*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Uyển Nhi đang tắm, vừa hay mình có thể tranh thủ gọi điện, giúp đỡ bố vợ”, Vương Hán mỉm cười, đi vào phòng và khóa cửa lại, lấy điện thoại và mở danh bạ ra.
Người được anh lưu vào danh bạ, cả Yên Kinh chỉ có mấy người.
Hội trưởng Hiệp hội Thương mại Yên Kinh.
Hầu hết các thành phố lớn và vừa ở Viêm Hạ đều có các Hiệp hội Thương mại, chức vụ hội trưởng tương đương với lãnh đạo doanh nghiệp của một thành phố và có tiếng nói lớn trong khu vực địa phương.
“Ông Cố”, Vương Hán từ tốn nói: “Tôi đang ở Yên Kinh, có chuyện cần nhờ ông giúp”.
Đầu dây bên kia, Cố Nguyên Châu mất mấy giây mới phản ứng lại, dường như không tin người gọi tới là Vương Hán, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Cậu, cậu Vương, thật sự là cậu Vương ư!”
Trời ơi, tôi không nằm mơ chứ, cậu Vương gọi điện cho tôi!
Trên boong của một chiếc du thuyền sang trọng dọc theo bờ biển của thành phố Yên Kinh rực rỡ ánh đèn.
Cố Nguyên Châu ngoài 50 tuổi, đang dự tiệc trên du thuyền, ăn mặc như một tay ăn chơi, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích.
Mấy cô gái nóng bỏng mặc bikini bên cạnh đều bị bộ dạng phấn khích của ông ta dọa một trận.
Họ chưa bao giờ thấy hội trưởng Cố lại vui mừng vì một cuộc điện thoại như vậy, có vẻ, người gọi tới là một người có địa vị cao hơn Hội trưởng Cố rất nhiều!
Cố Nguyên Châu cực kỳ hưng phấn.
Ông ta có địa vị cao ở Yên Kinh, nhưng cũng chỉ là một thành phố, không tính là gì trong cả Viêm Hạ. Mà thân phận của Vương Hán thì quá kinh người, cháu trai duy nhất của vua nước Viêm Hạ, cháu ngoại duy nhất của tập đoàn Lạc Thị, người đồng thừa kế của hai gia tộc, lại còn là vị tướng mạnh nhất Viêm Hạ, người thủ lĩnh hùng mạnh trẻ tuổi nhất…
Bất kỳ thân phận nào, một cái hắt hơi đều có thể khiến Yên Kinh thay đổi sắc trời, giậm chân có thể khiến Yên Kinh kinh thiên động địa, một lời nói có thể dễ dàng định đoạt sinh tử của rất nhiều công ty, nắm trong tay quyền lực vô cùng khủng khiếp!
Cậu Vương vừa nói gì? Cần mình giúp?
Có thể góp sức cho cậu Vương, đây là phúc phận trời ban, cầu mà không được!
“Chuyện là như thế này”, Vương Hán nói ngắn gọn về mối quan hệ giữa mình và nhà họ Vệ, sau đó mỉm cười: “Công ty của bố vợ tôi gặp phải một chút rắc rối, năng lực sản xuất không đủ, mở rộng dây chuyền chắc không kịp, ông hãy nghĩ cách đi, việc này tôi giao cho ông”.
Cố Nguyên Châu không cần nghĩ đã đáp: “Không sao, hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi biết nhà họ Vệ, yêu cầu dây chuyền sản xuất của họ không cao, tôi có thể cho họ thuê nhà máy, tất cả đều đã sẵn sàng, việc hoàn thành đơn hàng chỉ là chuyện nhỏ, kể cả địa điểm nhà máy…”
“Ngày mai tôi tới gặp ông”, Vương Hán quyết định: “Ông tìm thêm vài nhà máy, tôi sẽ tự chọn”.