HỮU PHỈ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc người lớn dọa trẻ nhỏ sẽ luôn nói “con còn khóc nữa, đại yêu quái sẽ đến tìm con đấy”, tới lượt Lý Thịnh dọa Ân Bái thì trực tiếp bắt chước rập khuôn “huynh còn không ra nữa, Chu Phỉ sẽ đến tìm huynh đấy”!

Nhất thời Chu Phỉ cũng không biết Lý Thịnh muốn chọc tức Ân Bái hay chọc tức nàng, nàng nhìn chằm chằm sau gáy hắn, lòng thầm lên kế hoạch: “Khốn kiếp, mình phải nện cho cái đầu này thành trái đào thọ mới được.”

Chu Phỉ tạm đè nén lửa giận ngùn ngụt về đào thọ Lý Thịnh trong tưởng tượng để tập trung tinh thần lo chính sự. Câu nói kia của Lý Thịnh không chỉ dọa Ân Bái mà còn là nói cho nàng nghe.

18 cái miệng kia thực quá đồng thanh, nếu không phải học sẵn trước thì chắc chắn là Ân Bái dùng biện pháp gì đó khống chế 18 người này. Nếu là như vậy, khống chế 18 người hỏi gì đáp nấy, còn phải khống chế họ phối hợp thỏa đáng khi động thủ với người khác, độ khó là rất cao, giả như Ân Bái thực có bản lĩnh nghe thôi đã sởn gai ốc này thì đương nhiên bây giờ chính hắn ta cũng đang ở hiện trường.

Nghĩa là, nếu Ân Bái không phải một trong 18 người này thì chắc chắn hắn ta đang ở trong vòng chiến.

Nhưng phán đoán thế nào đây?

Lý Thịnh đúng là đã cho nàng một đề khó.

Chưa đợi Chu Phỉ nghĩ ra cách, bên kia đã bắt đầu động thủ.

Nếu bản lĩnh của một người mặt sắt là 10 phần thì mức trung bình của những kẻ danh môn chính phái này chỉ khoảng 1-2 phần. Hơn nữa, như vậy không có nghĩa là cứ 10 người vây công là có thể bắt được 1 người mặt sắt, vì họ chưa chắc có thể phối hợp lẫn nhau, đã thế người bị vây còn biết mượn lực chống lực khiến họ cản trở tay chân nhau… nhưng đó là trước khi Lý Thịnh lộ diện.

Lý Thịnh tuổi trẻ ít từng trải, Lý Cẩn Dung cố ý muốn tôi luyện hắn thêm vài năm nên vẫn chưa chính thức cho hắn vào Trưởng Lão Đường trong 48 trại. Nhưng trên thực tế, việc tuần tra phòng vệ của 48 trại bây giờ do hắn và Lâm Hạo chia nhau mỗi người một nửa. Lý Thịnh có được chân truyền của Tề môn, bày trận vây khốn Đinh Khôi ở Vĩnh Châu, sau khi về lại lo việc phòng ngự 48 trại, chỉnh đốn tai mắt ngầm, thậm chí còn phối hợp với Chu Dĩ Đường, giúp ông dẫn binh mấy lần, trình độ chỉ huy có thể nói là tiến triển cực nhanh, đến nay đã đạt đến mức thành thạo điêu luyện.

Các đại môn phái vì chần chừ nhất thời, mất đi tiên cơ, bị động bị Lý Thịnh gọi tên ra, giờ đành để một tiểu tử vắt mũi chưa sạch sai khiến quay mòng mòng, kỷ luật nghiêm minh hiếm thấy, nhanh chóng xoay chuyển thế yếu ban nãy, đánh ngang ngửa với đám người mặt sắt.

Gia nô Liễu gia trang không ngừng giội “Lưu Hỏa” xuống đất, khô lớp nào giội lớp đó, tuyệt đối không để quái trùng trên người những kẻ mặt sắt có cơ hội.

Lý Thịnh như ống máu gà, khiến mọi người chợt cảm thấy Thiết diện ma trong truyền thuyết không phải bất khả chiến bại, lập tức càng lúc càng đông người gia nhập vòng chiến, dệt nên thiên la địa võng.

Dây đàn của Nghê Thường phu nhân tung ra chụp lấy cổ một người mặt sắt, cùng lúc đó, ba tiểu cô nương Vũ Y ban cùng đánh úp vào hạ bàn gã, một hòa thượng Thiếu Lâm cầm trường côn trong tay hô một tiếng Phật hiệu rồi đập gậy xuống giữa đầu gã, năm người vững vàng áp chế gã vào giữa. Người mặt sắt đánh ra một chưởng, dây đàn đoạt mệnh của Vũ Y ban liền mềm nhũn dính vào tay gã, mạch máu trên làn da trắng bệch và gân cốt như những con rắn đáng sợ của gã chợt nổi lên, kéo mạnh Nghê Thường phu nhân đầu kia dây đàn xuống rồi trở tay đánh ba thiếu nữ Vũ Y ban, đồng thời gã hơi nghiêng đầu, dùng phần ngực trước vai đón đỡ một gậy của tăng nhân Thiếu Lâm.

“Rắc” một tiếng, người mặt sắt không chút sứt mẻ nhưng cây gậy của võ tăng bị gãy!

Khóe môi khô quắt của người mặt sắt nở nụ cười lạnh, nhưng gã còn chưa đắc ý xong thì một thanh đao nhỏ mà sống đao và chuôi đao gộp lại cũng không to bằng ngón tay nữ tử mảnh khảnh nhất chợt lóe qua, lưỡi đao kèm theo một mùi hương son phấn, nhân lúc người mặt sắt liều nội lực đấu với võ tăng, nó quả quyết lướt qua cổ người mặt sắt. Mọi người đều không nhìn ra Nghê Thường phu nhân xuất đao kia thế nào vào lúc bản thân đứng còn chưa vững.

Đây chính là kỹ năng vang danh của Vũ Y ban năm xưa liệt vào hàng tứ đại thích khách – “Dương Liễu Phong”.

Nghê Thường phu nhân một kích thành công, bị nội lực mạnh mẽ chưa tan trên dây đàn làm chấn động lảo đảo hai bước, lùi về sau ba bước mới đứng vững.

Bà hơi mím đôi môi đỏ, nhìn người mặt sắt với vết đỏ ngầu giữa cổ, ánh mắt hiện chút phức tạp, bà sợ mình phí sức như vậy chỉ để giết một con rối không chút quan trọng, nhưng càng sợ khi mặt nạ kia rơi xuống, đằng sau là gương mặt Ân Bái mang theo những vết tích của cố nhân.

Nhưng liền sau đó, võ tăng tới giúp chợt quát lên:

– Cẩn thận!

Nghê Thường phu nhân chỉ cảm thấy một cơn lạnh toát từ sau lưng bò lên đỉnh đầu, bà không kịp suy nghĩ, nghiêng người tránh lui theo bản năng, một nữ tử trẻ của Vũ Y ban bên cạnh còn chưa luyện được trực giác này, căn bản không phản ứng, liền bị một đôi tay lạnh băng bóp cổ.

Ánh mắt cuối cùng của thiếu nữ nhìn người mặt sắt, máu từ vết thương nơi cổ gã phun ra ngoài nhuộm đỏ nửa mặt nạ, đôi mắt sau mặt nạ thờ ơ lạnh lẽo, đục ngầu như cương thi. Một tiếng giòn rụm vang lên, cổ thiếu nữ bị đôi tay kia bẻ gãy, mềm oặt rơi xuống.

Máu người mặt sắt liên tục phun ra ngoài từ cái cổ bị cắt, toàn thân như bị rút khô, da thịt trên cổ nhanh chóng xám xịt, thế mà gã vẫn có thể đi, có thể giết người, không biết sợ hãi!

Dù là Nghê Thường phu nhân thấy nhiều biết rộng cũng không khỏi lạnh toát toàn thân, thất thanh:

– Đây rốt cuộc là quái vật gì?

Chu Phỉ lúc này đã leo lên cây đại thụ to nhất trong viện Liễu gia trang, nàng đứng trên cây, từ trên cao nhìn xuống chiến cuộc hỗn loạn bên dưới, cảm thấy sắp tiêu rồi.

Quả nhiên, liền sau đó, có người kêu lên:

– Mấy tên này giết không chết!

– Cương thi!

– Trời ạ! Người chết… người chết cũng có thể giết người!

Cơn khủng hoảng lập tức bao lấy đám đông, trong phạm vi một trượng quanh người mặt sắt có vết thương ở cổ kia không còn vật sống, mặt người mặt sắt không chút máu, ngón tay hơi co giật, cái cổ dường như không thẳng nổi nữa, nghiêng nghiêng một cách kỳ dị, sau đó chân gã đột nhiên tăng tốc lao vào đám đông hoang mang sợ hãi.

Người đầu tiên kêu to bỏ chạy triệt để phá hủy trận hình của Lý Thịnh, toàn bộ Liễu gia trang hỗn loạn.

Trâu đại hiệp giết đỏ mắt, thấy cảnh này bèn quát to:

– Bọn nhu nhược các người tránh ra!

Nói rồi, ông bước thẳng lên trước đám đông, vung Kim Ti Đại Hoàn đao, liều mình đón chưởng, một đao bổ xuống người mặt sắt không rõ sống chết, một chưởng của người mặt sắt đánh vào dưới sườn ông, đồng thời cũng bị lòng sốt ruột báo thù của Trâu đại hiệp gỡ xuống một cánh tay.

Người mặt sắt gãy một trong tứ chi, mất đi thăng bằng, lảo đảo nửa bước suýt ngã nhào.

Trâu đại hiệp bị gã đánh gãy một xương sườn, hét lên đau đớn, khom người phun ra ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi:

– Không chết thì sao chứ? Chúng ta chém đầu của chúng, chặt tứ chi của chúng, xem xem chúng lấy gì giết người!

Hán tử đầy máu nóng này cực kỳ có sức cảm hóa, không ít người vốn còn chần chừ do dự khi nghe xong lời này đều thi nhau theo ông tiến về trước, họ người đông thế mạnh, sắp băm những người mặt sắt kia thành thịt vụn thì đột nhiên, “ầm” một tiếng, một cương thi nào đó nổ tung tại chỗ.

Những mảnh vỡ máu thịt và thứ gì đó đen sì bay tứ tán, ngay cả Chu Phỉ trên cây xem chiến cũng bị liên lụy, nàng giơ ngang đao chắn theo bản năng, khi định thần nhìn lại thì da đầu tê rần. Bóng đen đập vào mũi đao nàng chính là quái trùng hút máu của Ân Bái!

Quái trùng dùng vô số chân nhỏ ôm đầu mũi đao Toái Già, sau đó định theo thân đao bò lên người nàng, Chu Phỉ hất mạnh tay, nội lực xuyên qua Toái Già chấn văng quái trùng ra ngoài, rơi xuống đất bất động.

Nhưng người dưới đất thì không may mắn như vậy, trong xác chết nổ tung chui ra hàng trăm con quái trùng, mấy con sâu đó hành động nhanh như chớp giật, vừa ló mặt liền tán loạn theo mùi “Lưu Hỏa”, đồng thời cực kỳ đói khát, hễ dính lên vật sống thì bất kể đó là người là thú hay là chim đều bị hút khô.

Cả Liễu gia trang biến thành tu la địa ngục, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Lý Thịnh cũng toát mồ hôi đẫm trán, quát:

– Chu Phỉ!

Chu Phỉ nửa quỳ trên ngọn cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Trong chốc lát, tinh lực nàng tập trung đến cực hạn, bỗng nhiên, cảm giác huyền diệu như thật như giả kia lại tới, động tác mọi thứ chung quanh dường như trở nên chậm đi, mọi người tới tới lui lui đều biến thành một loại ký hiệu trong mắt nàng. Nàng “thấy” côn pháp phái Thiếu Lâm nóng tính như lửa, võ tăng trẻ tuổi huơ gậy như ngọn lửa hoang dã hung mãnh, còn lão hòa thượng thì như đốm lửa trong chao đèn, nàng thấy sự khác biệt tinh tế trong cách dùng đao của hai người, thấy vô số những đường lối quen thuộc trong cách dùng song kiếm pha tạp đủ phái của Lý Thịnh, trong đó dấu ấn rõ ràng nhất là của Tiêu Tương kiếm…

Chu Phỉ chợt chuyển hướng sang 18 người mặt sắt, phát hiện hơi thở của họ hoàn toàn tương tự!

Nghĩa là, nếu nàng tin vào trực giác của mình thì 18 người này không có ai là Ân Bái!

Vậy là ai? Có thể là ai?

Lý Thịnh bày bố đã khiến nội viện Liễu gia trang thành nơi nước chảy không lọt, Ân Bái có thể trà trộn vào đâu?

Mấy người trong nội viện đã hoảng sợ tới đỉnh điểm, không thể chịu được việc vật lộn tay không với quái vật nữa, bắt đầu liều mạng xông ra cổng.

Các hiệp khách Võ Đang bị Lý Thịnh an bài gác cổng, làm phòng tuyến đầu tiên ngăn ngoại địch xâm nhập và ma đầu bỏ chạy, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì liền bị đám đông hoảng sợ ập vào, nhất thời, người ngăn cổng và người lao ra ngoài hỗn loạn hết lên, trong viện đã hoàn toàn mất khống chế, đừng nói Lý Thịnh, dù là Chu Dĩ Đường ở đây, chỉ e cũng lực bất tòng tâm.

Chu Phỉ chợt ngẩng đầu, ánh mắt như mũi tên bắn về phía một góc nội viện. Người mặt sắt vào đầu tiên dẫn theo không ít tay sai, có người mở đường, có người khiêng kiệu, còn có người nằm xuống làm thảm cho gã, đa số họ đều là thuộc hạ cũ của núi Hoạt Nhân Tử Nhân, bị chủ nhân mới ra sức chà đạp, về cơ bản là không chịu nổi một kích, bị người của Hành Tẩu Bang khống chế rất sớm, trói quanh cây đại thụ.

Chu Phỉ nhìn thấy một “tù binh” mặc toàn màu đen, mặt nạ che mặt, lưng dựa vào đại thụ, mặt hướng về phía chiến trường, không hề giãy giụa, môi hơi mím, phần cổ lộ ra có nửa hình xăm Thanh Long dửng dưng phơi ra ngoài, không hề che đậy.

Người đó dường như cảm nhận được ánh mắt của Chu Phỉ, chợt ngẩng đầu lên, cách biển người và cành lá xum xuê chưa vàng hết trên cây, ánh mắt hắn ta và Chu Phỉ giao nhau.

Chu Phỉ đột nhiên di chuyển, ngọn cây ban nãy còn đung đưa theo gió chợt kéo căng như một cây cung lớn, cành cây căng tới cực hạn như sắp nứt, sau đó chợt buông lỏng, Chu Phỉ tung mình như mũi tên nhọn lao xuống.

Ba lớp dây thừng trói người vào cây bỗng nổ tung, một luồng nội tức hung tàn như gió bão nơi quan ngoại thình lình đẩy văng hai đệ tử Hành Tẩu Bang trông coi hắn ta.

Vạt áo và tóc dài của Chu Phỉ đều bay về sau, nàng ngay cả mí mắt cũng không chớp, ánh đao Toái Già lóa mắt xẹt qua như sao băng với khí thế chém vào gió bão, hung hãn tiến quân thần tốc nhắm thẳng vào ấn đường hắn ta.

Người dưới cây giơ hai tay lên.

Trong mắt Chu Phỉ, động tác hắn ta cũng chậm hệt như những người khác nhưng nội lực lại thâm hậu đến mức khó lường, nàng nhìn rất rõ ràng nhưng không thể tránh thoát, hai tay hắn ta chập lại, kẹp vững thanh Toái Già vào tay, mũi đao chỉ cách trán hắn ta hai tấc.

Một luồng sức mạnh khổng lồ tập kích vào thanh Toái Già ép Chu Phỉ bỏ đao, nàng không cứng rắn giật về mà chợt buông tay, vỗ một chưởng vào chuôi đao, cưỡng chế cắm thanh bảo đao cực kỳ sắc bén vào giữa đôi tay hắn ta, đây là chiêu “Phá” thuần thục như nước chảy mây trôi.

Hắn ta hơi nghiêng đầu, xoay tay khẽ đẩy, Toái Già lướt qua má, bị Chu Phỉ chộp vào tay. Lúc này, đôi chân nàng vừa rơi xuống đất.

– Chà.

Người dưới cây khẽ than:

– Tên mặt trắng kia không khoác lác nhỉ, đúng thật là ngươi.

Ánh mắt Chu Phỉ lướt qua hình xăm Thanh Long trên cổ hắn ta:

– Ân Bái.

Một con quái trùng vô cùng to béo nằm trên hình Thanh Long chậm rãi vươn xúc tu ra, thoạt nhìn như hòa làm một với con rồng dài sống động ấy, nó chợt ngẩng đầu, rít vang.

Trong viện Liễu gia trang vang lên tiếng “vo ve” như tiếng vỗ cánh của hàng trăm hàng ngàn con ong bay qua, toàn bộ những con quái trùng chui vào cơ thể người và cắm đầu vào trong “Lưu Hỏa” đều nghe theo hiệu lệnh, bay lên như một làn gió đen, rơi xuống cơ thể người sẽ chích chứ không chui vào trong da thịt. Người bị chích động tác trở nên cứng nhắc, mắt đục ngầu, thoạt tiên lung lay lảo đảo, sau đó như phát điên, xoay người đấu với đồng bọn của mình, họ không có võ công cao cường như 18 người mặt sắt kia, chỉ có thể phát huy một hai phần mười võ công của bản thân một cách khó khăn, nhưng họ người đông thế mạnh, cộng thêm những người xung quanh sợ ném chuột vỡ bình nên nhất thời trở thành một sức mạnh đáng sợ.

Anh hùng hào kiệt khắp viện bị một con sâu béo nằm trên hình Thanh Long chỉ huy tự giết lẫn nhau!

Ân Bái sờ đầu quái trùng, lấy ra một thứ huơ huơ trước mắt Chu Phỉ. Viên Tị Độc châu ban nãy rơi xuống đất không biết lăn đi đâu hóa ra đã bị hắn ta nhặt.

Ân Bái cười nói:

– Đồ đã tới tay, ta đi đây, không cần tiễn.

Chu Phỉ:

– Chỉ vì viên Tị Độc châu này mà ngươi…

– Nói lý chút đi Chu cô nương.

Ân Bái ung dung ngắt lời nàng:

– Là các ngươi gài bẫy muốn giết ta trước, ta tương kế tựu kế có gì không đúng? Hôm nay lãng phí 18 dược nhân của ta, phải cho ta hồi vốn chứ? Chậc, không nói chuyện phiếm nữa, sau này chúng ta gặp lại.

Nói xong, Ân Bái lao về sau bỏ đi như một làn khói đen.

Hắn ta vỗ mông đi rồi nhưng đám quái trùng khắp viện vẫn đang tàn phá, hiển nhiên là không giết sạch người nơi này sẽ không thôi. Dù người của Liễu gia trang chạy hết, e là bọn quái trùng vẫn tràn ra bên ngoài, vùng này mấy năm gần đây ít bị ngọn lửa chiến tranh lan đến, là một trong những nơi an bình nhất Cửu Châu, dân cư đông đúc, chỉ riêng phụ cận Liễu gia trang đã có rất nhiều thôn xóm, ai biết quái trùng có thể sống bao lâu, gieo vạ cho bao nhiêu nơi?

Chu Phỉ không chút suy nghĩ, đuổi theo Ân Bái.
Đào thọ:

Bình luận

Truyện đang đọc