HƯỚNG DẪN NHẬP MÔN VỀ QUỶ

Chương 72Điều tra DNA của Thiên Ti

Nói chuyện thêm một lúc bọn họ mới cúp máy, nhưng sau đó cả đêm Khúc Sầm Sĩ chỉ nghĩ về viên dạ minh châu. Trước giờ bọn hắn tới Tinh Duyên toàn vào ban ngày, không nhìn thấy dạ  minh châu trong cửa hàng.

Dùng dạ m inh châu vào buổi tối thay đèn, xem ra Thiên Ti thân phận không đơn giản là con gái ông chủ Tinh Duyên mà thôi, mà nghĩ lại Quý Ất ở quỷ thị kia, xem ra chẳng có chút nào liên quan tới vẻ ngoài xinh đẹp của Thiên Ti và Tinh Tinh, dáng vẻ của lão quả thật không dám khen tặng. 

Vậy, điều tra từ DNA của Thiên Ti đi!

***

Sáng sớm, tiếng hỏi han lẫn nhau rộn rã con ngõ nhỏ.

“Chào buổi sáng, phát tài nha.”

 “Phát tài a.”

Khúc Sầm Sĩ quần áo gọn gàng ngừng xe ở đối diện Tinh Duyên. Sáng nay lúc hắn chuẩn bị ra ngoài thì Thần ca đã dậy, đang đứng tập thể dục ngoài balcony. Thấy hắn sắp đi thì hỏi hắn đi đâu, hắn đáp đi đón Thiên Ti đi học. Thần ca ngay lập tức lên lớp hắn rằng không nhất thiết phải làm như thế.

Thị Tử vẫn đi, trên đường đi thì cảm thán, Thần ca cảm thấy theo đuổi con gái không cần phải đón đưa như vậy, cứ vậy thì ai mà chịu làm bạn gái hắn chứ, nhưng mà, có lẽ quan trọng nhất vẫn là Thần ca phải có người thương đã.

Cái thể loại tự kỷ như Thần ca… Thị Tử càng ngày càng cảm thấy Cảnh thúc giao nhiệm vụ cho hắn như vậy vô cùng gian khổ.

Vì đã hẹn sáng sẽ sang đón nên lúc Thiên Ti ra cửa vẻ mặt vô cùng phấn khởi. Thị Tử mấy lần bị ngó lơ bữa sáng nên hôm nay không đưa đồ ăn sáng tới mà quay xe đi ra khỏi con ngõ nhỏ, bỏ lại tiếng huyên náo rộn ràng buổi sớm sau lưng.

Trên xe, Thiên Ti vẫn váy hồng như mọi khi, và vẫn là một chiếc váy chưa từng thấy trước đó. Thị Tử hỏi: “Thiên Ti, em có nhiều quần áo vậy? mỗi ngày đều không trùng nhau luôn.”

“Mấy ngày rồi anh có đón đưa người ta đâu, sao biết em mặc gì?”

 

“Nói anh nghe coi, váy ngủ em cũng màu hồng à?” Khúc Sầm Sĩ nghĩ tới hình ảnh trong mơ, khẽ cười.

Hắn đùa nhưng đổi lấy chính là một cái hừ lạnh từ Thiên Ti: “Không nói cho anh  biết.”

“À, thôi xin lỗi,  nhưng mà, trời này lạnh vậy, ngủ đâu thể mặc váy ngủ mà phải mặc áo quần ngủ chứ nhỉ?”

“Em mặc váy ngủ ngủ mà.” Nói xong, Thiên Ti phát hiện mình nói hớ nên vội im lặng.

Thị Tử sửng sốt một chút, nhưng mà đang lái xe nên hắn vội tập trung vào đường sá, cười với Thiên Ti, không bày tỏ thái độ gì. Nhưng mà trong lòng hắn thì thật sự mất mát. Hắn thà là nghe thấy cô nói mặc đồ ngủ chứ không phải váy ngủ. Như vậy, Thiên Ti mà hắn gặp  ở Âm Lộ có thể là Thiên Ti thật, hoặc có thể là nam quỷ kia giả mạo. Nếu là Thiên Ti thật, như vậy sau này có ngày hắn phải quyết đấu với cô. Còn nếu là nam quỷ kia giả mạo thì đồng nghĩa việc gã quen thuộc Thiên Ti, hoặc ít nhất biết Thiên Ti mặc gì đi ngủ, thậm chí, gã còn từng nhìn thấy dáng vẻ đó của Thiên Ti.

Nghĩ tới đây, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Thị Tử.

Trong xe yên ắng một lúc, Thiên Ti cười nói: “Thị Tử, em nghĩ kỹ rồi, tới sinh  nhật anh mình đi công viên Giang Tân đi, chỗ đó buổi tối thanh tĩnh lắm, mà cảnh cũng đẹp  nữa.”

Thị Tử gật đầu, nhưng rồi hắn nhớ tới công viên Giang Tân buổi tối có thể nói là như một thế giới khác vậy. Khu công viên thì có nhiều du hồn thường lang thang ở đó, dưới nước cũng có vài du hồn thường trú, chưa kể  các du hồn khác ghé chơi. Ở đó buổi tối quả thật là âm địa. Nhưng mà, cũng là nơi hẹn hò phổ biến, ba mẹ hắn hồi trước cũng từng hẹn hò ở đây vài lần.

Đúng là cách lựa chọn địa điểm theo phong cách Thiên Ti. Thị Tử liền cười nói: “Còn nhớ lần đầu anh ôm em không?”

“Ừ, trước nhà ma ở trường học.”

“Ừ, nhà ma đó là âm địa, em chọn công viên Giang Tân cũng là âm địa, Thiên Ti, em lựa chỗ kiểu gì thế?”

“Cảm giác. Giống như lựa Phật châu ấy, đôi khi không cần tính toán phong thủy đâu, phải dựa vào cảm giác, dùng cảm giác sẽ lựa được thứ hợp với mình nhất. Âm khí ở đâu mạnh, ở đâu có ma, em có thể cảm giác được.”

“Lợi hại vậy sao? Nhưng mà không phải em muốn rủ anh tới công viên Giang Tân bắt ma chứ??”

“Ha ha, đi ăn sinh nhật mà, hay mình đi sớm chút, tầm 8 giờ đó, à nhưng giờ đó có người khiêu vũ, ồn ào lắm, 10 giờ đi, 10 giờ còn vắng đó.”

“Ừ, tới đó anh đến đón em.”

Thiên Ti cao hứng: “Hẹn hò nè, em sẽ cho anh bất ngờ. 10 giờ anh tới công viên Giang Tân tìm em, tìm được em, em sẽ cho anh bất ngờ.” nói tới đây thì xe vừa tới cổng trường. Thiên Ti xuống xe nói: “Chiều không cần tới đón em, em muốn chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật của anh.”

Nhìn cô ríu rít như một chú chim nhỏ, Thị Tử đột nhiên giữ tay cô lại, kéo cô ngồi xuống ghế.

Thiên Ti chưa kịp định thần thì Thị Tử đã nghiêng người tới, hôn lên môi cô, tay nâng mặt cô. Đây cũng không phải là lần đầu bọn họ hôn nhau, nụ hôn không ôn nhu mà cuồng nhiệt. Trong khi Thiên Ti thì thả mình theo nụ hôn, Thị Tử vòng tay ra sau, ngón tay luồn vào trong mái tóc cô.

Nụ hôn kết thúc, Thiên Ti thở gấp. Nhìn đôi môi cô mọng mềm, hắn khẽ điểm nhẹ ngón tay lên, nói: “Nhớ phải nghĩ tới anh. Còn nữa, tới lúc đó, anh sẽ muốn nhiều hơn nữa, phải chuẩn bị cho tốt đó.”

Thiên Ti sắc mặt phiếm hồng, cười với hắn, mở cửa xuống xe.

Cửa xe đóng lại một lúc sau, Khúc Sầm Sĩ nhìn sợi tóc vương trên ngón tay, thở dài.

Đã là lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên hắn ôm cô, mượn cơ hội lục soát người cô. Còn bây giờ, lại lợi dụng nụ hôn để lấy tóc của cô.

Khúc Sầm Sĩ biết làm như vậy thực đáng giận. Hắn không nên lợi dụng tình cảm của Thiên Ti đối với hắn như vậy. Nhưng hắn cũng không xác định được Thiên Ti đối với hắn là dụ dỗ con mồi hay là vì cô thật tình với hắn.

Cảm giác tội lỗi càng lúc càng dồn nén, Khúc Sầm Sĩ có chút mong tình cảm của Thiên Ti với mình là giả, nhưng, nếu cô thật lòng với hắn thì hắn nên giải thích sao với cô sau này đây?

Hắn lái xe về phía cục Công An. Với thân phận của hắn bây giờ, muốn đi điều tra DNA của một người không đơn giản, nhưng…

Hắn mua một túi trà ở tiệm kế bên cục, rồi nghênh ngang đi về phía phòng Trương cục trưởng.

Đi trên hành lang cũng có người hỏi: “A, nước cất đã trở lại?”

“Ừ, về xem sao.”

“Đi tặng cục trưởng trà chứ gì.”

“Thôi đi, làm cứ như tôi hối lộ thế, chẳng qua là đưa cho bác Trương ít trà thôi.” Chuyển từ Trương cục trưởng sang bác Trương, hiệu quả khác hẳn.

Thị Tử vào phòng vừa lúc cục trưởng Trương y phục chỉnh tề đang chuẩn bị đi họp. Thấy hắn, ông vội đóng cửa phòng nói khẽ: “Mọi chuyện sao rồi?”

Thị Tử nhìn ông, ném gói trà rồi nằm dài lên sô pha: “Trương bá bá à, đừng bắt con đi nằm vùng nữa đi, giờ điểm đáng ngờ càng lúc càng nhiều, một nùi.”

“Nhưng mà, dạo gần đây không có vụ án nào liên quan tới Phật châu cả.”

Thị Tử vươn tay, nói: “Bởi vì người tiếp theo bị hại, là cháu.”

Bình luận

Truyện đang đọc