HƯỚNG DẪN NHẬP MÔN VỀ QUỶ

 Chương 92
Ý Nghĩa Của Nháy Mắt


Nụ hôn này khiến Thiên Ti giật mình, hô khẽ, Thị Tử nói khẽ bên tai cô: “Yên tâm, anh sẽ sống sót, anh sẽ đến đón em.” Nhứng lời này hắn dám nói với Thiên Ti, vì hắn tin cô. Những gì đã xảy ra vào hôm qua hắn thấy rõ, cô có rất nhiều cơ hội để giết hắn, thậm chí giao hắn cho Lý Gia Mưu, nhưng cô không làm vậy. Cô còn che chở hắn, nên hắn là cô rất yêu hắn, Thị Tử có thể cảm nhận được.

Trên cổ Thiên Ti là viên đá phù dung hồng nhạt mà hắn tặng, cô đưa tay lên sờ viên đá, nhẹ giọng nói: “Dạ vâng.”

Thị Tử lúc này mới buông ra tay, xoay người nhanh chóng đi về phía xe mình khiến Mập không phản ứng kịp, phải chạy theo.

“này, Thị Tử!” nhưng Thị Tử đi trước không dừng chân, không để ý tới hắn

“Được rồi, mày giỏi lắm Nước Cất! Mày lên cơn gì hả?” Thị tử vẫn không để ý tới hắn.

 “Dì cả phụ! Khả năng khống chế của mày cũng tệ quá đi.”

Lần này, Thị Tử dừng bước, nhưng rõ ràng hắn đang rất tức giận, tâm trạng rất tệ. Mập không nói thêm gì mà ôm vai hắn hỏi: “Sao? Nếu mày không che giấu được tâm trạng thì làm sao mà đấu được với thứ kia hả?”

“Không có gì, tao… chính là tạm thời chia tay.” Mới yêu nhau được một ngày!

Mập ngơ người, một lúc sau mới lên tiếng: “Được rồi được rồi, tao tưởng mày ngon lắm chứ, nào là đi bờ sông, hẹn hò, về nhà ăn sinh nhật, tao còn tưởng mày thu phục đượcrồi chứ. Thế mà giờ kêu chia tay, tốc độ đáng nể thật. Được rồi, tao mời mày ăn, ăn cho đã rồi giảm áp lực nào, nếu không thì mày yếu tim mất.”

Vừa nói hắn vừa gọi điện đặt bàn, rồi gọi Thần Ca sang cùng. Xong, hắn lôi Thị Tử lên xe, chạy tới nhà hàng.

Còn ở Tinh Duyên, Thiên Ti ngồi trên ghế mây ngây ngốc, tay vuốt viên đá hồng trên cổ. trong đầu cô không ngừng lặp lại lời mà Thị Tử đã nói. Hắn nói sẽ sống sót, sẽ đến dón cô. Cô lại nghĩ về những gì bọn họ làm hôm qua, nghĩ đến nụ hôn, lại nghĩ tới lời chị cô nói.

Tối qua, T inh Tinh nói: “Hiện Lý Gia Mưu hẳn đã không tin em nữa rồi. thiên Ti, em không biết nghĩ cho bản thân sao? Thị Tử yêu em thật lòng thì sao? Hắn có bản lĩnh đấu với Lý Gia Mưu thì sao? Vài chục năm nữa hắn già, hắn chết, còn em? Nói gần hơn chút, nếu như không có Lý Gia Mưu thì yêu hắn cũng được, nhưng mà… chuyện kia thì sao? Chẳng lẽ hai người không làm gì? Hay là kêu hắn cả đời thủ tiết cho em? Em cảm thấy có khả năng sao? Thủy tinh, đá quý chính là thiên địa linh khí hóa thành, nhờ vào ánh sáng, nước mưa, dựa vào thiên nhiên và sống. Một khi nhiễm nhân gian trọc khí thì chỉ có con đường chết mà thôi. Thiên Ti, đừng mê muội nữa. Hãy tận dụng lần này khi Lý Gia Mưu không truy cứu mà tỉnh mộng đi.”

Mộng! với Thiên Ti thì lần này đúng như một giấc mộng.

Tinh Tinh làm xong sổ sách, mang hai ly nước tinh khiết ra, đặt một ly trước mặt Thiên Ti nói khẽ: “Suy nghĩ kỹ chưa? Ra quyết định chưa?”

