HƯỚNG DẪN NHẬP MÔN VỀ QUỶ

Chương 24 Manh Mối Từ Ông Ngoại  


Tinh Tinh không để ý tới việc Thiên Ti hồ nháo, thấp giọng nói: “Chị không có ý định kết hôn.” Nói xong cô lại tiếp tục công việc của mình. 


Thiên ti cười, quay sang Mập nói tiếp: “Này, chị tôi là người con gái tốt như vậy, nếu như anh mà còn không vừa ý thì đúng là mắt nhìn người của anh có vấn đề. Nói cho anh biết, tôi cảm thấy trên đời này cũng chẳng có ai xứng đôi với chị tôi hết. Này, chuỗi hạt đó có gì mà xem chứ? Chẳng phải anh mua một chuỗi rồi sao?” 


Khúc Sầm Sĩ vội nói: “Đừng để ý đến hắn, hắn là như vậy. Hắn không phải là người tốt, không xứng với Tinh Tinh. Kệ hắn đi thôi. Thiên Ti, giờ học ngày mai thế nào? À tôi quên, mai là cuối tuần, cô có đi học không? Hay là có hoạt động ngoại khóa gì không? 


“Không học hành gì, mai anh không cần tới đón tôi, còn pha lê này…” cô nàng gỡ miếng pha lê trên tóc xuống, “mai tôi sẽ đem chôn ngoài vườn đi vậy, chắc cũng không còn tác dụng gì.”  


“À ừ, vậy mai tôi không tới, dù sao mai cô cũng không đi học. Còn pha lê, cô đem chôn đi vậy, chắc cũng không còn tác dụng gì.” 


“Thị Tử?” Thiên Ti nói, “sao lại lặp lại lời của tôi?” 


Khúc Sầm Sĩ ha hả cười, trong lòng lại đang khẩn trương. Không biết Mập bên kia đếm sao rồi, hắn cũng không biết nói thêm gì, cũng không thể đứng lên đi luôn, mà ngồi nữa cũng không ổn. Nhưng rõ ràng là phải câu giờ. Mập ơi là Mập, mau một chút đi. 


Khúc Sầm Sĩ thầm tụng niệm trong lòng.  


Cuối cùng Mập đã lững thững bước qua, “Mấy chuỗi hạt này thật sự quý nha. Đi thôi, không phải mày kêu đi thăm bà ngoại kế sao?” 


Mập coi như là cho hắn cớ rời đi, vội cùng Mập ra ngoài, vừa đi vừa vẫy tay với tỷ muội Thiên Ti: “Mai tôi qua, bai bai.” 


Thiên Ti cũng vẫy tay lại, nở nụ cười xán lạn. 


Sau khi bọn họ rời đi, Tinh Tinh nói: “Đổ rồi à?” 


“Không có!” Cô nàng vội chối, “Chỉ là… ThịTử thật sự đặc biệt. Chị không thấy sao? Trên người hắn… âm khí rất nặng, không khác gì người chết.” 


“Bất kể tại sao, nhưng hắn là người sống, nên hy vọng là em đừng có dính vào, em gái tốt của ta ạ. Chị không có bản lĩnh cứu em ra đâu.” 


“Này, chị à, cho dù có dính vào thì cũng chỉ là luyến ái thôi mà, đừng có nói như thể mất mạng luôn vậy chứ.” 


Bên ngoài cửa hàng thì Khúc Sầm Sĩ lấy tay kẹp cổ Mập, kéo đầu hắn kề sát vào mình hỏi nhỏ: “Sao mày? Bao nhiêu hạt? không phí công tao nói nhảm chứ?” 


“Mày còn không biết xấu hổ sao, nói nhảm mà nói tới mức đó, tao không hiểu sao có thể tìm bạn gái luôn á.” 


“Rốt cuộc thế nào?” 


“109! Tao đếm hai lần luôn. Một sợi, tao đếm tới hai lần, dều 109!” 


Khúc Sầm Sĩ gật gật đầu, thở hắt ra: “Một lẻ chín, một lẻ chín. Đi! Đi qua nhà ông ngoại! À mà đi mua đồ ăn đã!” 


“Đi chợ mua thức ăn?” 


“Nếu không đi đâu mua đồ ăn?” 


“Tao… tao chưa đi chợ mua lần nào á!”  


Thằng nhóc này, trong nhà có giúp việc nên không tới phiên hắn đi mua đồ ăn. Còn hắn về ở với ba thì trong nhà cũng có mẹ, còn không thì lấy nguyên liệu nấu ăn ở trong bếp ăn quân đội thôi, nên chưa từng có cơ hội đi chợ mua đồ ăn.  


Khúc Sầm Sĩ kẹp cổ hắn: “Đại nam nhân còn sợ đi chợ mua đồ ăn sao?” 


“Không đúng a, mày đi rồi sao?” 


“Tao đi mua cá phóng sinh.” 


Đây là thói quen từ thời nhỏ sống chung với Linh Tử suốt hai tháng mà tạo thành. Hắn nhớ lại những năm tháng còn học tiểu học, cấp 2 cứ tới kỳ nghỉ hè là đi tới ở với Linh Tử, khi đó hắn cảm thấy Linh Tử thật là ngưu bức! Hồi nhỏ, hắn cũng không biết thực ra Linh Tử là đồng tính, có bạn đời rồi. Hồi trước, mỗi lần nghỉ mà hắn sang ở cùng Linh Tử bà nội đều đi tới xem nhà cửa, thực ra là để xác định bạn đời của Linh Tử không ở đây rồi mới có thể yên tâm để cho Khúc Sầm Sĩ ở lại hai tháng. Đến khi hắn lớn một chút mới nhận ra được đạo lý này. 


Hai người đàn ông cùng nhau đi chợ, cảnh tượng cũng khá kỳ quái, nhưng thực ra cũng chẳng ai để ý. Khúc Sầm Sĩ trong lòng khá nặng nề, hắn không muốn gặp bà ngoại sau, nhưng lại không thể không gặp hôm nay. Mập thì tò mò. Mua đồ xong hắn nói, tới hồi về lại doanh trại sẽ phải thường xuyên đi chợ cùng đám tiểu binh. 


Xe chạy tới khu vực gần con hẻm nhỏ đã gần sáu giờ chiều. Cuối thu, trời đã tối sầm. Xuống xe, Khúc Sầm Sĩ không chủ ý nhìn về phía ngôi miếu bên kia, bên đó có một ông lão và một bà lão, dĩ nhiên là ma, đã ở đó rất nhiều năm. Hôm nay không thấy đâu, có lẽ đã đi đầu thai rồi.  


Chuyện này cũng không ai cho hắn đáp án được, mà hắn cũng chỉ có thể bỏ ra khỏi đầu mà thôi.  


Cửa tiệm của ông ngoại là một tiệm bán đồ cổ nhỏ, có chút cũ kỹ cổ xưa. Nhưng mà tiệm đồ cổ, chẳng phải đều như vậy sao? 


Đối diện với quầy hàng có một ông lão đầu bạc đang loay hoay bật đèn, Khúc Sầm Sĩ vào cửa liền hô: “Ông ngoại.” 


Ông lão ngước nhìn hắn từ sau cặp kính lão, rồi nở nụ cười: “Thị Tử! Thị Tử à? Tới thăm ông ngoại sao. Thị Tử à!” Thấy rõ, ông thật ngạc nhiên cũng thật kích động. Ông tháo kính xuống đi về phía Khúc Sầm Sĩ. Nhưng đến khi ông lại gần Khúc Sầm Sĩ thì lại dừng  lại rồi thở dài: “Con còn nhớ rõ ông ngoại, thật tốt.” 


Trong lòng Khúc Sầm Sĩ bỗng trào dâng nỗi áy náy, trong lòng hắn, thực sự mà nói, tuy từ nhỏ không có ba mẹ nhưng người yêu thương hắn thật sự không thiếu. Ông bà nội, chú Linh Tử đều là những người thân bên cạnh hắn, trong nhà của bọn họ đều giành phòng riêng cho hắn. Chỉ có ở nhà ông ngoại là không có. Ông ngoại tốt với hắn, điều này hắn biết. Nhưng bà ngoại sau với người cậu kia khiến hắn không có chút hảo cảm nào với gia đình này. 


Đang đứng nói chuyện thì bà từ trong bếp ra, thấy hắn thì cười nói: “À, Thị Tử về à, vào ăn cơm đi, ăn trước đi. Còn mua đồ ăn nữa sao? Vào đi, bà ngoại nấu cho.” 


Bà ngoại nhiệt tình, dáng vẻ hòa ái khiến mọi người sẽ tưởng  là do Khúc sầm Sĩ không hiểu chuyện nên có thành kiến với bà ngoại, nhưng mà câu nói kế tiếp khiến lộ rõ bản chất ngay. Bà nhìn về phía Mập đứng bên cạnh nói: “À, đây là… bạn Thị Tử hả? con cái nhà ai thế này? Nhìn thần thái này, khẳng định là nhà có tiền rồi,  mới có thể hợp với Thị Tử nhà ta như vậy.” 


Nghe đi! Bà đối xử tốt với Khúc Sầm Sĩ là vì hắn có ông bà nội là lãnh đạo về hưu. Trong mắt của bà ngoại, người ở bên cạnh hắn đều là người có tiền. Mà bà ta thì phải nịnh bợ người có tiền, có quyền, nịnh làm gì? Để giành lấy lợi ích cho con trai mình. 


Mọi thứ diễn ra y như Khúc Sầm Sĩ nghĩ. Bốn người ngồi xuống ăn cơm, bà liền bắt đầu hỏi thăm, Mập là con cái nhà  nào, lãnh đạo ở đâu, có quyền lợi thế nào. Tiếp tới, nghe là ở trong quân đội thì lập tức không nói thêm một câu với Mập. Người trong quân đội không có lợi ích gì cho con của bà ta. 


Bà ngoại bắt đầu nói chuyện với Khúc Sầm Sĩ, kể là người cậu kia lái xe tại, ba ngày đã bị bắt hai lần nên kêu Khúc Sầm Sĩ tìm cách cho cậu hắn ăn cơm với lãnh đạo này nọ, tạo dựng quan hệ gì đó. 


Trên bàn cơm, cũng không dám nói nhiều mà phải tới lúc bà ngoại vào bếp lấy thêm đồ, Khúc Sầm Sĩ mới nháy mắt với Mập, ý là: “Biết sao tao không thích về nhà ông ngoại rồi đó.” 


Mập cũng ra dấu ở dưới mặt bàn, ý chính là: “Bà ngoại mày lợi hại thật!” 


Ăn cơm xong, cuối cùng bà ngoại cũng vào bếp rửa chén, hắn mới có thời gian nói chuyện với ông ngoại. Bên bàn ăn, hắn nói luôn: 


“Ông ngoại, con muốn hỏi một chút, ông từng nghe nói về chuỗi Phật châu 109 hạt chưa?”  


“Không phải 108 sao?” 


“Con muốn hỏi thăm, là 109, ông biết không?” 


“Làm gì có chuỗi nào 109 hạt, xỏ sai rồi chăng?” 


“Ơ, ông ngoại,  vậy ông có biết ai có kiến thức về những chuỗi hạt này nọ không?” 


Ông ngoại do dự một chút, sau đó đứng dậy đi hướng quầy lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Khúc Sầm Sĩ. “Con đi cửa hàng này nhìn xem đi. Ông chủ tiệm này mấy năm trước có làm ăn với ông, ông cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc