HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Trì Ngữ Mặc đi theo Lôi Đình Lệ đến phòng bệnh.

Lần này trong phòng bệnh không có nhiều thân thích như vậy, chỉ có Hồ Nhã Huệ cùng Hồ Anh Lan hai người.

“Nha, lại tới à, người không biết, còn tưởng là cháu gái đó, thật là hiếu thảo.” Hồ Anh Lan kì quái nói.

“Cho nên phải có lòng biết ơn, dù sao nằm trên giường, cũng là ba bà.” Lôi Đình Lệ lạnh giọng nói bước tới.

Hồ lão gia tử nhìn thấy Trì Ngữ Mặc, đột nhiên tinh thần tỉnh táo, lập tức ngồi dậy.

Hồ Anh Lan bị kích thích, chén cháo trong tay nặng nề bị bỏ trên bàn, “con vẫn là ra ngoài đợi lát, tránh người khác nhìn con không vừa mắt.”

“Anh Lan chính là cái tính này, nhanh mồm nhanh miệng, con không cần để ở trong lòng.” Hồ Nhã Huệ nhu hòa nói, là nói với Lôi Đình Lệ, cũng là nói với Trì Ngữ Mặc.

Lôi đình lệ cười nhạo một tiếng, “đối với người lạ mà nói, tôi chưa từng để trong lòng.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

Lôi tổng, anh lợi hại.

Cô đi đến trước giường, bưng chén cháo trên bàn lên, ngồi xuống ghế, múc một ngụm, đưa tới trước mặt Hồ lão gia tử, mỉm cười.

Trong mắt Hồ lão gia tử cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc thấy trạng thái tinh thần của ông khá tốt, nhưng, nếu như lúc này nói cô là luật sư của Hồ Đình, có thể sẽ làm ông ấy tức giận không.

“Ông ơi, ngày mai cháu không thể tới.” Trì Ngữ Mặc nhỏ giọng nói.

“Vì sao thế, Anh Lan làm khó dễ em à, đúng không, tôi kêu nó ngày mai cũng không cần tới nữa.” Hồ lão gia tử lập tức nói.

“Không phải, thật ra ông ơi, cháu không phải Tiêu Hiểu mà ông quen biết, ông xem, cháu rất trẻ, hơn nữa, cũng không có quan hệ máu mủ với Tiêu Hiểu, cháu chỉ là... Trì Ngữ Mặc dừng lại, do dự không biết nên nói hay không, nhìn sang Lôi Đình Lệ.”

“Cô ấy chỉ là bảo mẫu nhà cháu, tới thăm ông cũng là cơ duyên xảo hợp, ăn của ông đi, ăn xong tụi cháu phải đi về.” Lôi Đình Lệ tiếp lời Trì Ngữ Mặc.

Hồ lão gia tử luyến tiếc Trì Ngữ Mặc, “ở lại. Em muốn tiền lương bao nhiêu, tôi trả em gấp đôi, gấp mười, những hộ lý này một người tôi cũng không muốn, tôi chỉ cần em.”

Lôi Đình Lệ nhíu mày, “ngày mai cháu sẽ phải rời khỏi, cô ấy đi chung với cháu.”

“Không thể để cô ấy ở lại chăm sóc ta sao? Ta là ông ngoại ngươi.” Hồ lão gia tử có chút kích động nói.

Hồ Nhã Tuệ khẩn trương nói: “Ba, coi chừng huyết áp của ba. Đình Lệ, hãy để nó ở lại thêm mấy ngày đi, sức khỏe ông ngoại con không tốt, đã đi 1 vòng trước quỷ môn quan, khó tránh khỏi tùy hứng.”

Lôi Đình Lệ thâm thúy nhìn Hồ lão gia tử trên giường, trong đầu Trì Ngữ Mặc cũng trống rỗng.

Rất nhiều chuyện cô cư nhiên khó mà ra quyết định, chi bằng giao cho vận mệnh.

“Tụi cháu qua mấy ngày sẽ trở về, đến lúc đó, cô ấy sẽ ở đây một buổi chiều.” Lôi Đình Lệ cam kết.

Một buổi chiều?

Trì Ngữ Mặc chấn kinh.

Mặc dù cô nói nhiều, nhưng không có chủ đề gì nhiều để nói cùng Hồ lão gia tử, một buổi chiều quá dài, cô có thể mang theo điện thoại chơi game không?

Hồ lão gia tử hiển nhiên không hài lòng, nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc nói: “Hiểu, ở lại, tôi có thể cho em mọi thứ em muốn, tôi sợ tìm không được em, tôi tìm em rất lâu rồi, vẫn không tìm được.”

“Ba, cô ấy không phải dì Tiêu Hiểu, tuổi của cô ấy còn nhỏ tuổi hơn Tiểu Lệ.” Hồ Nhã Tuệ nhắc nhở.

Hồ lão gia tử có chút ngơ ngẩn, trong mắt cũng có chút hỗn độn, lẩm bẩm nói: “Không phải Hiểu, không phải Hiểu a.”

Ông ta chậm rãi nằm trên giường, không ăn đồ.