“Chị, làm viên đá này thật tốt đúng không? Mãi mãi mỹ lệ, yên lặng mà đẹp đẽ. Hay là pháo hoa thì tốt hơn? Vang lên một tiếng thật to giữa không trung, vừa lộng lẫy, vừa hoa lệ để cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.”

 “Cũng chỉ là một khoảnh khắc a.” Tinh Tinh chậm rãi thở hắt ra, “Em muốn vì Thị tử kia mà làm pháo hoa rực rỡ trong khoảnh khắc ư?”

“Không có, nói chơi mà thôi.”

“Vậy thì tốt. Thiên Ti, em mãi là em gái tốt của chị. Đừng nghĩ ngợi nghiều. Tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Tinh Tinh đứng dậy, đi vào trong. Thiên Ti nhìn theo, khóe môi hơi cong lên. Cô vuốt viên đá và nhìn ánh sáng đang chuyển động bên trong lẩm bẩm: “Thực ra pháo hoa cũng đâu tồi, nỗ lực nở rộ, khoe bày vẻ mỹ lệ cho mọi người ngắm nhìn. Còn đá thì sao? Trong  hang động lặng lẽ hàng ngàn vạn năm, trừ bản thân mình ra thì còn ai ngắm nhìn?”

***

Lúc Mập và Thị Tử tới nhà hàng thì bên trong đã có người.

Nhà hàng ở trong một khách sạn xa hoa, bàn xoay, chính giữa là bếp lò, lẩu đã sôi ùng ục. Hơi nước cuồn cuộn bốc lên tạo cảm giác thật ấm áp.  

Trời đã vào đông. Buổi tối, trời lạnh lẽo vô cùng.

Thần Ca và Hạnh Phúc đang ngồi cạnh nhau bên bàn ăn. Hai người coi như còn có lương tâm, chưa động đũa mà chờ bọn họ. Bọm họ vừa xuất hiện thì Hạnh Phúc hỏi: “sao lâu thế? Còn dặn nhân viên nhà hàng đun lẩu cả nửa giờ rồi đó. Không phải hai người là khách quen, quan nhị đại thì dám người của nhà hàng chắc tưởng hai người bomb hàng đó.”

Mập ngồi xuống: “Bùng gì mà bùng, gọi thêm đồ ăn đi. Lạnh muốn chết. Hôm nay lúc mặt trời lên cao thì cũng hai mươi độ, mặt trời vừa khuất núi đã giảm còn năm độ, không miếng nhiệt độ luôn, chút nữa là tôi thành que kem.”

Chủ tiệc có lời, Hạnh Phúc liền không khách khí mà cầm chén múc canh ăn.Mập hỏi: “Hai người sao lại tới nhanh vậy?” Hắn nhớ rõ Thần Ca nói Hạnh Phúc hẹn hắn lúc 12 giờ, giờ khoảng 6 giờ, hai người hẹn gặp lâu thế.

Vấn đề thế này Thần Ca sẽ không lên tiếng, mà Hạnh Phúc lại đáp: “Bọn tôi đi dạo ở trung tâm thương mại đối diện á, nghe điện thoại xong là qua đây luôn. Ai mà biết hai người tới trễ vậy. Bọn tôi ngồi đây chẳng dám đi đâu. Coi nè, hôm nay bọn tôi đi mua được bao nhiêu là thứ, thật là sảng khoái mà.”

Mập quay sang nhìn chiếc ghế bên cạnh đầy túi mua sắm, nhìn qua chắc cũng phải mười mấy hai mươi cái. Nhiều như vậy, dám chắc Hạnh Phúc không thể nào mang vác, chỉ có Thần Ca đáng thương của chúng ta thôi. Như vậy hôm nay nào phải tới nói chuyện gì, mà là đi làm cu li thôi. Thật đáng đồng tình!

Hạnh Phúc múc canh xong, húp ấm cả người rồi thì mới để ý thấy Thị Tử không ổn. Thần Ca không nói lời nào thì đã đành, hắn mà cũng vậy sao? Thằng nhóc này không nói tiếng nào hết.

 “Thị Tử! Cậu làm sao vậy? Nhìn thấy chị đây mà không chào một tiếng hử?”

Lúc ngày Thị Tử mới ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu coi như chào hỏi.

Hạnh Phúc quay sang hỏi Mập: “Nó bị gì á? Bị hiếp à?”

“Không khác biệt cho lắm. Hôm qua mới xác lập quan hệ yêu đương xong thì hôm nay chia tay.” Mập vừa ăn, vừa uống, vừa nói. Hắn còn vài ngày nữa là nhập ngũ làm bộ đội chuyên nghiệp nên hắn tranh thủ thời gian này ăn được gì thì ăn, uống được gì thì uống.

Hạnh Phúc quay sang lườm Thị Tử: “Yếu! tiền đồ bèo nhèo. Chia tay thôi mà? À mà đúng rồi, chia tay với yêu tinh Thiên Ti kia à?”

“Người ta có phải yêu tinh không còn chưa chắc mà.” Thần Ca bên cạnh nói. Hôm nay, người nhận nhiệm vụ kể lại mọi chuyện cho Hạnh Phúc là hắn, nếu như chưa hoàn thành nhiệm vụ là lỗi của hắn. Nhưng mà, hắn khẳng định hôm nay chưa từng nói việc Thiên Ti là yêu tinh.

Hạnh Phúc lại lườm Thần Ca: “Trực giác của con gái cho tôi thấy cô ta là yêu tinh đó. Còn là loại yêu tinh nào thì còn chờ xem kỹ lại. Nếu cuối tuần tôi không bận bịu gì sẽ ghé qua đó coi thử coi, à, mà phải đi tìm kính chiếu yêu đã, nếu đúng là yêu tinh thì…”

Thần Ca cắt ngang: “Yêu tinh cũng tốt mà, có những yêu tinh là kết tinh của thiên địa, không thể tùy tiện thương tổn đâu.”

Hạnh Phúc lại lườm Thần Ca thêm lần nữa: “Đàn ông đàn ang nói gì lắm thế? Lo ăn đi.”

Ăn cơm gần xong bữa Thị Tử mới hồi phục tinh thần một chút, bắt đầu nói chuyện hôm nay đi thăm Lôi Lôi thấy sự việc kia.

Hạnh Phúc liền nói: “Trong một ngày mà hai người đi lại nhiều vậy không mệt sao? Thôi ăn nhanh đi, chút nữa xuống nhà thuốc ở phố tôi bốc thuốc cho. Trung dược sẽ đắng, mỗi thang thuốc chưng một lần,  mỗi lần uống một chén. Ba ngày sau đảm bảo xuất viện được. Nhưng nói trước, nếu không xử lý được cái đồ cài tóc kia thì việc uống thuốc cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Mập, hiểu chưa?”

Nói xong, cô quay sang mập nháy mắt. Mập sao không hiểu chứ? Nhưng chuyện này đúng là quá nghiêm trọng, nhưng phải làm sao nói chuyện với Lôi Lôi và ba mẹ cô bé? Nói là để tôi với con gái các vị lăn giường mới có thể hóa giải kiếp nạn, cứu mạng cô nàng sao?

Thôi đi, nói cỡ nào cũng giống như lừa đảo.

Nếu không thì kêu Lôi Lôi ra ngoài xử luôn. Nhưng Lôi Lôi cũng coi như trẻ vị thành niên, giỏi lắm thì được 18 tuổi. Mập không thể hạ thủ được.

Căn bản nhất là Mập không thích con nhà người ta, không nghĩ tới sẽ cưới con người ta. Nếu là phụ nữ trưởng thành thì còn đỡ, đây mới là tiểu nha đầu thì làm gì biết gì, lỡ quá đà khéo còn xảy ra án mạng. ba hắn mà biết chuyện thì chỉ có hai con đường, hoặc là cưới Lôi Lôi, hoặc là đi chết đi.

Chọn một trong hai.

Mập cau mày: “Suy nghĩ tiếp đi.”

“Suy nghĩ gì chứ? Tôi nói này Mập, Thị Tử. Nói trước cho lành, tôi thấy Thần Ca của hai người không có trâu bò như hai người tưởng tượng đâu. Nhìn lại việc ba mẹ Thị Tử ngày xưa coi, bao nhiêu người hợp sức, cuối cùng kẻ chết người bị thương. Giờ chúng ta có một hai ba bốn người, lại còn bị hạn chế thời gian. Đừng có đem hy vọng đặt lên người bọn tôi được không? Tự mình cố gắng được thì tự làm đi.”

Thị Tử gật đầu đồng ý với những lời của Hạnh Phúc. Tuy trước đây hắn không thích cô, nhưng giờ cũng coi như người cùng hội cùng thuyền, hắn mặt dày nói: “Hạnh Phúc tỷ à, đồng tiền dương lần trước tôi choi Lý Gia Mưu giờ không cách nào lấy lại được á.”

 


 

Chương 93
Nơi Lý Gia Mưu Chết


Hạnh Phúc lạnh mặt. Này là đòi cô rồi chứ gì.

Cô lấy trong túi đeo bên người ra một cuộn dây đồng rồi lại dùng chỉ đỏ quấn quanh, kết thành một nút thắt đưa cho Thị Tử.

“Thứ này tuy không lợi hại bằng đồng tiên âm dương, nhưng lúc chạy trốn thì xài tạm cũng được. Cầm đi. Tôi không có nhiều đồ để làm cái này đâu, đừng có làm mất, mất nữa tôi không có để cho cậu nữa đâu.”

Khúc Sầm Sĩ nhận lấy rồi gật đầu, cảm nhận về Hạnh Phúc có vẻ tốt hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó Hạnh phúc nói: “Nếu cậu chịu khó theo học cậu Linh Tử đàng hoàng thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

“Tôi… mọi người có cho tôi học đâu, tôi ở nhà chú Linh Tử nhưng ông bà nội dặn rõ ràng không cho tôi học, tôi có được ai dạy đâu, toàn học lỏm.”

Hạnh phúc trừng hắn một cái: “Vậy thì giờ chết là đáng mà.”

Khúc Sầm Sĩ không thua kém cũng lườm cô nàng một cái. Khó khăn lắm mới gia tăng được chút thiện cảm mà quay qua quay lại đã mất tăm.

Vì ban ngày làm việc chia ra nên sau cùng bốn người ba xe. Hạnh Phúc về nhà, Thần Ca đi xe Thị Tử, còn Thị Tử đi xe Linh Tử.

Mập lẽo đẽo đi theo về chiếc xe việt dã, nói nhỏ: “Này này, mày có thấy Thần Ca với Hạnh Phúc tỷ rất xứng đôi không? Cả hai đều lơn tuổi mà chưa lập gia đình, lại chung niềm đam mê, hơn nữa, tao phát hiện ra Thần Ca nói với Hạnh Phúc rất nhiều nha.”

“Mày nói bậy nói bạ gì đó?Thần Ca tuy con người không dễ gần nhưng mà mình không nên hại hắn nha, gán ghép Hạnh Phúc với anh ấy, lỡ mà thành đôi thì Thần Ca…”

Hai người im lặng, rồi cùng lúc nói: “Tủ đầu giường.(*)” Rồi cùng cười xòa.

(*)床头柜 – Tủ đầu giường – không biết bạn nào biết là tiếng lóng gì không? Chứ Mèo chưa hiểu chỗ này lắm.

Cười đùa xong, Mập thắt dây an toàn rồi nói: “Nhưng tao thấy hai người cũng hợp nhau mà, một người đầu gỗ, một người thích cục gỗ, đâu ngăn cản được. Mà vậy cũng tốt, mày có cách trả lời cho Cảnh thúc. Sau này, mình tạo nhiều cơ hội cho bọn họ đi. Yêu đương mà, chẳng phải là xuất phát từ cảm nhận của hai bên sao?”

Thị Tử thở dài, thành công nổi không? Nếu như thành thật sự thì ngày tháng sau này của Thần Ca thảm thiết rồi.

---

Chuyện lần này trong chốc lát đã lâm vào cục diện bế tắc, Thiên Ti chia tay, bọn họ cũng chẳng còn cớ để lui tới Tinh Duyên.

Lôi Lôi được Mập đưa thuốc tới cho mẹ cô nấu và chăm sóc, cũng không đề cập tới chuyện hủy miếng pha lê. Chỉ có trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng xử lý tốt chuyện này.

Chiều hôm sau, bọn hắn tới chỗ trường Lý Gia Mưu. Thần Ca đã đề nghị để tới cuối tuần, trường không có học sinh, dễ hành động hơn, nhưng Thị Tử và Mập đều kiên trì muốn đi ngay. “Người sắp chết không phải là anh nên anh không gấp mà.”

