“Không biết xấu hổ.” Thường Lưu Nguyệt phẫn nộ mà nói rằng.
Trì Ngữ Mặc nghe được, bỗng giật mình, nghĩ ra chọc sâu vào họng có ý nghĩa gì rồi, mặt đỏ lên, nói cũng nói rồi, còn có thể thu hồi sao?
“Tôi đi rửa tay, mọi người một lát qua ăn sò.” Trì Ngữ Mặc giả vờ không nghe thấy lời Thường Lưu Nguyệt nói, cười mỉm chi mà rời khỏi.
Mấy người đàn ông nghỉ ngơi giữa trận.
Lôi Đình Lệ rửa tay, Trình Phong sáp lại gần, “Nhị ca, người bạn gái này của anh quả thật không tồi, vừa xinh đẹp, dáng người chuẩn, hài hước lại đáng yêu, khôn ngoan mà linh động, vừa mới đến, đã hơn hẳn những người bạn gái của tụi em rồi, vẫn là anh có mắt nhìn người.”
Lôi Đình Lệ chậm rãi rút một tờ khăn giấy ra, lau tay, hiểu rõ mà nói rằng: “Vừa rồi em thua bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi mấy ngàn, nhị ca anh tình trường đắc ý, bài bạc còn đắc ý hơn, thật quá bất công.” Trình Phong ngưỡng mộ mà nói rằng.
Lôi Đình Lệ vứt miếng giấy vào thùng rác, “Một lát đến tìm anh lấy lại số tiền em thua.”
Trình Phong ngạc nhiên, “Nhị ca, anh thật sự là người em yêu nhất thân nhất, còn thân hơn anh ruột của em.”
Lôi Đình Lệ không đếm xỉa anh, bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Trì Ngữ Mặc đang nghiêm túc bóc vỏ sò, trên dĩa đã để rất nhiều.
Trình Phong thuận theo tầm mắt của Lôi Đình Lệ nhìn qua, cảm thán nói rằng: “Ngay cả động tác bóc vỏ sò cũng đẹp mắt như vậy, vợ hiền dâu thảo, hoàn hảo.”
“Qua đây lấy tiền.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, đi đến trước bàn mạt chược, kéo ngăn kéo ra, lấy tiền ra, đưa một nửa cho Trình Phong.
Anh nhìn sang Trì Ngữ Mặc, “Qua đây.”
Trì Ngữ Mặc nghe thấy giọng của Lôi Đình Lệ, cởi bao tay ra, chạy về phía anh, “Honey, anh còn cần cái gì nữa?”
Lôi Đình Lệ đưa số tiền còn lại cho cô, “Cầm lấy.”
Trì Ngữ Mặc liếc số tiền trong tay Lôi Đình Lệ, đoán rằng có ba mươi ngàn.
Năm ngàn mấy trước kia cũng lấy rồi, lần này không lấy, quá kiêu căng, nhưng mà lấy..., trong lòng lại ngại ngùng, cô nhận lấy tiền của anh, e ngại mà nói rằng: “Em thay mặt cả nhà cảm ơn anh.”
“Phụt.” Trình Phong đang uống nước, lần này thật sự phun ra, chỉ vào Trì Ngữ Mặc. “Nhị ca, bạn gái của anh hài hước quá, ha ha ha ha ha.”
Lôi Đình Lệ cũng nhếch miệng lên.
Sao cô cảm thấy không đáng cười chút nào.
Cô thật sự thay mặt cả nhà cảm ơn anh ta đấy, cả nhà cô cần số tiền này.
Cô bỏ tiền vào trong túi xách, “Honey, qua đây ăn sò đi, em đã bóc rất nhiều đấy.”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ ừ một tiếng, cùng cô đi đến trước bàn ăn.
Cô chẻ đôi đũa dùng một lần ra, đưa cho anh.
Lôi Đình Lệ ăn một miếng, ung dung thong thả.
Con người này, ăn con sò thôi mà cũng có cảm giác xa hoa khi ăn ở nhà hàng cao cấp.
“Món sò này cô mua ở đâu?” Thường Lưu Nguyệt khinh thường mà nói rằng: “Không phải ở những sạp nhỏ đấy chứ?”
“Đâu thể nào, là cửa tiệm trăm năm, buôn bán rất đắt đấy.” Trì Ngữ Mặc giải thích rằng.
Lý Hạo không muốn nghe nữa, cửa hàng đó tên “Cửa tiệm trăm năm”, không phải sạp nhỏ, căn phòng nhỏ ở phía sau sạp nhỏ, mặt tiền đoán rằng còn chưa tới mười mét vuông.
Anh nói Lôi tổng không ăn thức ăn của tiệm nhỏ, cô cứ khăng khăng một mực nói ngon, thế là mua về, anh cũng chỉ có thể mang về, xem tình hình này, rút lui sẽ an toàn hơn.
Lý Hạo im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi phòng.
Người pha chế rượu bưng cái khay vào, gật đầu với Thường Lưu Nguyệt.
Thường Lưu Nguyệt nhếch mép lên, cầm một ly rượu cocktail được chia thành bốn tầng đưa đến trước mặt Lôi Đình Lệ. “Nhị ca.”
Lôi Đình Lệ liếc một cái, “Anh không uống, đưa cho Trình Phong.”
“Chẳng lẽ anh không nể mặt em chút nào hay sao?” Thường Lưu Nguyệt quở trách, tay vẫn quật cường mà đưa ra.
Trì Ngữ Mặc thấy sắc mặt Lôi Đình Lệ không được tốt lắm, ai bảo cô là người chuyên đi nịnh bợ chứ.
Cô nhận lấy ly rượu cocktail trong tay Thường Lưu Nguyệt, “Mỹ nữ, anh ấy không phải không nể mặt cô, hôm nay cứ đau đầu suốt, không thể uống rượu, ly này tôi uống thay anh ấy.”
Trì Ngữ Mặc sảng khoái mà uống cạn ly rượu cocktail, lông mày và đôi mắt sắp dính chặt lại một chỗ, cô hỏi người pha rượu: “Rum, Gin, HapsburgGold, anh chàng này, anh còn bỏ thêm Spirytus nữa à.”