HỢP ĐỒNG Ở RỂ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề”.  

Vệ Uyển Nhi rót rượu, nhà họ Chu vừa mừng vừa lo, gật đầu lia lịa.  

Trời ạ, phu nhân của cậu chủ Vương rót rượu cho chúng tôi, đây quả là một niềm vinh dự, trên đời có mấy người được hưởng đãi ngộ như vậy chứ? Tôi e rằng không có nhiều hơn mười người đâu!  

“Thế này”, Chu Cửu An thậm chí không dám uống rượu, trực tiếp nói chuyện hợp tác: “Lão Vệ, tôi đã xem qua chất lượng xí nghiệp của các ông rồi, hoàn toàn có thể hợp tác lâu dài với chúng tôi. À, đúng rồi, lão Vệ, sản lượng hằng năm của chip MCH và chip ICH4 của các ông có thể đạt được bao nhiêu?”  

Hai con chip này là bộ phận quan trọng của bộ mạch chủ máy tính, thường được gọi là Cầu Nam và Cầu Bắc, thực hiện chức năng truyền dữ liệu máy tính và xử lý tín hiệu.  

Vệ Trạch Đông nghiến răng, nói quá khả năng của mình: “Cung cấp một triệu chiếc máy tính hoàn toàn không thành vấn đề!”  

“Tốt”, Chu Cửu An lại hỏi: “Hàng năm SuperMemy của các ông có thể cung cấp được bao nhiêu?”  

Đây là siêu bộ nhớ được sử dụng bên trong điện thoại di động, thường được gọi là chip nhớ nhanh, quy trình sản xuất không phức tạp, nhiều công ty điện tử ở thành phố Yên Kinh đều có thể sản xuất được. Khi Chu Cửu An hỏi như vậy, ý của ông ta đã quá rõ ràng là muốn giao việc kinh doanh trong lĩnh vực này cho nhà họ Vệ!  

“Có thể cung cấp 4 triệu chiếc điện thoại di động”, Vệ Trạch Đông sợ rằng Chu Cửu An sẽ suy nghĩ lại nên đã thổi bùng lên quá mức: “Chủ tịch Chu, xin hãy tin tưởng vào thực lực của chúng tôi”.  

Chu Cửu An không nói những điều vô nghĩa, liền đưa ra quyết định trực tiếp: “Vậy quyết định vậy đi. Từ tháng tới, mỗi năm lão Vệ sẽ cung cấp chip cho tập đoàn Liên Sang, dựa trên sản lượng tối đa. Về giá cả... dựa trên cơ sở của giá thị trường, tăng thêm 10%!”  

Vệ Trạch Đông và Lâm Dung ngây người ra, không biết tai mình có vấn đề gì không.  

Làm sao có thể?!  

Nhà họ Vệ muốn hợp tác với tập đoàn Liên Sang, ban đầu bọn họ dự tính rằng thà thương lượng giá thấp hơn một chút cũng muốn đàm phán thành công. Kết quả là ông chủ Chu lại chủ động tăng giá, đây chẳng khác gì là tặng miễn phí, chiếc bánh trên trời rớt xuống cũng không thể nào mà lớn như vậy!  

Vệ Uyển Nhi không biết nhiều về công việc kinh doanh của gia đình, nhưng cô có thể đoán được, 10% lợi nhuận cũng quá dọa người rồi, e rằng sẽ vượt quá 500 triệu tệ. Chu Cửu An nói nhường là nhường rồi? Đúng là giàu có hào sảng, nhưng cũng quá lớn, quá khoa trương rồi, không có lý do để làm vậy cả!  

Vương Hán khẽ cau mày, trong lòng thầm không tán thành.  

Lão Chu, ông đang bàn chuyện kinh doanh sao? Làm sao ông có thể chủ động nhường lợi nhuận được? Bàn bạc chuyện hợp tác thì phải hợp tình hợp lý, ông nịnh hót như vậy quá rõ ràng rồi, gây ra sự nghi ngờ thì phải làm sao?  

Nhìn thấy Vương Hán cau mày, trên trán Chu Cửu An lập tức toát mồ hôi lạnh.  

Hỏng rồi, cậu chủ Vương không hài lòng, là mình để lợi nhuận quá ít rồi!  

“Tôi và lão Vệ đây mới quen đã thân, 10% lợi nhuận không đủ để thể hiện sự chân thành của tôi”, Chu Cửu An sợ hãi nói: “Lão Vệ, ông xem như thế này đi, tôi sẽ tăng thêm 10% nữa, 20% theo giá thị trường mua sản phẩm của các ông. Ông thấy như thế nào?”  

Vệ Trạch Đông như chết lặng.  

Lâm Dung há hốc mồm đã đủ để nuốt một quả trứng vịt lớn.  

Ngay cả ánh mắt của Vệ Uyển Nhi cũng nhìn chằm chằm vào ông ta.  

Ông chủ Chu này rốt cuộc có chuyện gì vậy, nhường 20% lợi nhuận?? Tiền của tập đoàn Liên Sang có phải là quá nhiều đến mức tiêu không hết rồi sao? Hay là ông chủ Chu muốn làm Thần Tài mà chủ động đưa tiền cho nhà họ Vệ?  

Vấn đề là ông dám tặng nhưng chúng tôi cũng không dám nhận, khoản lợi nhuận này này quá lớn rồi, một tỷ một năm, tổng giá trị sản lượng của nhà họ Ngụy một năm cũng không đến mức nhiều như vậy!  

Vương Hán càng cau mày chặt hơn.  

Chu Cửu An, tôi chỉ muốn hỏi ông, đầu óc của ông ngu muội đến như vậy, sao lại có thể làm ăn lớn được như vậy? Tôi cau mày là có ý gì, là bảo ông tiếp tục nhường lợi nhuận sao? Bàn bạc việc làm ăn thì cứ như bình thường mà bàn, đừng để bại lộ thân phận của tôi, đừng để bại lộ, đừng để bại lộ.  

Điều quan trọng phải được nói ba lần!  

“Bố”, Chu Duệ ngồi bên cạnh Chu Cửu An, lờ mờ đoán được ý của Vương Hán, ước chừng nhỏ giọng nói: “Nếu hợp tác như thấy này, chúng ta sẽ không có một chút lợi nhuận nào. Có vẻ không thích hợp lắm?”  

Cái tên đầu heo Chu Cửu An này, thật may mắn vì đã sinh được một đứa con trai tài giỏi!  

Vương Hán liếc nhìn Chu Duệ thầm tán thành, khẽ cười.  

Với nụ cười này, Chu Cửu An có ngốc đến đâu cũng hiểu ra được, như trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng, sắc mặt cũng thỏa mái đi nhiều.  

Bình luận

Truyện đang đọc