HÔN ƯỚC KẸO NGỌT

Đây… đây không phải quần áo của cậu đúng không?

Tuy màu sắc và hoa văn không thay đổi, kích cỡ cũng vừa người, cổ tay áo cũng có vết sửa sang may vá lại, nhưng chắc chắn đây không phải bộ vest của cậu.

Cậu không ngây thơ đến nỗi xem quá trình giặt quần áo đêm qua là một giấc mơ, càng không cho rằng có tiên nữ dùng phép thuật biến quần áo cậu về trạng thái ban đầu.

Nhưng nếu không phải quần áo của cậu thì quần áo của cậu đâu rồi? Bộ này từ đâu ra?

Hứa Gia Ngôn đứng trong phòng giặt đồ một lát, nhìn về phía tầng ba.

Là Thẩm Thanh Dứu à?

Trừ anh ra không có ai biết bộ vest này được mua ở đâu, càng không biết nó vốn không vừa với cậu, độ dài cũng như độ rộng tay áo đều phải sửa.

Hứa Gia Ngôn cầm bộ vest mới quanh quẩn ở hành lang tầng ba một lúc, cuối cùng vẫn về phòng, lấy bút và vở trong vali ra viết lời cảm ơn.

Cậu chắc chắn người giúp cậu đổi vest là Thẩm Thanh Dứu, nhưng không rõ anh đã dậy chưa, phòng ngủ là phòng nào trên tầng ba, nếu hôm qua anh tự đến ngõ Quảng Ninh thì hẳn là khuya mới về nhà.

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ, xé trang giấy viết cảm ơn rồi gấp gọn, nhân lúc ăn bữa sáng, lén nhét dưới đĩa đồ ăn của Thẩm Thanh Dứu.

Bảy rưỡi sáng, Hứa Gia Ngôn đi làm đúng giờ.

Công ty bọn họ nằm ở phía đông nam thành phố A, biệt thự của Thẩm Thanh Dứu lại nằm phía đông bắc, khoảng cách không quá xa, hơn nữa có đường thẳng, tuy không có tàu điện ngầm nhưng có tuyến xe buýt đi qua công ty, lộ trình mất khoảng bốn mươi lăm phút.

Cậu không cần tới sớm như thế, nhưng do mới đi làm, sợ trễ xe hoặc tắc đường ngoài ý muốn nên vẫn tới văn phòng sớm gần một tiếng đồng hồ.


Lúc này văn phòng không một bóng người, Hứa Gia Ngôn đi đến trước bàn làm việc của Lộ Lộ, ngồi xuống chiếc ghế hôm qua cậu lấy từ bộ phận hành chính.

Cậu không động vào tờ giấy Lộ Lộ để lại đồng thời không chủ động mở máy tính của cô. Hôm trước sau khi trưởng phòng Từ giao cậu cho Tiểu Vu thì không ai sắp xếp công việc cho cậu cả, ngoại trừ lúc sắp tan tầm có người gọi cậu vào phòng đóng dấu sửa máy in thì không còn việc gì khác.

Gần chín giờ, văn phòng bắt đầu áo nhiệt, có thể do chưa tới giờ làm nên mọi người thả lỏng hơn không ít, ngồi cạnh Lộ Lộ là một cô gái đeo kính, hôm qua vùi đầu vào thiết kế, sáng nay mới có thời gian liếc Hứa Gia Ngôn một cái.

Hứa Gia Ngôn thấy cô nhìn mình thì cười nói: “Chào cô.”

Cô gái gật đầu với cậu, nhìn cậu ngồi trên ghế tròn lấy từ phòng hành chính, do dự một lát mới hỏi: “Cậu chưa có máy tính à?”

Hứa Gia Ngôn: “Anh Vu nói không dư máy tính, bảo tôi chờ thêm hai ngày.”

Cô gái đeo kính có vẻ hướng nội, hơi nhíu mày: “Vu Bằng hướng dẫn cậu?”

Hứa Gia Ngôn: “Trưởng phòng bảo anh Vu sắp xếp công việc cho tôi.”

Cô muốn nói lại thôi, lát sau mới mở miệng: “Tôi tên là Chu Doanh.”

“Tôi là Hứa Gia Ngôn!” Hứa Gia Ngôn lập tức đứng lên tự giới thiệu, cậu ngồi đây cả ngày hôm qua không ai để ý, ngay cả lúc đồng nghiệp nhờ sửa máy in cũng không hỏi tên cậu, cứ để cậu một mình trong phòng đóng dấu tự mày mò.

Hôm nay có người bắt chuyện khiến cậu vui vẻ vô cùng, đang định bắt tay thì thấy Chu Doanh liếc phía trước rồi im lặng đeo mắt kính mắt bắt đầu làm việc.

Hứa Gia Ngôn quay đầu, thấy trưởng phòng Từ cầm một xấp văn kiện đi tới, văn phòng của ông đi qua chỗ Hứa Gia Ngôn, thấy cậu đứng đó thì ngẩn người, ngay sau đó nhận ra phòng ban mới có thêm nhân lực, bèn tiến lại gần: “Tiểu Hứa à, thế nào, làm việc ổn không?”

Hứa Gia Ngôn không biết trả lời ra sao, bây giờ ngay cả máy tính riêng cậu vẫn chưa có, việc duy nhất làm được ngày hôm qua lại không liên quan gì đến chuyên môn.


Hứa Gia Ngôn há miệng, đang định nói chuyện thì thấy Vu Bằng từ phía sau bước tới đoạt lời, hắn đứng giữa hai người, xem như gia nhập cuộc đối thoại.

Trưởng phòng Từ trăm công nghìn việc, bàn giao vài câu rồi dặn Hứa Gia Ngôn nghe theo sắp xếp của Vu Bằng rồi vào phòng làm việc. Vu Bằng lại bảo Hứa Gia Ngôn về chỗ, làm quen nghiệp vụ của công ty trước.

Cậu đã tìm hiểu nghiệp vụ của công ty suốt buổi sáng hôm qua rồi, hơn nữa còn nắm được nhiệm vụ phòng thiết kế đảm nhận, nếu chỉ tìm hiểu tiếp thì đúng là lãng phí thời gian, Hứa Gia Ngôn ngồi suy ngẫm, đứng dậy tìm Vu Bằng, muốn hắn giao cho mình vài công việc khác.

Vu Bằng đang bận, ngồi ở bàn làm việc đàm phán qua điện thoại, thấy Hứa Gia Ngôn tới chỉ ra hiệu cậu đứng chờ một lát, một lát này kéo dài gần một tiếng, Vu Bằng làm hết việc này đến việc khác, như thể làm mãi không xong, chờ hắn ngẩng đầu lên, cậu còn tưởng được giao việc gì, lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía cửa phòng thiết kế.

Người ngoài cửa mặc bộ vest kẻ sọc xanh đen, đeo biển tên màu vàng, hình như đã chạy qua mấy phòng ban, lúc này đang đứng ở cửa nói với quản lý dự án: “Tôi không còn cách nào khác, nào biết mấy hạng mục được tổ chức cùng lúc, nhân viên khách sạn và sân vận động đã chia ra hết rồi, nếu không tôi cũng chẳng mặt dày mượn người từ các phòng ban!”

Quản lý quen biết anh ta, trêu đùa: “Đây là việc của cậu, liên quan gì đến tôi đâu.”

“Tôi biết, nếu có biện pháp khác thì tôi đã không chạy tới bộ phận thiết kế xin người, anh nhìn xem giúp tôi đi, có ai nhàn rỗi không, nếu không thì để tôi chạy sang phòng khác.”

“Chỗ tôi làm gì có người rảnh rỗi, cả công ty này có người rảnh rỗi thì cũng không thuộc phòng thiết kế chúng tôi, một đám người bận tối mắt tối mũi.”

“Haiz, được rồi, tôi ghé phòng nhân sự xem sao.”

Anh ta nói xong định đi thì nghe tiếng Vu Bằng gọi lại: “Quản lý Lý!”

Người mặc tây trang xanh đen nghe vậy thì quay đầu: “Ồ, quản lý Vu, sao thế?”

Vu Bằng: “Chỗ tôi có người nhàn rỗi, anh xem dùng được không.”


Quản lý Lý có lẽ thiếu nhân lực đến đường cùng rồi, nhìn theo hướng tay Vu Bằng thấy Hứa Gia Ngôn, không hỏi nhiều mà đáp luôn: “Dùng được chứ, nhưng chỗ tôi cần hai ngày.”

Vu Bằng: “Không sao, dù sao cậu ấy không có việc gì.”

Nói xong không hỏi ý kiến Hứa Gia Ngôn mà đẩy cậu lên trước.

Trước khi tới công ty, Kiều Mộc Sâm đã nói qua với cậu, ngoài phòng triển lãm, bên ngoài còn có sân golf và sân bóng, phía sau là khách sạn, chuyên để tiếp đãi những vị khách tới tổ chức triển lãm.

Ngày thường khách sạn không quá bận rộn, số lượng nhân viên vừa phải, cùng lắm thì hết phòng, không đến nỗi khiến khách ngủ ngoài hành lang.

Lần này trùng hợp cả bốn phòng triển lãm đều được trưng dụng, trong đó khách của phòng triển lãm thời trang khá đông, trải khắp các phòng. Đây cũng không tính là gì, chuyện hết phòng không phải chưa từng có, bọn họ vẫn ứng phó được. Nhưng điều người ta không ngờ tới là con trai chủ tịch nhất thời hứng khởi mời bạn tham gia tiệc hóa trang vào cuối tuần này, xem danh sách phải có đến bảy, tám mươi người.

“Bảy, tám mươi người đấy, tôi tìm đâu ra người tới phục vụ bảy, tám chục người này? Đúng là tùy hứng, biết khách sạn chật kín đến nỗi một con ruồi không chui vào được mà cứ nhất quyết phải tới thêm phiền!”

Quản lý Lý dẫn Hứa Gia Ngôn ra khỏi phòng thiết kế, qua công viên tới sân golf không một bóng người, tức giận than thở.

Có vẻ anh ta không có chỗ trút giận, nói xong mới nhớ ra Hứa Gia Ngôn là người ngoài, hơi thu liễm thở dài.

Tuy Hứa Gia Ngôn chưa trải qua nhưng đủ hiểu tự nhiên nhảy ra hoạt động cho bảy, tám chục người đúng là khó giải quyết, từ giờ đến cuối tuần còn ba ngày. Quản lý Lý vừa phải đảm bảo nhu cầu của các vị khách trước đó, vừa phải chuẩn bị rượu, đồ ăn cần thiết cho bữa tiệc, nghĩ thôi đã thấy gấp rút.

Nhân viên khách sạn đều được phân việc hết rồi, quản lý Lý trực tiếp dẫn Hứa Gia Ngôn tới xưởng rượu của công ty để chuẩn bị đồ uống, rồi kéo cậu sang phòng bếp hỏi thực đơn trong ngày, đa số thực phẩm đều có thể đặt từ chợ thực phẩm hợp tác hàng năm, nhưng có một số đồ chợ không có, quản lý Lý đành lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đi từ thành đông tới thành tây tìm.

Cho đến khi mua xong hết đã là mười một giờ tối.

Quản lý Lý nằm liệt trên sô pha trong phòng bếp, cầm một tuýp wasabi nói: “Có người kén ăn thế, mù tạt vàng dễ mua không được, lại cứ phải mù tạt xanh. Không phải ăn xong đều chảy nước mắt nước mũi giàn giụa hết à?”

Trải qua một ngày ở chung, quản lý Lý đã thân với Hứa Gia Ngôn hơn, ở cùng cậu không cần kìm nén, thích nói gì thì nói.


Hứa Gia Ngôn mới đi làm chẳng biết nói gì, cậu không rõ tình cảnh của công ty, lại không thể phụ họa trái lương tâm, suốt quá trình chỉ đành cười ngây ngô, bảo làm gì thì làm đấy.

Quản lý Lý có thiện cảm với thanh niên mới tới này, nhìn đồng hồ, đứng lên bảo: “Hôm nay tới đây thôi. Cảm ơn cậu, Tiểu Hứa, nếu không có cậu đi theo chạy đông chạy tây, chắc chắn tôi không mua xong hết mấy thứ này.”

Hứa Gia Ngôn: “Không có gì, đều là công việc thôi.”

Quản lý Lý: “Cảm ơn. Mấy ngày tới cậu vẫn làm chỗ tôi, tôi nói với quản lý bên cậu rồi, xong xuôi sẽ đề đơn làm thêm giờ cho cậu, nhất định không bắt cậu làm không công.”

Hứa Gia Ngôn cảm ơn quản lý Lý, sau đó cùng kiểm tra danh sách hàng hóa mua hôm nay, xác nhận không có sai lầm mới ra khỏi công ty.

Giờ này đã hết xe buýt, quản lý Lý bảo cậu gọi xe, công ty sẽ chi trả phí di chuyển, Hứa Gia Ngôn đứng ở cổng bắt taxi mới nhận ra không chỉ phương tiện công cộng mà ngay cả taxi cũng ít ỏi, cậu đợi gần mười phút không thấy chiếc nào hết.

Trước khi tới thành phố A, Hứa Gia Ngôn hiếm khi gọi xe, dù sao huyện M nhỏ, đạp xe vòng quanh cùng lắm mất một tiếng đồng hồ, cậu chưa từng tải app đặt xe bao giờ, dù sao cả năm chẳng dùng được một lần, tải chỉ tốn dung lượng.

Nhưng bây giờ thời gian từng giây từng phút trôi qua, nếu không gọi xe thì có khi phải quay lại chấm công đi làm luôn.

Hứa Gia Ngôn tìm một app đặt xe, mới tải được một nửa thì nghe tiếng ô tô lại gần, cậu lập tức ngẩng đầu, là một chiếc ô tô riêng màu đen. Chiếc này trông có vẻ… hơi quen mắt. Cậu nhìn hai giây rồi cúi đầu, trên đường đầy xe, quen mắt là điều bình thường.

Tải app còn ba mươi phần trăm nữa, khi cài đặt sắp hoàn tất, chiếc xe kia đỗ ngay cạnh cậu.

Khoảng thời gian này không có phương tiện công cộng, cũng không có xe cho thuê, xe màu đen này có khả năng là cướp, Hứa Gia Ngôn đang định xua tay từ chối đi nhờ thì thấy cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi bên trong thế mà lại là Thẩm Thanh Dứu?!

“Ngài Thẩm?!” Hứa Gia Ngôn kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Thanh Dứu chỉ mặc áo sơ mi, có lẽ do làm việc ở nhà nên anh ăn mặc tương đối thoải mái, hai nút trên cùng cổ áo được nới lỏng.

Anh nhìn về phía Hứa Gia Ngôn, trả lời với dáng vẻ tự nhiên: “Tới đón cậu.”

~Hết chương 8~


Bình luận

Truyện đang đọc