Vì muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ này, sáng sớm hôm sau Thị Tử gọi điện khắp nơi tìm làm thẻ ngành giả, nhưng người ta mới nghe nói làm giả thẻ cảnh sát thì đã vội cúp máy. Gọi liên tục mấy cuộc đều như vậy.

Rơi vào đường cùng, Khúc Sầm Sĩ đành phải gọi điện thoại cho Trương bá bá.

Trương bá bá bên kia cũng khó xử một lúc rồi nói: “Cái này, cháu đi tìm người làm giả đi, chứ ta làm cho cháu thì nó là thẻ thật rồi. Cho dù không có dấu, nhưng mà phôi thật, tới chừng lỡ xảy ra chuyện thì lại…”

“Chắc chắn không làm ảnh hưởng tới bác đâu mà, đại cục trưởng.” THị Tử nãy giờ gọi điện đã mệt cả người.

“Ảnh hưởng tới cả đội ngũ đó.” Trương bá bá nghiêm túc mà nói.

Thị Tử ngay lập tức bày ra khuôn mặt khóc tang: “Trương bá bá, con sắp bị quỷ đoạt mạng đó, bác cho con cái thẻ đi. Hay vầy đi, dù gì  Vi thúc cũng biết chuyện, hay cho Vi thúc mang theo thẻ ngành đi cùng tụi con.”

“Không thể sử dụng cảnh sát chính thức, nếu không ta đã không khai trừ cháu rồi.”

Cuộc đối thoại lâm vào bế tắc, Trương cục trưởng cũng biết nếu cứ vậy thì Thị Tử sẽ khó  làm tốt được, ông nói: “Vậy thôi, Thị Tử, chờ ta thu xếp rồi gọi lại.”

 “Chỉ cần có thể làm ra là được. Bá bá, nhanh lên nha, chiều tụi con ghé đó.”

Nghe nói Trương bá bá đã dùng chiêu tìm một phạm nhân đang bị giam giữ, rồi coi như là cho quay video quá trình gã làm giả thẻ ngành, nói là quay lại quá trình, làm tài liệu cho cảnh sát học hỏi phân biệt thẻ thật giả.

Chỉ có điều không ai biết việc sản phẩm sau quá trình quay phim tư liệu đó đã được đưa tới tay Thị Tử, chẳng ai biết đã bị lấy đi thế nào, ai lấy đi, chính là không ai hay biết.

Đương nhiên, làTrương bá bá sai Vi thúc đi gửi chuyển phát nhanh cho Thị Tử, ông cũng chẳng thể tin ai ngoài Vi thúc trong việc này.

Lúc bọn Thị Tử ăn trưa xong thì nhận được bốn thẻ cảnh sát giả. Thị Tử cầm lên nhìn ngang ngó dọc, nhìn mãi cũng không nhận ra được là đồ giả. Mập thắc mắc: “Sao làm tới bốn cái lận?”

“Đồ dở hơi, nghĩ coi, đó giờ mày hay giả mạo sĩ quan quân đội, nếu có ai hỏi mày thẻ thì sao? Phải có đủ cho cả bọn chứ.”

“Tao chưa từng giả mạo nha, tao cũng chưa từng nói câu tao là sĩ quan.” ừ thì hắn chưa từng nói qua, nhưng mà quần áo là đồ trang bị của bộ đội chính quy, hành xử cũng y hệt.

Ba người xuất phát, vì muốn tránh gặp mặt nhiều người nên khoảng 12h40  mới đi. Trường học vẫn đang giờ nghỉ trưa, cả đám xuất trình thẻ cảnh sát xong được vào không bị hỏi lấy một câu.

Mập đã từng đến nên đi trước dẫn đường. Trường học khong lớn mà lại niêm phong một diện tích lớn như vậy, chắc chắn đã có chuyện.

Đứng trước cánh cửa bị khóa trái, Thị Tử  hỏi: “Thần ca, khóa này có tác dụng không? Nếu Lý Gia Mưu thật sự ở bên trong thì khóa đâu có tác dụng gì.”

“Khóa này không phải để đề phòng Lý Gia Mưu.” Thần Ca nhanh chóng nói, rồi lấy đà phóng lên đầu tường, “Cái này là đề phòng bọn học sinh.”

Kế tiếp là Mập, hắn thì không phải nói nhiều, leo lên đầu tường với hắn đơn giản như ăn sáng nhẹ nhàng. Sau cùng là Khúc Sầm Sĩ. Tuy Mập đã kể kỹ càng nhưng hắn vẫn muốn xem tận mắt, biết đâu hắn phát hiện ra điều gì thì sao.

