HƯỚNG DẪN NHẬP MÔN VỀ QUỶ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 41
Ba Mẹ Thị Tử

Sầm Tổ Hàng ( ba của Khúc Sầm Sĩ) ngay khi thấy Khúc Sầm Sĩ tới đã chú ý tới Phật châu trên cổ tay hắn. Thứ đồ vật đó mang theo khí nhưng không giống như âm khí thường thấy của ma quỷ, mà là yêu khí.  Cho dù Sầm Tổ Hàng chỉ còn là một hồn ma không thể đi ra khỏi Sầm gia thôn, nhưng hắn đã từng là một phong thủy sư thực ưu tú, sao không nhận ra chứ?

Khúc Sầm Sĩ chìa tay: “Ba, con đang điều tra vụ này, chuỗi hạt này có 109 hạt. Linh Tử thúc nói có lẽ có liên quan gì tới yêu giới.”

“Vậy thì con đừng có nhúng tay vào nữa, đi tìm Linh Tử thúc hoặc dì Kim Tử của con mà bảo họ nghĩ cách, bọn họ ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ con.” Đối với khả năng của chị em Linh Tử hắn vẫn tin tưởng. 

“Nhưng ba à,” Khúc Sầm Sĩ bước tới, “Chuỗi hạt này đã hại chết mấy mạng người, trong đó có Gà.”

Ba hắn có thể không biết tới Gà nhưng mẹ hắn thì biết. Vương Khả Nhân bước tới, níu tay chồng nói khẽ: “Gà là bạn thân của Thị Tử, lớn hơn nó một tuổi.”

Khúc Sầm Sĩ gật gật đầu: “Cho nên, ba, chuyện này con sẽ tiếp tục điều tra.” Tiếp theo hắn kể hết mọi chuyện lại cho ba mẹ.

Mập tuy là trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không đến mức căng thẳng quá, dù sao cũng đã ở đây cả ngày trời, cũng không thấy gì kỳ quái. Giờ chỉ là nghe thấy bọn họ nói chuyện nhưng không thấy người mà thôi. Thấy Khúc Sầm Sĩ kể lể kỹ càng mọi chuyện, đưa cả mảnh giấy ghi chú các điểm đáng ngờ đưa cho ba xem. 


Mập còn có thể ngồi bên cạnh bình tĩnh bổ sung thêm những gì còn sót, bọn họ cùng nhau phân tích thực kỹ càng tỉ mỉ, cũng rất có logic. Sầm Tổ Hàng nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu. Mà Vương Khả Nhân nhìn Mập, xong thỉnh thoảng lại nhìn xem Khúc Sầm Sĩ, chân mày chậm rãi nhíu lại.

Sau khi Khúc Sầm Sĩ nói xong, đột nhiên mẹ hắn buông nhẹ: “Thị Tử, con sẽ không giống Linh Tử chứ nhỉ.”

“Hả, sao? Mẹ, con không nghĩ tới. Nhưng giờ con đã bị cuốn vào chuyện này rồi, hơn nữa Gà không thể chết không minh bạch như vậy được!”

Sầm Tổ Hàng nói: “Con thật sự không buông tay?” Hắn hỏi xác nhận  lại lần nữa.

“Không ạ, hôm nay con đưa Mập tới vì Linh Tử thúc có nói, muốn tiếp tục thì phải tín nhiệm cộng sự của mình. Con đưa Mập tới cũng vì muốn hạ quyết tâm tra tới cùng.”

Sầm Tổ Hàng do dự một chút, sau cùng vung tay lăng không vẽ bùa, vung tay lên, trong không trung liền xuất hiện mấy cái  phù văn cháy hừng hực. Sau khi bùa chú cháy hết, hắn nhổ vài sợi tóc trên đầu, rồi lấy chỉ đỏ ra tết thành một sợi dây đeo tay.

Dưới góc nhìn của Mập thì thật sự thần kỳ, cũng thực quỷ dị. Bởi vì hắn không nhìn thấy ba mẹ Thị Tử, chỉ nhìn thấy lửa bùng lên trong không khí, không chỉ là lửa cháy, mà còn có hình có dạng đàng hoàng.

Trong lúc này, mẹ Khúc Sầm Sĩ kéo hắn qua một bên: “Con trai, nói thật cho mẹ biết, con có giống Linh Tử không?”

“Giống nhau cái gì?” Khúc Sầm Sĩ ngơ ngác.

“Vì sao người đầu tiên con dắt tới gặp ba mẹ không phải là con gái mà là con trai hả?”

“Ặc, mẹ à, Mập nó là bạn con thôi.” Cuối cùng hắn đã hiểu.

Vương Khả Nhân cau mày, cô không tin nổi, tại sao nhỉ? Là do trực giác của phụ nữ, à không, nữ quỷ.

Sầm Tổ Hàng làm xong dây thì kéo tay Khúc Sầm Sĩ qua, đem sợi dây cột vào cùng chuỗi hạt. Hắn nói: “Loại chuỗi hạt này khi trước ba có nghe tới, cũng không phải là được khai quang đâu, mà là quán chú yêu khí ở bên trong, làm nó trở thành một loại vật chứa.”

“Vật chứa?” Mập nghe thấy thì hoảng hốt.

Không chỉ Mập, mà Khúc Sầm Sĩ cũng giật mình.

Vật chứa, từ này có nghĩa là nó thành đồ đựng cái gì đó, nhưng mà chuỗi hạt thì đựng được gì? Không đúng! Hôm xảy ra án mạng, tại nơi xảy ra vụ án thì ngoài chuỗi hạt bị mất tích, cả hồn của người chết cũng không thấy đâu!

“Chẳng lẽ……” Khúc Sầm Sĩ cũng không dám nói ra suy đoán của mình, nếu là như vậy, như vậy đằng sau những việc sẽ không phải đơn giản như vậy, “Chẳng lẽ hồn của những người chết đó bị hút Phật châu, sau đó cùng chuỗi hạt biến mất. Hay là… sẽ biến vào tay của ai đó?”

“Có lẽ thế.” Sầm Tổ Hàng vừa siết chiếc lắc tay mới làm vào cùng chuỗi hạt vừa nói.  “Sợi dây đeo tay này kết hợp cùng chuỗi hạt, con đeo đi. Nếu con thật sự xảy ra chuyện thì sợi dây này sẽ giữ hồn con lại, ba mẹ sẽ tìm được. Nhưng mà con trai, chúng ta cũng không hy vọng con đi mạo hiểm như vậy. Ba mẹ vẫn mong con có thể buông tay,  mặc kệ tất cả. Nếu như con vẫn không muốn buông tay thì ba mẹ sẽ cố gắng hết sức để giúp con.”

Khúc Sầm Sĩ hướng tới ba mẹ cười, nói: “Ba mẹ, hay đợt này về con đưa ba mẹ về chỗ căn hộ con thuê để thờ phụng nha.”

“Không cần, căn hộ đó âm khí quá nặng, không thích hợp với mẹ con. Còn căn nhà của ba mẹ, vấn đề kết giới nhở Linh Tử giải quyết.”

“Dạ, chú ấy đã giải quyết rồi ba.”

Mập mon men lại. Trong mắt hắn, trên tay Khúc Sầm Sĩ đột nhiên xuất hiện thêm một sợi lắc tay. “Cái này trâu bò vậy sao? Chú, cho con một cái với.”

Khúc Sầm Sĩ huých nhẹ hắn: “Cái này mày đeo không được.”

Chính sự nói xong, kế tiếp chính là mẹ Khúc Sầm Sĩ. Ba của Khúc Sầm Sĩ là một lệ quỷ đã luyện hóa, nhờ có minh hôn nên không bị biến mất, nhưng cũng không thể đi khỏi thôn này. Hai người bọn họ chỉ có thể mỗi ngày ở lại nơi đây, ngày ngày nhìn cảnh vật không thay đổi ở đây, chờ tới ngày dương thọ của Vương Khả Nhân hết, cô có thể đi đầu thai, minh hôn chấm dứt, khi đó, Sầm Tổ Hàng cũng không còn lý do để lưu lại nơi đây.

Còn về dương thọ của Vương Khả Nhân rốt cuộc còn bao nhiêu thì không có người biết.

Lần nào thì mẹ Thị Tử cũng nói giống nhau, nhưng lần này thì có chút khác biệt. Cô lôi con trai sang một bên, ngồi bên một tảng đá to rồi hỏi: “Con trai, mau nói thật cho mẹ biết, quan hệ giữa con và Tiểu Bàn Tử là thế nào?”

“Mẹ! Ban nãy con nói rồi, sao không tin con vậy?”

“Lúc trước Linh Tử thúc của con cùng mạc thiếu gia cũng là nói như vậy đó, rồi sao?”

“Bọn họ là bọn họ, con và Linh Tử thúc không giống nhau.”

Sầm Tổ Hàng cười, kéo vợ đứng lên rồi nói: “Thôi nào, con có cuộc sống riêng của nó. Chúng ta đi thôi.”

Tuy có thể thấy rõ Vương Khả Nhân chưa chịu buông tha chuyện này, nhưng vẫn đứng lên theo chồng rời đi. Cho dù con là quỷ tử, bọn họ cũng không muốn con ở bên mình quá lâu, chỉ cần lâu lâu ghé ngang, có thể nói với nhau vài câu đã là không tồi rồi. Bọn họ không muốn con cả ngày nói cười với không khí, bị người ta nói bậy.

Sau khi bọn họ biến mất, Khúc Sầm Sĩ mới vỗ vai Tiểu Ban rồi quay về bên bếp lửa.

Mập cũng vỗ vai hắn hỏi: “Này, mẹ mày nói tao cái gì? Chúng ta có quan hệ gì giờ? Anh em sống chết có nhau, còn chưa được sao?”

“Mẹ tao là sợ tụi mình tốt quá đó.” Khúc Sầm Sĩ ngồi trên chiếc ghế chuyên dùng để đi câu cá, điều chỉnh lửa nấu nước sôi. Hắn chính là chuẩn bị cho Mập, tuy hắn không cảm thấy nhưng hắn tin là Mập đang cảm thấy rất lạnh. Hắn nấu nước cho thêm chút chu sa, có tác dụng trừ tà và khử đi âm khí trong cơ thể. 

[Tác giả ghi chú: Chu sa có tác dụng khu tà, cũng là một vị thuốc bắc, nhưng liều lượng phải vô cùng cẩn trọng, dùng không đúng sẽ thành độc dược. Mong cả nhà đừng nếm thử.]

Khúc Sầm Sĩ đưa nước cho Mập nói: “Linh Tử thúc của tao là GAY (chữ gay in hoa này là của tác giả, Mèo không có ý viết in hoa). Mà người đầu tiên tao dắt tới gặp ba mẹ là con trai, nên mẹ tao lo là tao cũng giống Linh Tử thúc, là GAY.”

“Cái gì?” Mập hét to. “Mắt mẹ mày bị gì hả? Nhìn tao có chỗ nào giống GAY?” hắn như sắp khóc tới nơi. Vốn dĩ Tiểu Bàn Tử cao hơn Thị Tử một chút, lại đô con hơn nhiều, so tuổi thì lại còn lớn hơn mấy tháng. Càng quan trọng là, hắn vẫn luôn ở trong quân doanh, thứ hắn cấm kỵ nhất chính là có người nói hắn không đủ đàn ông. Việc này dường như đụng trúng vảy ngược của hắn. 

“Nói nhỏ chút, không chừng ba mẹ tao nghe thấy đó, ba mẹ đang nghỉ ngơi trong từ đường.”


Mập uống một hơi hết ly nước, đứng dậy hét to về phía từ đường.

“Con không phải là người yêu của Thị Tử, nó có bạn gái rồi. Là hai yêu tinh ban nãy nói tới đó. Lớn thì điềm tĩnh xinh đẹp, nhỏ thì hoạt bát nhiệt tình, Thị Tử đối với cả hai đều yêu thích không buông tay nổi! Dì à, con thật sự cùng Thị Tử không một chút quan hệ a.”

Lúc hắn hét lên tới đây miệng đã bị Khúc Sầm Sĩ lao tới tính bịt lại. Nhưng dù cho Thị Tử có vài chiêu học ở trường cảnh sát làm sao bằng được Tiểu Béo huấn luyện bao năm. 

Nói xong, hắn mới phát hiện ánh mắt Khúc Sầm Sĩ không ổn. Dường như Thị Tử tức giận. 

Mập vội hỏi: “Có thế cũng giận à? Ai biết mẹ mày có vui quá cười trộm ở trong không?”

“Mập à, mày không biết, bọn họ để tao mang họ Khúc, vì muốn tao sống như một người bình thường, an ổn đi học, rồi lại an ổn đi làm, kết hôn, sinh con… đây là thứ mà bọn họ đã nỗ lực bao năm qua, bỏ ra rất nhiều để cho tao có được. Lần này tao muốn điều tra chuyện này đã khiến cho ba tao cảm thấy rất mệt mỏi, mà chuyện mày nói ra…”  Hắn nói không được nữa.

Mập cũng không phải ngốc, hiểu phần còn lại: “Mẹ mày không thích yêu tinh?”

“Ừ, tao nghĩ, trong mắt mẹ tao thì tao chỉ cần cưới một cô vợ bình thường, ở nhà tề gia nội trợ sẽ hơn hẳn một cô nàng yêu tinh.”


 

Bình luận

Truyện đang đọc