HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA

Cẩm Dương chống cánh tay ở cạnh người Lâm Thâm Thâm, giữ nguyên tư thế ở trên người cô, cho hô hấp của mình dần dần ổn định lại, anh mới ung dung đứng dậy, anh duỗi tay về phía tủ cạnh đầu giường rút mấy tờ khăn giấy ra, lau sạch thứ bắn trên bụng giúp Lâm Thâm Thâm, rồi mới chậm rãi đi vào phòng tắm.

Lâm Thâm Thâm nằm ở trên giường, cố buộc mình không được ngủ, chỉ nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi, tai nghe tiếng nước chảy rào rào truyền tới từ trong phòng tắm, qua khoảng năm phút sau, Cẩm Dương khoác áo tắm đi ra.

Mái tóc của anh ướt sũng, giọt nước thay nhau nhỏ giọt chảy xuống, rõ ràng anh vừa vào trong phòng tắm tắm.

Anh không trở về trên giường, mà bưng ly nước trên bàn trà lên, uống một ngụm, sau đó lại bưng một ly, đi về phía Lâm Thâm Thâm.

Anh đưa nước tới trước mặt Lâm Thâm Thâm, Lâm Thâm Thâm chống người ngồi dậy, nhận lấy ly nước, nói: "Cám ơn."

Cẩm Dương không nói gì, đến lúc Lâm Thâm Thâm uống xong ngụm nước, anh mới hỏi: "Hôm nay em gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì không?"

Lâm Thâm Thâm vốn đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện này với Cẩm Dương như thế nào, không ngờ anh lại cướp lời hỏi trước, cô nắm chặt lấy ly nước, nhìn Cẩm Dương cong cong khóe môi, nói bằng giọng điệu uể oải, mang theo sự quyến rũ sau yêu, nói: "Hai ngày nữa là buổi họp thường niên của xí nghiệp Lâm thị, anh cần anh cùng đến tham dự với em."

Ngừng lại, Lâm Thâm Thâm lại bổ sung: "Anh không cần đi cùng em, chỉ cần đến tham dự là được rồi."

Cẩm Dương gật đầu, "ừ" đáp lại, rồi không nói thêm câu gì nữa.

Trong phòng ngủ chợt rơi vào không gian cực kỳ yên tĩnh.

Cẩm Dương đứng ở bên mép giường, cách Lâm Thâm Thâm rất gần, cô có thể nghe rõ tiếng trái tim đập đều đều có lực của người đàn ông, một nhịp lại một nhịp, làm trái tim của cô, cũng không kềm chế được đập theo tiết tấu nhịp đập của anh.

Lâm Thâm Thâm cảm giác bầu không khí dần trở nên quỷ dị, cô chuyển vòng vòng ly nước trong lòng bàn tay, mới lên tiếng hỏi: "Bác Duệ, thật sự là con trai của anh?"

Cẩm Dương không ngờ Lâm Thâm Thâm lại đột nhiên hỏi vấn đề này, anh hơi khựng lại, rồi mới gật đầu đáp lại: "Ừ."

Thật ra Lâm Thâm Thâm vốn còn cảm thấy hơi hoài nghi, nghĩ Bác Duệ được Cẩm Dương nhận nuôi, nhưng bây giờ thấy anh khẳng định như vậy, nghi vấn trong lòng càng nhiều thêm, cô không kềm chế được bật thốt lên, hỏi anh: "Anh đã ly dị?"

Cẩm Dương thâm thúy nhìn Lâm Thâm Thâm, quan sát cô một lúc, rồi mới lên tiếng, nhưng anh không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: "Em để ý?"

Để ý anh đã có con?

Lâm Thâm Thâm hiểu ý trong lời nói của Cẩm Dương, chỉ coi anh hỏi cô có phải là chê Bác Duệ không có mẹ hay không, cô vội vàng lắc đầu, giải thích với anh: "Không phải... em không có ý này, em chỉ nghe Duệ Duệ nói, thằng bé không có mẹ, vì vậy em mới hỏi anh, có phải anh đã ly dị hay không..."

Ánh mắt Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm hơi biến ảo, cuối cùng trở nên cao thâm khó lường, anh bình thản nói: "Không."

Không ly dị... Lâm Thâm Thâm lại càng nghi ngờ hơn, vừa định mở miệng hỏi Cẩm Dương, có phải là mẹ của Bác Duệ đã qua đời, Cẩm Dương lại đột nhiên mở miệng, anh nói bằng giọng điệu bình thản, nghe không ra bất kỳ cảm xúc khác lạ nào: "Anh chưa kết hôn."

Lần này Lâm Thâm Thâm thật sự bị kinh ngạc, chưa kết hôn, lại có một đứa con trai... rốt cuộc là thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc