HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA

"Lâm Thâm Thâm, nếu bây giờ cô đã hùng hổ dọa người như thế này, vậy tôi cũng không vòng vo với cô nữa, mặc kệ tôi có phù hợp với hình tượng quý cô thanh lịch trong giới thượng lưu hay không, bây giờ trong toàn bộ thành Bắc Kinh này, khi nhắc tới tập đoàn Lâm thị, mọi người đều sẽ nghĩ ngay tới Lục Tương Nghi tôi, chứ không phải là Lâm Thâm Thâm cô, huống chi..."

Lục Tương Nghi cố tình dừng lại, rồi mới lại mở miệng, thả chậm từng chữ từng chữ một, châm chọc nói: "Cô đừng quên, năm cô mười tám tuổi, còn chưa được coi là thật sự trưởng thành, cô đã có thai trước khi lập gia đình, đây là sỉ nhục lớn nhất trong lòng bà nội, cho dù bây giờ cô có leo lên được Cẩm Dương, có thể trở về Lâm gia, nhưng điều đó không có nghĩa là bà nội sẽ tha thứ và chấp nhận cô, hơn nữa, chắc trong lòng cô còn hiểu rõ hơn tôi, sở dĩ bà nội tiếp nhận cô, là bởi vì cô đã ký hợp đồng được với Cẩm Dương, mang đến lợi ích cho tập đoàn Lâm thị."

"Đừng quên, bây giờ cô không còn là Đại tiểu thư Lâm gia nữa, lại bị bà nội đuổi ra khỏi cửa đày tới Mỹ!" Lục Tương Nghi nói xong, còn lạnh lùng cười khẩy, tiếp tục bổ sung: "Vì vậy, cô đừng có nói tôi không xứng được làm quý cô thanh lịch trong giới thượng lưu nữa, tôi không xứng, chẳng lẽ cô xứng à?"

Lâm Thâm Thâm thấy Lục Tương Nghi nhanh mồm nhanh miệng đáp trả lại, cô chờ cô ta nói hết, rồi mới nhếch môi cười nhạt, nụ cười cao ngạo mà riêng biệt: "Lục Tương Nghi, đây mới thật sự là khuôn mặt thật của cô đi... khuôn mặt ngây thơ, lòng dạ bò cạp!"

Lúc Lâm Thâm Thâm nói ra tám chữ này, ánh mắt của cô đột nhiên lạnh xuống: "Hôm nay, tôi tới đây không phải là để cãi nhau với cô, mà là —— "

Lâm Thâm Thâm dừng lại, cô đột nhiên giơ ly rượu lên, tạt thẳng rượu trong ly vào trên mặt, trên đầu Lục Tương Nghi.

Lục Tương Nghi không thể ngờ Lâm Thâm Thâm lại có hành động như vậy, cô ta trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lâm Thâm Thâm.

Lâm Thâm Thâm đứng đối diện với cô ta, không tỏ vẻ gì, đổ ụp ly rượu xuống, còn vẩy vẩy mấy lần, để giọt rượu cuối cùng trong ly rơi hết vào trên mặt Lục Tương Nghi, rồi cô mới hài lòng cong môi cười nhạt, nói: "... để nói cho cô biết, Lâm Thâm Thâm tôi đã trở lại!"

Nói tới đây, ánh mắt Lâm Thâm Thâm nhìn Lục Tương Nghi chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, bắn thẳng về phía cô ta.

Lục Tương Nghi bị ánh mắt của Lâm Thâm Thâm làm cho lạnh cả người, trong lúc nhất thời cô ta giật mình đứng ngẩn người ngay tại chỗ.

Sau đó, Lâm Thâm Thâm mới lại lạnh lùng chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: "Mà lần này, tôi về hẳn, chứ sẽ không đi nữa!"

"Tôi sẽ đoạt lại hết tất cả những thứ vốn thuộc về mình, ví dụ như..." Lâm Thâm Thâm nâng cao nằm nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Vị trí Đại tiểu thư của Lâm gia, thân phận chị gái thật sự của Lâm Viễn Ái... bất kể bây giờ quan hệ giữa cô và Viễn Ái tốt như thế nào, nhưng tôi là chị gái ruột cùng cha cùng mẹ với Viễn Ái là sự thật không thể nào thay đổi được, giống như tôi là con gái ruột danh chính ngôn thuận của tập đoàn Lâm thị, Vì vậy, cho dù trong người cô có đang chảy dòng máu của Lâm gia, nhưng bên ngoài cô sẽ vẫn luôn bị người ngoài nghĩ, mình là đứa con ghẻ được Lục Đình Phương mang vào Lâm gia, cả đời này muốn đổi cũng không thể đổi sang họ Lâm được!"

Những lời Lâm Thâm Thâm nói đâm thẳng vào xương sườn mềm của Lục Tương Nghi, đâm đau đến mức làm Lục Tương Nghi nhất thời trắng bệch mặt lại.

Thấy biểu hiện này của cô ta, Lâm Thâm Thâm chỉ khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Vừa rồi cô muốn phá hủy chiếc váy của tôi, để tôi vội vàng biến mất khỏi buổi tiệc này đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc