HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Cẩm Dương dần trở nên khó coi, anh cúi đầu xuống, hung hăng trợn mắt nhìn cô, rồi nói: "Em có tin, nếu em dám giãy giụa, bây giờ anh sẽ ôm em trở về trong hội trường buổi tiệc, cưỡng hôn em ở trước mặt tất cả mọi người trong hội trường!"

"Anh ——" Lâm Thâm Thâm tức giận nâng mí mắt lên, không chịu yếu thế trừng mắt lại Cẩm Dương.

Ánh đèn neon mờ ảo bên đường chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai đến điên đảo chúng sinh của anh, làm Lâm Thâm Thâm nhìn rõ được từng đường nét đẹp trai trên khuôn mặt của người đàn ông, môi mím chặc, đôi mắt phượng sáng ngời, tản mát ra ánh sáng sắc lạnh, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chớp động ngọn lửa giận dữ, tựa như thật sự sẽ bế cô quay ngược trở về hội trường buồi tiệc rượu bất cứ lúc nào, cưỡng hôn cô.

Lâm Thâm Thâm nhanh chóng bị ánh mắt này của Cẩm Dương làm cho sợ hãi, cô chỉ mạnh miệng gân cổ lên nói được đúng một chữ, rồi không nói ra được thành lời.

Cẩm Dương nhìn lướt qua Lâm Thâm Thâm, rồi ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy có xe taxi đi về phía bên này, anh ôm Lâm Thâm Thâm bằng một tay, dành một cái tay khác vẫy xe taxi.

Đến khi xe taxi dừng hẳn ở trước mặt mình, Cẩm Dương mới nhấc chân bước xuống đường, tùy ý mở cửa xe, nhìn động tác có vẻ vội vàng thô lỗ, nhưng thật ra anh nhẹ nhàng nhét Lâm Thâm Thâm vào trong xe taxi, sợ đầu của Lâm Thâm Thâm bị đụng vào trên nóc xe, anh còn cố tình nâng tay lên, che ở trên đầu cho Lâm Thâm Thâm.

Đến khi Lâm Thâm Thâm ngồi hẳn vào trong xe, Cẩm Dương mới khom người ngồi vào xe theo.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Thâm Thâm chưa bao giờ để thua khí thế với người khác, nhưng khi đối mặt với Cẩm Dương, khí thế của cô giống như là trẻ con nổi giận với người lớn, Cẩm Dương không thèm quan tâm, chỉ cần một ánh mắt, một thần thái, là có thể dễ dàng chấn nhiếp cô.

Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ quan hệ hợp tác giữa hai người, Lâm Thâm Thâm hơi sợ Cẩm Dương.

Không hiểu tại sao, rõ ràng người đàn ông này không có bối cảnh gia tộc gì mạnh mẽ, nhưng cố tình mang đến cho người cảm giác như người ở bậc trên.

Anh không cần nói quá nhiều, cũng không cần thực hiện quá nhiều hành động, chỉ cần tùy tùy tiện tiện đưa mắt nhìn, thần thái, đã có thể làm cho người ta rùng cả mình.

Lâm Thâm Thâm chưa bao giờ đối mặt với người nào như thế này, cô còn chưa giao chiến đã thua trận, vì vậy từ lúc Lâm Thâm Thâm cảm giác được mối đe dọa khi đối mặt với Cẩm Dương, rõ ràng mới đầu cô cực kỳ có khí thế, nhưng sau đó cô lại không có tiền đồ ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Cô thầm chán nản ở trong lòng, nhưng lại không thể nói rõ ra được là mình chán nản Cẩm Dương, hay là chán nản chính bản thân mình. Vì vậy vừa lên xe, Lâm Thâm Thâm đã quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nói câu gì.

Cẩm Dương báo địa chỉ cần đến với tài xế xe taxi, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Thâm Thâm đang ném cho mình cái ót, ánh mắt dần trở nên mềm mại.

Lúc này, trời đã tối hẳn, trên đường phố của thành Bắc Kinh vẫn tấp nập xe cộ qua lại, phồn vinh náo nhiệt, khoảng thời gian này không bị kẹt xe, khoảng cách từ Khách sạn Capital City, đến khu chung cư mà Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương ở, chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe là đến đến.

Đến khi xe taxi dừng hẳn, Cẩm Dương đẩy cửa xuống xe, mới rút ra một tờ tiền từ trong ví tiền, đưa cho tài xế xe taxi.

Lâm Thâm Thâm còn đang chán nản vì chuyện vừa nãy, vì vậy cô không nói câu nào cũng xuống theo xe, không thèm nhìn về phía Cẩm Dương đang trả tiền, nhấc gót giày cao gót đi vào trong khu chung cư.

Không chờ Lâm Thâm Thâm bước vào đại sảnh của khu chung cư, Cẩm Dương đã cất bước đi theo sau, anh cũng không nói gì với Lâm Thâm Thâm, chỉ đưa tay ra, vòng qua eo của cô, giam giữ cô ở trong vòng tay của mình, sau đó lại bế bổng cô lên, mắt nhìn thẳng cất bước đi vào trong đại sảnh khu chung cư.

Bình luận

Truyện đang đọc