*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vệ Trạch Đông cảm kích không kìm được lòng.
Với giá thị trường cao nhất, mỗi năm nhà họ Vệ có thể tăng thu nhập khoảng 200 triệu, quả là nhiều. Ông ta chưa bao giờ mơ tưởng rằng việc hợp tác với tập đoàn Liên Sang sẽ suôn sẻ như vậy, những lời chuẩn bị sẵn đều không cần dùng tới, việc kinh doanh liền bàn xong rồi.
“Hợp tác vui vẻ”, Vệ Trạch Đông vui mừng quá đỗi, không giấu nổi nét cười trên mặt, ông ta nâng rượu: “Tôi mời chủ tịch Chu một ly, xin cạn trước”.
Vệ Trạch Đông là ai?
Bố vợ của cậu chủ Vương!
Vệ Trạch Đông đã cạn ly, Chu Cửu An nào dám không uống, ông ta vội đứng dậy, một ngụm cạn sạch.
“Vương Hán, còn ngồi đó làm gì, mau rót đầy cho chủ tịch Chu”, Vệ Trạch Đông nói, giọng điệu có vài phần nhắc nhở: “Rót rượu cho chủ tịch Chu là phúc của cậu, biết bao người muốn còn không đủ tư cách, cậu phải cảm ơn chủ tịch Chu cho cơ hội này”.
Vương Hán mỉm cười, bước tới rót rượu cho Chu Cửu An: “Cảm ơn chủ tịch Chu cho tôi cơ hội này”.
Chu Cửu An run lẩy bẩy, suýt thì tè ra quần.
Cậu Vương, cậu Vương kính mến của tôi ơi, gan tôi nhỏ lắm, cậu đừng dọa tôi, cậu đây không phải cảm ơn, mà là muốn lấy mạng tôi rồi!
Rót xong rượu thì Chu Cửu An cũng xém tè ra quần, ông ta lúng túng nói: “Ha, ha ha, cái đó... Tôi đột nhiên nhớ ra còn vài chuyện cần xử lý, ông Vệ cứ vui vẻ ăn uống, tôi và con trai đi trước, hợp đồng ngày mai sẽ ký”.
Nói xong liền dẫn Chu Duệ rời đi.
Ôi trời ơi, cuối cùng cũng không cần diễn kịch với cậu Vương nữa, đây đúng là thử thách cực hạn, trái tim nhỏ bé này chịu không nổi mà!
Bố con nhà họ Chu nói đi là đi, ba người nhà họ Vệ ngẩn ra một hồi.
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc này cứ như mơ, hợp tác quá suôn sẻ. Người ta nói rằng chủ tịch Chu có máu mặt ở cả chính trị lẫn xã hội đen, vô cùng quyền lực và đáng sợ. Hôm nay được gặp, xem ra hoàn toàn không phải như tin đồn, rõ ràng nói chuyện rất tốt.
Lời đồn đúng là lời đồn, không thể tin được.
“Chuyện hôm nay thuận lợi quá”, Vệ Trạch Đông gắp thức ăn, vui vẻ, vừa quay sang nhìn Vương Hán liền xụ mặt xuống: “Nhìn cậu đi, rồi nhìn cậu Chu nhà người ta, sao lại khác biệt xa như thế!”
Vương Hán từ tốn rót rượu cho bố vợ, mỉm cười nói: “Bố, sau này con nhất định sẽ nỗ lực”.
Nỗ lực ăn bám?
Vệ Trạch Đông hừ một tiếng, không đáp.
Thằng con rể vô dụng này đương nhiên không thể so sánh được với cậu Chu, nhưng phong độ hôm nay của cậu ta cũng không tệ, tự tin cởi mở, dám bắt tay với chủ tịch Chu, trò chuyện không khiêm tốn cũng không hống hách. Xem ra, mắt nhìn của Uyển Nhi không quá tệ, bồi dưỡng một chút, không chừng có thể ra dáng.
“Uyển Nhi”, Vệ Trạch Đông liếc nhìn con gái, vẻ mặt cũng tốt bụng hơn rất nhiều: “Đừng tức giận nữa, bố là vì con mà. Bố đã thông suốt rồi, bố sẽ không còn làm con khó xử, cũng không bắt con làm những điều con không thích nữa”.
Từ lúc nhà họ Chu rời đi, Vệ Uyển Nhi lại trở vè dáng vẻ lạnh lùng xa cách, nghe thấy lời của Vệ Trạch Đông, mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Chủ tịch Vệ đây là bàn xong hợp đồng vui quá, liền đổi nết luôn?
“Lúc nãy các con chưa tới, chủ tịch Chu nói với bố, gia đình hòa hợp, mọi việc tốt đẹp”, Vệ Trạch Đông hiền hòa nói: “Bố với mẹ chỉ có một đứa con gái, đương nhiên mong muốn con hạnh phúc hơn bất kỳ ai, Uyển Nhi, con sẽ không giận bố nữa chứ?”
Vệ Uyển Nhi cúi đầu ăn cơm, không đáp.