HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN CỦA NGƯỜI THỪA KẾ: YÊU MÃI KHÔNG THA

Loại hơi thở quý tộc đó, còn nồng nặc mà khoe khoang hơn so với những hơi thở quý tộc mà Lâm Thâm Thâm đã gặp.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Cẩm Dương mặc trang phục chính thống, bình thường anh xuất hiện ở trong nhà cô, đều mặc đồ bình thường, hoặc là áo sơ mi trắng quần vải đơn giản, nhìn tùy ý mà giản dị, anh của lúc này nhìn cực kỳ lịch thiệp, lại càng đẹp trai hơn trước.

Nhìn giống như... vương tử sống trong tòa lâu đài.

Đang lúc mọi người xì xào bàn tán, Lâm Thâm Thâm chậm rãi nâng tay lên, chỉ về phía cửa.

Vừa rồi một mình cô đối mặt với mọi người, từ đầu đến cuối đều giữ vẻ bình thản trấn định, nhưng bây giờ anh xuất hiện, lại khiến cô cảm thấy lo lắng không thể diễn tả thành lời, cô nuốt ực nước bọt hai lần, rồi mới lên tiếng nói: “Tiên sinh Cẩm Dương đã tới rồi, mọi người có thể hỏi anh ấy."

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang theo hướng ngón tay Lâm Thâm Thâm chỉ.

Cẩm Dương đối diện với tầm mắt của tất cả mọi người, tư thái ung dung cao quý, nhịp bước vững vàng, anh bước từng bước đi lên sân khấu, sau đó đứng yên ở trước mặt Lâm Thâm Thâm.

Lâm Thâm Thâm không nói ra được có phải là do tối hôm qua trải nghiệm quá lâu cảm giác lên lên xuống hay không, nên lúc này cô hơi đờ người ra, trong lúc nhất thời, quên mất không giới thiệu cho Cẩm Dương.

Cẩm Dương duỗi tay ra với cử chỉ thoải mái, lấy micro từ trong tay của cô, xoay người, đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của tất cả mọi người bên trong đại sảnh, sau đó giơ micro lên, bình thản nói, trong giọng nói không có chút phập phồng lo lắng nào, nói: "Tôi là Cẩm Dương."

Bốn chữ này vang lên, giọng nói rõ ràng mang theo âm sắc hoa lệ, chợt chấn nhiếp tất cả mọi người bên trong đại sảnh.

Trái tim của mọi người chợt kích động một cách khó hiểu.

Cẩm Dương... thiên tài điều hành trong giới kinh doanh không bao giờ lộ diện, đã thật sự xuất hiện...

Cẩm Dương không thèm nhìn đám người đang kích động, ngược lại anh xoay người, hướng về phía Lâm Thâm Thâm, đưa tay phải ra, chậm rãi nói: "Lâm tiểu thư, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Chỉ một câu nói đơn giản, đã hoàn toàn xác nhận những lời Lâm Thâm Thâm vừa nói là sự thật.

Nghe thấy những lời này, Lâm Thâm Thâm mới hoàn hồn lại, cô vội vàng duỗi tay ra, bắt tay với Cẩm Dương, sau đó mỉm cười lên tiếng nói một cách tự nhiên: "Cẩm tiên sinh, tương lai mong anh chỉ giáo nhiều."

Cẩm Dương chăm chú nhìn khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm, anh chỉ lặng lẽ cong môi cười, không nói gì.

Lâm Thâm Thâm khẽ mỉm cười đáp lại, rồi buông bàn tay của Cẩm Dương ra, nhận lấy micro từ trong tay của anh, tuyên bố với mọi người: “Sự gia nhập của tiên sinh Cẩm Dương, chắc chắn sẽ khiến cho tập đoàn Lâm thị vươn lên một tầng cao mới, vì vậy các vị doanh nhân có mặt ở đây ngày hôm nay, nếu muốn hợp tác với tập đoàn Lâm thị, như vậy chờ lát nữa mọi người có thể ký hợp đồng với tập đoàn Lâm thị, còn nếu không muốn, tương lai còn dài, mọi người không thể làm đối tác của nhau, vẫn có thể làm bạn. Hôm nay là lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn Lâm thị, mọi người đến uống một ly rượu với tập đoàn Lâm thị chúng tôi, đã là vinh dự của chúng tôi rồi."

Những lời Lâm Thâm Thâm nói, nhanh chóng mang tới tiếng vỗ tay như sấm của tất cả mọi người trong hội trường.

Lâm Thâm Thâm cúi người sâu xuống cám ơn, rồi cùng đi xuống sân khấu với Cẩm Dương.

Cẩm Dương vừa xuống dưới sân khấu, đã bị những doanh nhân kia cầm ly rượu vang tới vậy quanh, Cẩm Dương đã quen với việc xã giao, nên bây giờ bị nhiều người vây quanh thế này, anh không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn hay không thích, chỉ bưng ly rượu lên, ung dung cụng ly với mọi người rồi thẩm rượu trong ly.

Lâm Thâm Thâm nhanh chóng bị những người chen lấn vào trong đẩy ra ngoài, cô đứng ở vòng ngoài của đám người, nhìn Cẩm Dương bị người vây chặt xung quanh…

Bình luận

Truyện đang đọc