Trì Ngữ Mặc thấy tình trạng này của ông ấy cũng có chút không đành lòng, “ông sống thật tốt mới có thể nhìn thấy Hiểu không phải sao? Tự hành hạ mình khẳng định là không tốt, không dễ gì sống đến ngần tuổi này, kiên trì mới thắng chứ.”

Hồ lão gia tử nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc, biểu cảm có chút quái dị, lại chậm rãi ngồi dậy.

Trì Ngữ Mặc nở 1 nụ cười.

Người già và trẻ em, người già và trẻ em, người già già rồi, não cùng khí quan cũng sẽ suy thoái đến thời kì của đứa trẻ, yếu ớt, tùy hứng, càng cần có người chăm sóc.

Lão ngô lão, dĩ cập nhân chi lão.

Cô đút cháo cho Hồ lão gia tử ăn.

Hồ Nhã Huệ nháy mắt một cái, ra hiệu Lôi Đình Lệ ra ngoài, bà có lời muốn nói.

“Một lát anh vào.” Lôi Đình Lệ nói với Trì Ngữ Mặc.

“Ừm.” Cô nhu thuận gật đầu, tiếp tục cùng Hồ lão gia tử... Mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Hồ Nhã Huệ đi vào phòng kế bên, trực tiếp nói với Lôi Đình Lệ: “trước đó bệnh của ông ngoại con nguy kịch lắm rồi, bác sĩ Đàm cũng nói có thể phải chuẩn bị hậu sự, qua không nổi tuần này.

Nhưng, từ khi cô gái kia xuất hiện, sức khỏe của ông ngoại con như kỳ tích chuyển biến tốt.

Hơn nữa, tính tình của ông ngoại con bình thường rất bướng bỉnh, Hồ gia đều là do ông làm chủ, rất gia trưởng, nhưng ông lại rất nghe lời cô bé kia.

Chỉ là, ý thức của ông còn không minh mẫn, trên cơ bản đều là hồ đồ.

Con nhìn xem, vừa rồi ông nghe được các con muốn đi, không tới nữa, ánh mắt trở nên ảm đảm.

Mẹ hi vọng, con có thể cho cô bé này ở lại, đợi đến lúc ông ngoại con hồi phục.”

“Cô ấy không có cái nghĩa vụ này.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

“Chờ sau khi ông ngoại con hồi phục chúng ta sẽ trả cho cô ấy thật nhiều tiền, ít nhất 100 ngàn nhân dân tệ.” Hồ Nhã Huệ thử thuyết phục nói.

“Cô ấy không thiếu tiền, tiền tiêu vặt tôi cho cô ta xài không chỉ con số này.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

“Tiền tiêu vặt.” Hồ Nhã Huệ dừng một chút, trong mắt lóe lên thần sắc khác thường, “cô ta không phải bảo mẫu nhà con sao? Hay là, con thuê cô ta là vì cô ta giống Tiêu Hiểu.”

“Cô ấy còn giúp tôi làm những chuyện khác, nếu như không có việc gì, tôi đi ra đây.” Lôi Đình Lệ xoay người.

Hồ Nhã Huệ nắm lấy cổ tay Lôi Đình Lệ, “con còn đang trách mẹ có phải không?”

Lôi Đình Lệ lấy tay bà ra, “trách bà? Bà quá coi trọng mình rồi, vậy trước đi, tôi còn có việc khác.”

Nhiều câu nói của Hồ Nhã Huệ đều bị nghẹn lại trong cổ, bị anh chặn lại, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể, trơ mắt nhìn anh rời đi.

Anh bước vào phòng của Hồ lão gia tử, Hồ Anh Lan đang bíu vào cửa phòng mà nhìn, nhìn thấy Lôi Đình Lệ bước đến, kì quái nói: “Xem ra ngươi sắp có một bà ngoại nhỏ tuổi hơn ngươi rồi, Lôi tổng thật đúng là đánh một tay bài tốt.”

“Bà nghĩ nhiều rồi.” Lôi Đình Lệ đi qua bà, trực tiếp mở cửa.

Mắt Hồ lão gia tử căng lại, sợ Lôi Đình Lệ tới mang theo Trì Ngữ Mặc, gân cổ lên mà gào: “Ra ngoài.”

“Ông đây là không muốn cô ấy lần sau tới thăm ông nữa đúng không?” Lôi Đình Lệ bình tĩnh nói, đi tới, kéo Trì Ngữ Mặc lên, lông mày vặn lên, trong mắt có vẻ giận.

Hồ lão gia tử liền yếu thế, vô cùng đáng thương mà hỏi: “Vậy lúc nào lại đến? Ngày mai, ngày mốt, ba ngày sau.”

“Thứ hai tuần sau.” Lôi Đình Lệ nói.

Hồ lão tiên sinh hỏi Hồ Nhã Huệ đang bước vào, “hôm nay thứ mấy?”

“Ba, thứ tư ạ.” Hồ Nhã Huệ ôn nhu nói, ý vị thâm sâu nhìn Trì Ngữ Mặc, ngồi xuống trên ghế, bưng chén lên.

“Vậy thứ ba, thứ hai, phải đợi một ngày rồi.” Hồ lão gia tử bẻ ngón tay bất đắc dĩ nói.

Trì Ngữ Mặc nhìn sang Lôi Đình Lệ, bị tia sắc bén trong mắt Lôi Đình Lệ làm giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc