Người say thích đến đâu?
Trì Ngữ Mặc thấy quán bar gần đây, Lâm Miễu như là trâu vậy, kéo không về.
Cô ngồi trên bàn bar, bá đạo nói, “Anh em, 10 ly mộng trung la tháp (*).”
(*) tên ly rượu.
“Honey, mộng trung la tháp độ cồn không thấp, cậu sẽ say mất.” Trì Ngữ Mặc ngăn cản, không cho Lâm Miễu uống thêm nữa.
Lâm Miễu vỗ ngực, rất có khí phách nói, “Tớ biết, cho nên không phải tớ uống, cậu uống.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
“Tớ cũng say rồi, ai đưa cậu về nhà?” Cô khó chịu nói.
Lâm Miễu ôm vai của cô, “Là chị em không, hôm nay tớ khó chịu, không uống cùng, tớ tự uống, cậu về đi.”
Trì Ngữ Mặc thở dài 1 hơi, Lâm Miễu quả thật là người có thể uống đến chết.
Cô lấy mộng trung la tháp uống 1 hơi đến hết, “Bây giờ được chưa?”
Lâm Miễu nở nụ cười chân thành, “Tốt, tốt, vẫn là câu tốt nhất, lúc tớ bị đuổi khỏi cô nhi viện giúp đỡ tớ, lúc tớ nghèo khổ vấp ngã đến cứu giúp tớ, lúc tớ đau lòng khó chịu ở bên tớ.”
Trì Ngữ Mặc cầm mộng trung la tháp, “Ly thứ 2, uống xong 10 ly chúng ta đi.”
“Uhm.” Lâm Miễu nằm dài trên bàn, “Cậu nói sao tớ có thể xui xẻo như vậy, ba mẹ bỏ rơi tớ, cô nhi viện vu oan cho tớ trộm tiền, tớ trộm tiền làm gì, bọn họ chính là thấy tớ không thuận mắt, không muốn tớ học đại học.”
Nói đến ba mẹ, trong lòng Trì Ngữ Mặc khó chịu, lại uống thêm 1 ly mộng trung la tháp, nỉ non nói: “Sau này sẽ tốt thôi, chuyện trước đây cũng đã qua rồi.”
Lâm Miễu vỗ vỗ vai Trì Ngữ Mặc, “Tiểu Mặc, thực ra tớ rất ngưỡng mộ cậu, tuy ba cậu sức khỏe không tốt, chị bị bệnh máu trắng, nhưng gia đình rất hòa thuận, rất đầm ấm.”
Mắt của Trì Ngữ Mặc phủ lên 1 tầng hơi nước, nhìn sang Lâm Miễu, “Honey, ba mẹ bây giờ của tớ không phải là ba mẹ ruột, mẹ tớ bị ba tớ bỏ rơi.
Sau khi mẹ mất, tớ bị đưa đến nhà ba tớ, ở đó mấy năm, em trai của mẹ kế xém tí cưỡng hiếp tớ, tớ chạy từ phòng của ông ta ra, bị mẹ kế phát hiện, bà ta nói với ba tớ, là tớ câu dẫn chú mình, tớ bị ba tớ đánh cho 1 trận, đưa ra nước ngoài du học.
Năm đó, nước ngoài xảy ra động đất, người đàn ông tớ thích bị chôn vùi trong đó, tớ liều mạng cứu anh ta ra, rồi trên đường đưa anh ta đến bệnh viện, tớ bị bắt cóc.
Đó là tổ chức đen tối chuyên bán phụ nữ và nội tạng, dường như tất cả mọi người phụ nữ đều bị luân cưỡng, trừ tớ ra.
Bởi vì tớ bị 1 nhà trong tối nhìn trúng, bọn họ muốn lấy noãn của tớ đi bán.
Lúc tớ được cứu ra đã là 1 tháng sau rồi.
Người đàn ông tớ yêu tưởng người cứu anh ta là em gái tớ, nên đã cùng với em tớ cùng đi Mỹ du học rồi.
Tất cả mọi người đều nghĩ là tớ bị luân phiên cưỡng gian, thậm chí làm tình nô, ba tớ dưới sự khiêu khích của mẹ kế, ngày càng ghét tớ.
Hôm đó...” Trì Ngữ Mặc không thể tiếp tục nói, ngẩng đầu lên, để nước mắt chảy ngược vào tim, không muốn khóc, nhưng, nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, sẽ cảm thấy khó chịu.
Cô cầm mộng trung la tháp lên, 1 lúc đã uống hết mấy ly.
Lâm Miễu ôm lấy Trì Ngữ Mặc, “Không ngờ cậu lại khổ như vậy.”
Trì Ngữ Mặc ngược lại cười, cười đến cực kỳ xán lạn, giống như chưa từng bị thương vậy, hào phóng nói, “Cho nên cậu không cần thất vọng như vậy, mọi thứ rồi cũng sẽ tốt đẹp thôi.”
“Yo, đây không phải là hai con nhóc ranh sao?” Người đàn ông đeo kính đen đắc ý đi qua.
Lâm Miễu thấy hắn ta, 1 bụng tức giận, đứng dậy, đưa cái ghế lên.
Trì Ngữ Mặc ôm lấy Lâm Miễu, nhức đầu, rượu đã lên não, “Honey, đừng manh động, đánh không lại.”
“Đánh đi, có bản lĩnh cứ thử xem, lần trước chẳng qua chỉ là phong giết, lần này, nhất định cho mày ngồi tù cả đời, nói với mày rồi, Lôi Đình Lệ không phải người mà mày có thể động đến.” Người đàn ông đeo kính lấy cái ghế của Trì Ngữ Mặc qua, bộ dạng khinh người ngồi xuống.
Trình Phong đi ngang qua, nghe 3 chữ Lôi Đình Lệ, vô thức nhìn sang họ.
Nhìn cái anh liền thấy Trì Ngữ Mặc, nở nụ cười, mở video call qua Wechat với Lôi Đình Lệ.
Lâm Miễu cắn răng, “Lôi Đình Lệ là người đàn ông tương lai của chị em tôi!”
Trì Ngữ Mặc chuyển hướng nhìn chằm chằm Lâm Miễu.
Lời nói dối này, quá mạo hiểm rồi, nhưng bây giờ cô phủ định, chính là đánh vào mặt Lâm Miễu.
“Dựa vào chúng mày!” Người đàn ông đeo kính khinh bỉ.
Lâm Miễu ghét nhất bị người khác coi thường, hai tay ôm lấy vai của Trì Ngữ Mặc, đẩy cô ra trước, “Đúng, chị em của tôi nhất định có thể ngủ với Lôi Đình Lệ, đến lúc đó, mỗi người các ngươi đi ăn cứt hết đi.”
Người đàn ông đeo kính đánh giá Trì Ngữ Mặc, “Lôi Đình Lệ có thể nhìn loại hàng dỏm này sao, thật là cười chết người mà.”
“Bọn họ đã ngủ với nhau rồi.” Lâm Miễu đẩy đẩy Trì Ngữ Mặc, ra dấu với Trì Ngữ Mặc.
“Đúng, chúng tôi đã ngủ với nhau rồi.” Trì Ngữ Mặc rất phối hợp nói.
“Ngủ rồi? Nằm mơ sao.” Người đàn ông đeo kính không tin.
“Cho nên bây giờ tôi liền đi ngủ với anh ta.” Trì Ngữ Mặc thấy cơ hội kéo theo Lâm Miễu đi, mới đi được vài bước, người đàn ông đeo kính chặn trước mặt họ, “Muốn đi, không dễ như vậy, tao ngược lại muốn thử xem người phụ nữ Lôi Đình Lệ dùng qua có mùi vị như thế nào!”
Lâm Miễu lấy chai rượu đập lên đầu của người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính ôm đầu la lên.
Lâm Miễu kéo Trì Ngữ Mặc chạy.
“Anh hai, bạn gái cũ của anh hình như đang gặp phiền phức, ý của anh thế nào?” Trình Phong nhìn người đàn ông đeo kính.
Cô ấy muốn ngủ với anh?
Trong mắt Lôi Đình Lệ dao động, trầm giọng nói, “Người phụ nữ tôi ngủ qua, không thể cho người khác ngủ, đưa cô ấy về Thanh Tùng Bán Đảo an toàn, ngoài ra, bỏ lệnh phong giết Lâm Miễu, còn về người đeo kính kia, thiết kế 1 tí, cả đời này đừng để hắn ra khỏi tù.”
“Nhận lệnh.” Trình Phong lập tức đưa người qua đó.
Lâm Miễu và Trì Ngữ Mặc đều uống say, chạy không nhanh, mới ra khỏi quán bar 100m đã biết người đàn ông đeo kính đuổi kịp.
Người đàn ông đeo kính tà ác nhìn Trì Ngữ Mặc, ánh mắt di chuyển từ mặt cô xuống ngực.
Trì Ngữ Mặc vô thức lùi về phía sau.
Lâm Miễu đứng chắn trước mặt Trì Ngữ Mặc, “Ông dám đụng đến cô ấy, tôi làm chết ông.”
“Đem con ranh này ra, tao muốn thử mùi vị của hàng cực phẩm, nhất định rất ngon.” Người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm vào Trì Ngữ Mặc, nơi nào đó, đã dựng đứng lên.
Trì Ngữ Mặc lấy dao gọt trái cây trong túi xách ra, nhắm thẳng vào người đàn ông đeo kính, cảnh cáo nói, “Đừng ép tôi.”
“Chính là ép cô.” Người đàn ông đeo kính xông qua chỗ của Trì Ngữ Mặc.
Trình Phong lái xe đến phía sau Trì Ngữ Mặc, la lên: “Trì Ngữ Mặc, lên xe.”
Trì Ngữ Mặc thấy Trình Phong, lập tức kéo Lâm Miễu đi.
Người đàn ông đeo kính tính đuổi theo, bị người khác giữ chặt vai.
Ông tức giận quay lại, vậy mà là Hồng Viêm, bị dọa đến chân cũng mềm.
Hồng Viêm, là người mà bọn họ không dám động vào trong giới này.
Hồng Viêm mặt mày vô cảm nhìn người đàn ông đeo kính, “Người phụ nữ của Lôi tổng mày cũng dám ngủ, cả đời này đừng mong được sống tốt nữa.”
Mặt người đàn ông đeo kính trắng bệch, chấn động ngã xuống đất.
Hắn không nghĩ tới, người phụ nữ đó thật sự là người phụ nữ của Lôi Đình Lệ, “Vậy Lâm Mỹ Na thì sao? Không phải cũng là người phụ nữ của Lôi tổng sao?”
“Mày nghĩ nhiều rồi, Lôi tổng không nhìn trúng cô ta, người đâu, đưa bọn họ đi.” Hồng Viêm nói, lạnh lùng nghiêm mặt quay đi, từ từ mất hút trong bóng tối...