẳng lặng không nói lời nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn Thẩm Thanh Dứu, nhìn một lúc thì nghển cổ, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Thẩm Thanh Dứu bị nụ hôn bất thình lình đóng đinh ngay tại chỗ, cụp mắt đối diện với Hứa Gia Ngôn.

Hứa Gia Ngôn chỉ hôn nhẹ một cái rồi tiếp tục ôm cổ, dựa vào lòng anh.

Thẩm Thanh Dứu vẫn nhìn cậu, dường như muốn hỏi vì sao cậu hôn anh?

Mặt Hứa Gia Ngôn ửng đỏ, hai mắt cong cong: “Cảm ơn anh ủng hộ công việc em làm.”

“Cảm ơn anh dùng phương thứ này làm chỗ dựa kiên cố nhất cho em.”

~Hết chương 49~


Bình luận

Truyện đang đọc