HỢP ĐỒNG Ở RỂ

Ra khỏi sân bay, hai người bắt taxi đi về hướng khu biệt thự Yên Sơn.  

Biệt thự của nhà họ Vệ tọa lạc tại sườn núi Yên Sơn, tổng cộng ba tầng, trang hoàng xa hoa, chỉ riêng cái sân thôi đã rộng bằng một sân bóng đá rồi. Người có thể mua được căn biệt thự như vậy ở nơi tấc đất tấc vàng như Yên Kinh này, không giàu thì quý, ngoài có tiền ra còn phải có địa vị đủ cao, nhà họ Vệ rõ ràng chính là hào môn như vậy.  

Xe taxi càng lúc càng đến gần biệt thự.  

"Bác tài, dừng xe", Vương Hán ngồi ở ghế phụ, thấy siêu thị bên đường thì bảo tài xế taxi dừng xe lại, quay đầu lại hỏi: "Trưởng phòng Vệ, lần đầu gặp mặt tôi nên mang theo chút quà thì tốt hơn, mua cái gì thì được nhỉ?"  

Vệ Uyển Nhi đang ngồi ở ghế sau xem điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Nhà tôi không thiếu thứ gì, anh muốn mua quà thì mua chút hoa quả là được".  

"Ừ", Vương Hán gật đầu, mở cửa xuống xe.  

"Vương Hán, nhà tôi là số nhà 26, cũng không còn xa nữa, mua quà xong thì anh tự đến nhé", Vệ Uyển Nhi liếc nhìn bóng dáng của Vương Hán rồi quay đầu lại nói: "Bác tài, lái xe đi".  

Tài xế nói một tiếng "được" rồi nhấn chân ga phóng đi.  

"Ê...", Vương Hán đưa tay lên sờ mũi, nuốt những lời chưa kịp nói vào trong, nhấc chân đi về phía siêu thị.  

Anh còn muốn hỏi mua hoa quả gì tốt nhất, lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ vợ bắt buộc phải cư xử nghiêm túc, biểu hiện thật tốt mới được.  

Xe taxi dừng trước cửa biệt thự.  

Vệ Uyển Nhi thanh toán tiền rồi xuống xe, kéo vali hành lý đi qua hòn non bộ trong sân rồi vào phòng khách, vừa vào đã thấy ngay bố mẹ cô đang ngồi đó, Vệ Trạch Đông và Lâm Dung.  

Vệ Trạch Đông vừa ngoài 40 tuổi, mặc một bộ âu phục thoải mái đang ngồi uống trà, vừa thấy Vệ Uyển Nhi đi vào thì liền mỉm cười gật đầu, tỏ ra rất vui mừng.  

Lâm Dung nhanh chóng đi tới đón con gái, vẻ mặt xót xa nói: "Nhìn kìa, đi châu Âu một chuyến mà con lại gầy đi rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi".  

Vừa nói vừa đón lấy hành lý trong tay Vệ Uyển Nhi đặt xuống đất, kéo Vệ Uyển Nhi ngồi xuống sô-pha đối diện với Vệ Trạch Đông.  

"Uyển Nhi à", Vệ Trạch Đông mỉm cười nói: "Lần này trở về không cần đến chỗ công ty của con làm việc nữa, con nghỉ việc ở đó đi, bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của nhà ta. Bố đã bàn bạc với mẹ con xong rồi, sau khi con tiếp quản thì bố mẹ sẽ nghỉ hưu, ở nhà yên tâm bế cháu ngoại".  

Vệ Uyển Nhi chau mày.  

Vệ Trạch Đông đã nói vô số lần về vấn đề này rồi, hôm nay vừa mới về nước ông ta lại nhắc tới, căn bản không quan tâm người khác có muốn nghe hay không.  

"Bố", sắc mặt Vệ Uyển Nhi dần trở nên đanh lại: "Con làm công việc gì do con quyết định, bố đừng lúc nào cũng muốn kiểm soát cuộc đời của con, con không thể nghỉ việc được, chuyện này bố không cần nhắc đến nữa!"  

Nụ cười trên gương mặt Vệ Trạch Đông lập tức biến mất, tức giận nói: "Bố đang nói chuyện tử tế với con, con lại có thái độ gì vậy, thế nào là kiểm soát cuộc đời của con? Bố và mẹ con chỉ có một mình đứa con gái là con, sản nghiệp lớn như vậy của cái nhà này ngoài con ra thì còn có thể giao cho ai được nữa?"  

"Muốn cho ai thì cho, tóm lại đừng mong bắt con từ chức!", Vệ Uyển Nhi cũng không nhượng bộ nói: "Cuộc đời con do con làm chủ, bố đừng nhúng tay vào, con không nghe đâu!"  

Vệ Trạch Đông nổi giận đùng đùng, đang định phát hỏa lên thì Lâm Dung bên cạnh vội vàng giảng hòa nói: "Haizz, Uyển Nhi vừa mới về nhà, sao lại đã cãi nhau rồi. Chuyện này chúng ta để sau hãy nói, nguôi giận hết đi... Uyển Nhi à, hôm nay con về mẹ bảo giúp việc làm món con thích ăn nhất đó, Đông Dương cũng đang trên đường đến, hai đứa lâu lắm rồi không gặp nhau, ngồi xuống từ từ nói chuyện".  

"Trịnh Đông Dương? Anh ta tới đây làm gì?", sắc mặt Vệ Uyển Nhi lạnh lùng, ánh mắt lập tức trở nên dửng dưng: "Biết hôm nay con về mà bố mẹ lại cố ý mời cậu chủ Trịnh tới ăn cơm, con thân thiết với anh ta lắm sao? Chủ tịch Vệ, bố không những kiểm soát công việc của con, mà còn muốn kiểm soát cả hôn nhân của con, rồi lại muốn con có thái độ tốt với bố. Thật ngại quá, con không làm được!"  

Vệ Trạch Đông đập bốp một cái xuống mặt bàn, vẻ mặt bừng bừng lửa giận quát: "Lại dám ăn nói với bố như vậy, trong mắt con còn coi bố là bố của con không! Nuôi con lớn như thế này là để con cãi lại lời bố thế sao? Bất cứ quyết định nào của bố đều là vì tốt cho con, con nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe!"  

"Ai yo, đều bớt một hai câu nói đi", Lâm Dung không ngừng nháy mắt ra hiệu với Vệ Uyển Nhi: "Uyển Nhi, mau xin lỗi bố con đi, nói con sai rồi, nhanh lên".  

Vệ Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý, không sai thì cần gì phải xin lỗi, người sai là ông ta!  

Đúng lúc này...  

"Biệt thự số 26, cuối cùng cũng đến", Vương Hán xách theo hai túi hoa quả tươi mọng, ngẩng đầu nhìn biển số nhà, rồi đánh mắt quan sát một lượt căn biệt thự, từ xa đã nhìn thấy Vệ Uyển Nhi, vẻ mặt lập tức tươi cười, nhấc chân đi vào trong biệt thự.  

Trong phòng khách, ba người nhà họ Vệ cũng nhìn thấy Vương Hán, mắt Vệ Uyển Nhi sáng lên còn Vệ Trạch Đông và Lâm Dung thì cùng ngây ra.  

Hôm nay ngoài Trịnh Đông Dương ra thì không còn vị khách nào khác, cậu trai trẻ đột nhiên xông vào nhà này là ai?  

"Không phải bố mẹ muốn sắp xếp cuộc đời của con sao, con đã tự mình lo xong rồi, anh ta chính là cuộc đời của con!", Vệ Uyển Nhi lạnh lùng vứt lại một câu rồi căn bản không quan tâm phản ứng của hai người, trực tiếp ra khỏi phòng khách, đi về phía Vương Hán.  

Vương Hán vội vàng rảo bước, đến trước mặt Vệ Uyển Nhi: "Trưởng phòng Vệ..."  

"Đừng gọi trưởng phòng, bây giờ tôi là vợ của anh, gọi Uyển Nhi", Vệ Uyển Nhi liếc nhìn về phía phòng khách, cắn răng ôm lấy cánh tay của Vương Hán, nói: "Từ giờ trở đi hãy tỏ ra thân mật với tôi một chút, càng thân mật càng tốt, vào phòng khách thì cứ gọi bố mẹ luôn, bọn họ càng tức thì càng vui!"  

Vương Hán nhìn sắc mặt Vệ Uyển Nhi, lập tức hiểu ra... đây là cãi nhau vẫn còn đang bực tức mà.  

"Uyển Nhi, em yên tâm, anh biết nên làm thế nào", Vương Hán cười hì hì, xoay đầu sang nhanh như chớp hôn lên mặt Vệ Uyển Nhi một cái: "Như thế này đã đủ chưa?"  

"Anh...", Vệ Uyển Nhi hung hăng liếc anh một cái, đang định phát hỏa nhưng nghĩ đến đôi vợ chồng trong phòng khách kia thì đành kiềm chế xuống nói: "Chỉ một lần này, không được có lần sau nữa!"  

Nói xong thì cùng Vương Hán đi vào trong phòng khách.  

Vệ Trạch Đông và Lâm Dung ở trong phòng khách đã sốt lên sình sịch, sắc mặt xanh mét.  

Xã hội bây giờ rất phóng khoáng, nam nữ ôm tay nhau cũng không có gì, nhưng tên nhãi ranh đó vừa nãy lại còn hôn Uyển Nhi... bọn chúng có quan hệ thế nào?  

Vào trong phòng khách, Vệ Uyển Nhi giống như tướng quân thắng trận trở về, cực kỳ hả hê nói: "Bố mẹ nhìn thấy gì chưa, đây chính là cuộc đời mà con tự sắp xếp cho mình, tên anh ta là Vương Hán".  

Vương Hán vội vàng đưa túi hoa quả trong tay tới giống như một anh con rể đến chơi nhà ngoan ngoãn, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Bố, mẹ, chào hai người, con là Vương Hán".  

Bố? Mẹ?  

Vệ Trạch Đông vừa đứng dậy khỏi sô-pha, đầu óc ong một tiếng, suýt chút nữa là đứng không vững, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.  

Lâm Dung cũng như bị con nhím đâm vào mông, lập tức bật dậy, nghẹn lời nhìn trân trân hỏi: "Cậu... cậu vừa gọi chúng tôi là gì?"  

"Gọi là bố mẹ ạ", Vương Hán thật thà trả lời, vẻ mặt thành khẩn: "Con là chồng của Uyển Nhi, là con rể của hai người, đương nhiên phải gọi là bố mẹ rồi. Gọi là chú thì không đúng, gọi dì cũng không đúng, cũng không thể gọi bác trai bác gái được, bằng không Uyển Nhi sẽ mắng con mất, người trong nhà cũng sẽ nói con không hiểu chuyện... bố mẹ, hai người là trưởng bối, đừng đứng như vậy ạ, hai người ngồi đi, con đứng".  

Vệ Trạch Đông: "..."  

Lâm Dung: "..."  

Mặt mày của hai người lập tức đỏ bừng lên, đỏ đến mức chuyển sang màu tím, tím dần chuyển sang đen. Vệ Trạch Đông còn siết chặt nắm tay, tức đến mức run rẩy.  

Vệ Uyển Nhi suýt chút nữa là không nhịn được mà bật cười, sao không phát hiện ra tên Vương Hán này lại tinh quái như vậy chứ, nhìn chủ tịch Vệ tức giận thật sảng khoái.  

"Uyển Nhi, bố mẹ ngại người lạ không chịu ngồi, em bảo bố mẹ ngồi xuống đi", Vương Hán tự nhiên như ở nhà mình, hoàn toàn không coi mình là người ngoài: "Nhà bếp ở đâu để anh đi rửa hoa quả, đều tươi ngon lắm, anh chọn từng quả một ở siêu thị đấy".  

Vừa nói vừa nhìn quanh tìm nhà bếp.  

Vệ Trạch Đông và Lâm Dung tức đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi, tên ngốc không biết Uyển Nhi nhặt ở đâu về này quả đúng là một tên thần kinh!  

"Uyển Nhi", vẫn là Vệ Trạch Đông phản ứng lại trước, giọng nói đầy sự phẫn nộ: "Như thế này là hay lắm sao, cậu ta rốt cuộc là ai, con đang làm trò gì đây?!"  

Vệ Uyển Nhi càng vui hơn, nín cười ra hiệu cho Vương Hán, bảo anh đừng diễn nữa, sau đó hắng giọng, nghiêm túc nói: "Bố, mẹ, con quen Vương Hán ở châu Âu, là tiếng sét ái tình, đã đi đăng ký kết hôn rồi. Những gì anh ấy vừa nói không sai, sau này anh ấy chính là con rể của bố mẹ, chúng ta là người một nhà rồi".  

Đăng ký kết hôn, người một nhà...  

"Uyển Nhi, con đùa cái gì vậy?", Lâm Dung trực tiếp phát ra tiếng thét chói tai: "Con đừng có lừa bố mẹ, cho dù con không đồng ý kết hôn với Trịnh Đông Dương thì cũng không thể dùng cách này để lừa bố mẹ được. Con nói con đã kết hôn với cậu Vương Hán này rồi ư, mẹ không tin, một chữ cũng không tin!"  

Bình luận

Truyện đang đọc