Lôi Đình Lệ bực bội, lấy tay của cô ra.
Chỉ chốc lát, tay của cô lại ôm tới, ôm chặt lấy hắn.
Lôi Đình Lệ cau lông, mở đèn điện thoại ra, đặt trên tủ đầu giường, xoay người, nhìn cô.
Mượn tia sáng, anh có thể thấy rõ mặt cô.
Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ bình thường, cô quả thực rất xinh đẹp, mặt hình trứng ngỗng, trắng nõn và đầy đặn, rất giống bông hoa ngậm lấy nụ hoa muốn nở, mang trong người linh khí như tinh linh, con mắt cũng thật to, cười lên, lại giống trăng khuyết, giảo hoạt mà hoạt bát.
Yên lặng mà ngủ thế này, lông mi rất dài, bao trùm lấy mí mắt phía trên, hô hấp rất mềm mại.
Cô không biết mơ thấy cái gì, lông mày có chút chau lại, đưa tay, đặt lên lưng anh, hướng về phía anh, tìm 1 vị trí thoải mái trong lòng anh, lại bất động, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Thân thể của cô rất mềm mại, trên thân cũng thơm thơm ngọt ngào, có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là buồn ngủ quá, cũng có lẽ là lười nhác giày vò, lần đầu tiên, anh không tiếp tục đẩy cô ra, nhắm mắt lại, dung túng, cũng nặng nề ngủ thiếp đi...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trì Ngữ Mặc mơ 1 giấc mơ.
Cô mơ thấy gấu Teddy đặt trên giường bao nhiêu năm liền sống lại.
Gấu Teddy này là món quà mà mẹ ruột cô còn sống tặng cô, năm đó cô mang vào Tần gia, lúc rời khỏi Tần gia, cũng chỉ mang theo gấu Teddy này.
“Mẹ?” Trì Ngữ Mặc thận trọng hỏi.
“Tôi là nam.” Gấu Teddy trầm giọng nói.
“Ừm.” Cô theo bản năng nhìn vào giữa quần của gấu Teddy, phẳng nha.
Cô cười rồi, “Ngươi là sủng vật của ta, không dễ gạt người ta.”
“Buông tay.” Gấu Teddy giận dữ nói, trong khẩu khí tràn đầy không kiên nhẫn.
“Buông tay cái gì?” Cô nhìn trong tay của mình, có cái đồ ấm tay, a, không phải, là song tiết côn.
Gấu Teddy cướp lấy song tiết côn của cô, cũng không quay đầu lại hướng về cửa mà đi.
“Này, sao cướp đồ của ta?”
Gấu Teddy trừng cô một chút, “đó là của ta.”
“Rõ ràng là của ta.” Trì Ngữ Mặc rất khẳng định nói.
Gấu Teddy lần nữa trừng cô, cũng không quay đầu lại mà đi.
Trì Ngữ Mặc tỉnh lại, mở to mắt, nhìn trần nhà mảu trắng, thì ra là nằm mơ a.
Cô từ trên giường ngồi xuống, gãi đầu một cái, nhận ra được sự bất thường, cô lên giường ngủ khi nào? Là Lôi Đình Lệ ôm cô lên?
Cô nhớ tới bộ mặt lạnh băng xa cách kiêu ngạo lại chán ghét cô của Lôi Đình Lệ, làm sao có thể!
Trì Ngữ Mặc ảo não ôm lấy đầu, Lôi Đình Lệ sẽ cảm thấy cô là cố ý không?
Chờ đã, anh ta hình như cũng không làm gì cô nhỉ... cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế!
Nghe được trong toilet có tiếng nước, cô đi đến cửa toilet, vụng trộm mở ra một chút, từ trong khe hở nhìn thấy.
Vốn là muốn nhìn một chút sắc mặt của Lôi Đình Lệ, lại tự hỏi phải làm sao giải thích sự đường đột của đêm qua.
Lọt vào mắt chính là bả vai cường tráng của anh, nước chảy dọc xuống theo đường cong cơ thể của anh, gợi cảm, mị hoặc, mỗi một chỗ, đều khơi dậy sức mạnh bùng phát, hoàn mỹ không tì vết.
Cô chậm rãi rụt đầu về, tựa trên tường, bưng lấy khuôn mặt, mặt đỏ bừng.
Không nghĩ tới anh ta sáng sớm sẽ đi tắm...
Cửa được mở ra
Trì Ngữ Mặc theo bản năng nhìn về phía Lôi Đình Lệ.
Anh đã mặc quần áo xong, tóc vẫn ướt, giọt nước rơi trên áo sơ mi màu trắng trên bả vai anh, một lớp khí ẩm như mưa bụi lờ mờ bao phủ quanh người anh.
Anh nhìn cô sắc bén, rất lãnh khốc.
Trì Ngữ Mặc có loại dự cảm không tốt, chủ động giải thích nói: “Cái đó, lúc đầu tôi muốn đi vào, thế nhưng nhìn thấy anh đang tắm, tôi đã lập tức trở lại phòng.”
Lôi Đình Lệ cười giễu, trong mắt thêm mấy phần đùa cợt, “lập tức quay về lại có thể đứng ngay cửa nhìn hơn năm giây?”
“A?” Thì ra anh đã sớm phát hiện ra cô, chột dạ.
“Cái này còn không phải anh quá thu hút người xem, con người vốn là dễ dàng lâm vào cảnh sắc kiều diễm không thể kìm lòng được, chờ tôi tỉnh táo lại, đã qua mất năm giây rồi, ha ha. Lôi tổng dáng người thật sự rất tốt.” Trì Ngữ Mặc vuốt mông ngựa nói, giơ ngón cái.
Lôi Đình Lệ ngậm miệng nhìn cô, mắt có chút nheo lại.
Trì Ngữ Mặc nhìn sắc mặt anh không có một chút hòa hoãn, còn khó coi hơn, lo lắng cụp mắt xuống.
Cảm giác được anh tới gần.
Mũi cô ngửi thấy toàn là hơi thở mãnh liệt hòa trộn với mùi thơm của sữa tắm và dầu gội đầu trên người anh, không khỏi, đứng thẳng sống lưng.
Anh nâng cằm cô lên, nhìn cô từ trên cao, mắt sâu mênh mông như biển, hạ giọng nói: “Kìm lòng không được, cô còn có thể từ chối làm nữ nhân của tôi?”
Giọng anh khàn khàn, trong không khí đột nhiên trở nên mập mờ hơn, đủ khiến cho người ta mặt đỏ tim run.
Mắt Trì Ngữ Mặc sáng lấp lánh nhìn anh.
Lúc trước cô đã đọc qua một quyển sách, nói về một vị thần hạ phàm, mặc kệ là yêu ma quỷ quái, hay là nam nữ già trẻ đều muốn ăn một miếng thịt của hắn, chỉ cần một miếng thịt, là có thể giúp người đó thành tiên, có được pháp lực to lớn.
Nhưng, phàm là nam nữ già trẻ gặp qua hắn, yêu ma quỷ quái đều bị dung mạo và khí chất của hắn thuyết phục, có thể bị hắn nhìn một chút, liền cam tâm tình nguyện luân hồi kiếp trước, không muốn làm tổn thương hắn chút nào.
Trăm ngàn năm qua, rốt cục cũng xuất hiện một con hồ điệp yêu không bị dung mạo của hắn mê hoặc.
Hồ điệp yêu hóa thành mỹ nữ, vì muốn ăn thịt thần tiên, ở bên cạnh thiên thần một ngàn năm, hầu hạ thiên thần ăn mặc ngủ nghỉ và thỏa mãn những thứ khác.
Thiên thần sủng ái cô, yêu cô, chăm sóc cô, cô cho rằng thời gian chín mùi rồi, lúc thiên thần bế quan, dùng chủy thủ đâm vào trái tim thiên thần.
Thiên thần mở to mắt, trong mắt là sự thâm thúy không thay đổi, mênh mông, xa xôi, nhìn như trầm ổn, ung dung, nhưng, phong vân đã biến sắc.
Hắn nhấc tay, cánh của con yêu hồ điệp bị bẻ gãy, mất đi đạo hạnh ngàn năm, bị ném vào lỗ rỗng thời gian chịu sự cô độc vĩnh viễn.
Cô giờ mới hiểu được, thiên thần là vô tâm.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy, Lôi Đình Lệ chính là thiên thần đó, có được quyền lực, năng lực cùng sắc đẹp.
Anh đứng đó, không cần làm gì, liền có vô số mỹ nữ chạy theo như vịt, vì sự sủng ái nho nhỏ của anh, cam tâm tình nguyện máu chảy đầu rơi.
Nhưng, người đàn ông như anh làm sao mà phàm phu tục tử có thể có được chứ?
Cô không cho rằng anh thích cô, anh có vợ, nhìn trúng, bất quá là cơ thể mới mẻ của cô, nếu như cô không có nhớ lầm, trước đó thời gian ký trên hợp đồng là một năm.
“Tôi đây... Không phải sợ làm ô uế thân thể cao quý của anh sao? Người đàn ông hoàn mỹ như anh, hẳn là phải phối với một người phụ nữ hoàn mỹ, tôi tin rằng, người phụ nữ đó rất nhanh sẽ xuất hiện.” Trì Ngữ Mặc nhếch miệng, cười tủm tỉm nói.
“Nếu như, tôi cho cô cơ hội này thì sao?” Lôi Đình Lệ hỏi, ánh mắt giống như hai tia X, thẳng tắp thấy được trong mắt cô, ngón cái phất qua môi của cô.
Tim Trì Ngữ Mặc đập nhanh, chỉ cảm thấy nới mà anh sờ qua nóng lên.
Cô không thể xem nhẹ nhiệt độ ngón tay anh cùng xúc cảm...