Nhưng ngay khi hắn đang lấy đà chuẩn bị leo vào thì có vài nam sinh lại gần hô to: “Ơ, chỗ đó không được vào đâu.”

Việc này hắn đã nghĩ từ trước, nên quay lại đáp ngay: “Cảnh sát tìm nghi phạm, chúng tôi nghi ngờ trốn bên trong.”

Đám học sinh hoảng hốt, đứng thì thầm bàn tán.

“Ê không phải vậy chứ?”

“Vậy người bị mất tích hôm bữa có khi nào ở trỏng không?”

“Hay bị giết rồi ta?”

……

Đám học sinh còn đang bàn luận thì Khúc Sầm Sĩ đã leo lên đầu tường, cả ba không mạo hiểm nhảy xuống mà ngồi trên tường nhìn vào trong sân. Lúc này bảo vệ tới noi, tức giận kêu: “Mấy  người kia, mau xuống.”

Thị Tử lại quay lại giải thích như đã nói với đám học sinh. Bảo vệ chần chừ nghi hoặc rồi gọi báo cho lãnh đạo. Trong thời gian đó ba người đã nhìn kỹ khu vực để phân tích. Trong sân là bãi đất trống, trừ một gốc cây, còn lại là rác.

Gốc cây khá to, có thể thấy cây kia lúc trước hẳn rất cao và lớn, vậy nên mới bị sét đánh trúng. Thần Ca nói khẽ: “Lý Gia Mưu bị sét đánh chết ở đây nên thành địa linh. Quý Ất đem Lý Gia Mưu thả ra, chặt cây, niêm phong khu vực này lại. Giờ xem ra, mảnh đất đã tráng xi măng không có gì đặc biệt, nhưng có trộn lẫn chu sa không thì mình không biết, Nươc Cất, cậu nhìn xem có gì dị thường không?”

Khúc Sầm Sĩ nhìn kỹ toàn sân, thật sự không thấy gì lạ. Hắn chỉ là quỷ tử, không phải là người cõi âm thật, nên trong xi măng có trộn chu sa không hắn không cảm nhận được. Thị Tử nhìn xuống gốc cây.

Gốc cây thật sự lớn, đường kính phải tầm 1.2-1.5m, bọn hắn chỉ nhìn thấy một góc của gốc cây, không nhìn thấy hết. Mà nhìn như thể toàn bộ rác rơi vào trong sân đều tạo thành hình xoắn ốc với tâm là gốc gây. Thần Ca cau mày: “Xem ra, đằng sau gốc cây có vấn đề.”

Thị Tử gật gật đầu: “Nhìn không thấy,cũng không có âm khí.”

“Giờ là giữa trưa, có gì thì tối quay lại xem thử.”

Mập trợn mắt: “Còn tới sao?”

Hai người còn lại cùng lúc gật đầu.

Lúc này, lãnh đạo trường tới nơi, một người nói: “Ôi đồng chí cảnh sát ơi xuống đi rồi nói sau. Chúng tôi cũng mới biết tin thôi, chuyện học sinh mất tích kia trường chúng tôi khôngphải cố ý muốn giấu giếm đâu. Chúng tôi còn tưởng là học sinh đang ở nhà.”

Ba người ngồi trên đầu tường nhìn nhau, mãi mới hiểu. Hóa ra ở đây đúng là có chuyện, nếu bọn hắn không tới thì chắc còn tiếp tục bị giấu giếm.

Nếu đã quyết định tối quay lại thì giờ xuống cũng được. Ba người nhảy xuống. Khúc Sầm Sĩ phát huy công dụng của thẻ cảnh sát, đưa ra hỏi han và được lãnh đạo trường đưa về văn phòng nói chuyện.

Sau khi trao đổi thì bọn hắn đã biết trường đang giấu giếm chuyện gì. Chính là đêm hôm trước đã có một học sinh mất tích, có người báo là thấy người đó đi vào trong khu vực bị cấm kia. Nhưng khi đó trường không để ý. Mảnh đất đó đã bị niêm phong mười mấy năm chưa từng xảy ra chuyện gì, nên đoán là học sinh bỏ về nhà. Nhưng, tới giờ học sinh kia vẫn chưa được tìm thấy.


 

Bình luận

Truyện đang đọc