HỮU PHỈ

– Vốn tưởng chỉ qua đây phỉ nhổ cẩu hoàng đế một lần, không ngờ lại đuổi kịp hai vị đại lão xa xôi tới tìm chết.

Nghê Thường phu nhân nói:

– Lần này thật có thể có oán báo oán, có thù báo thù rồi.

Mộc Tiểu Kiều ở bên cạnh giễu cợt:

– Lão thái bà, bà làm rùa rụt cổ hơn 20 năm, luyện ra đức hạnh này, phải dựa vào đám hậu bối mới dám ló đầu khoe chút uy phong, có tiền đồ lắm, nếu ta là bà, ta sớm đã đập đầu đi chết rồi.

Nghê Thường phu nhân liếc xéo, nhưng sợ gã điên này hễ mất hứng liền từ trợ thủ biến thành phá đám, nên bà nhịn không tranh hơn thua miệng lưỡi với hắn, đành trút giận lên người Đồng Khai Dương.

Thấy tình thế nghịch chuyển, Thẩm Thiên Khu hét dài một tiếng, không quan tâm Đồng Khai Dương bị ba người vây công, ông ta tung người lên bức tường, nơi giẫm qua trực tiếp hóa thành bột mịn, trên tường nháy mắt có nhiều thêm một dãy hố chỉnh tề.

Chu Phỉ theo sát phía sau, tuyết vụn yếu ớt của Giang Nam bị chân khí liên tiếp xung kích, đột ngột trở nên hung dữ, đánh vào tay Chu Phỉ, để lại miệng vết thương nhỏ li ti.

Động tĩnh phá nhà của họ cuối cùng cũng kinh động đến cấm vệ và quân Dương Châu, từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy phần lớn quân đội đang chạy về phía này.

Thẩm Thiên Khu đứng trên đầu tường, nhìn Triệu Uyên hôn mê bất tỉnh rồi lại nhìn Chu Phỉ, chợt nói:

– Mạng Triệu Uyên lớn thật.

Chu Phỉ nói:

– Năm xưa ở cố đô, mẹ ta đại khái cũng từng cảm thán như vậy về Tào Trọng Côn.

Thẩm Thiên Khu nở nụ cười keo kiệt:

– Ồ, nói vậy là phong thủy luân chuyển rồi?

Chu Phỉ không đáp, nàng chĩa mũi đao Hi Vi xuống, làm một nghi thức mở đầu thông thường của vãn bối khi thỉnh giáo tiền bối:

– Tiền bối, mời.

Thẩm Thiên Khu dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Chu Phỉ, nàng rất đẹp không có gì nghi ngờ, cô nương trẻ tuổi đều không xấu vào đâu được, nhưng kỳ lạ là, nàng trông không phải dạng nữ tử đầy anh khí, ngũ quan có vài phần giống Chu Dĩ Đường, lại mang theo nét mềm mại tinh tế đặc trưng của nữ tử Thục Trung, rất có dáng mặt mày như họa, so với khi nàng tự dưng xông vào ngục tối của đại ma đầu mấy năm trước thì đã mất đi khí chất trẻ con, lúc nàng không nói tiếng nào cũng không động đao thì trầm mặc và điềm đạm.

Thẩm Thiên Khu cảm thấy mình nằm mơ cũng chẳng ngờ sẽ có một ngày, một nữ tử “trầm mặc và điềm đạm” như thế xách trường đao đứng trước mặt ông ta, còn cả gan ngông cuồng bảo ông ta xuất chiêu trước.

Thẩm Thiên Khu nói:

– Lão hủ cả đời tự đắc với Kỳ Bộ trắng đen trùng điệp, 360 ý biến ảo… vốn tưởng rằng độc bộ thiên hạ, nào ngờ hôm nay gặp kỳ phùng địch thủ, may mắn thay.

Mũi đao Chu Phỉ không nhúc nhích.

Cổ tay áo Thẩm Thiên Khu phồng lên, không gió tự bay, mũi chân chậm rãi vẽ một vòng trên tường, bàn tay gầy gò duy nhất đưa ra trước người:

– Có thể gạt những kẻ tạp nham, cùng người đồng đạo đường đường chính chính phân cao thấp, không uổng công ta ngồi khô khan nhiều năm như vậy.

Chu Phỉ thình lình nói:

– Nghe nói Đoàn Cửu Nương chết dưới tay ông, nhưng ta không cảm thấy năm xưa ông có thể thắng được bà ấy.

Mặt Thẩm Thiên Khu không biến sắc:

– Lúc đó ta là thủ lĩnh Bắc Đẩu, chức trách tại thân, đương nhiên có điều phải suy tính cân nhắc, không thể hoàn toàn tập trung vào đạo võ học, hồi tưởng lại, ta không thể dùng tuyệt kỹ để chiến một trận với tuyệt đỉnh cao thủ năm xưa, đến nay vẫn là điều tiếc nuối.

– Hay cho câu “tiếc nuối”.

Chu Phỉ lạnh lùng nói:

– Đánh không lại thì ám hại, lấy danh nghĩa đẹp là “chức trách tại thân”, đánh lại thì trở mặt thành “kỳ phùng địch thủ”. Tiền bối, tuy thỉnh thoảng làm việc ta cũng thích đầu cơ trục lợi, không tính là chính phái, nhưng kiên quyết không dám làm “người đồng đạo” với ông…

Lời nàng chưa dứt, Thẩm Thiên Khu bỗng tung ra một chưởng. Động tác của ông ta không nhanh nhưng Chu Phỉ cảm thấy quanh thân như bị một loại nội tức vô hình nào đó phong bế, tiến thoái lưỡng nan, rơi vào thế khó, không thể không ngậm miệng.

Đầu óc Chu Phỉ nhạy bén, chợt đánh vỏ đao Hi Vi ra ngoài, vỏ đao ấy bắn vào không trung như chạm phải bức tường vô hình, bay xuống đất một cách kỳ lạ, Chu Phỉ không chút suy nghĩ, từ trên tường phóng xuống theo sát vỏ đao, thoát được khốn cảnh, đồng thời, nàng lưu loát trở tay tung một đao “Trảm”.

Thẩm Thiên Khu khẽ quát, ép lòng bàn tay xuống, một chưởng hùng hậu không giống như sức người lần nữa phong bế mọi đường đi của nàng. Tảng đá xanh bị ép lõm, đây gọi là “thân sa ngục tù”.

Trong ngõ hẹp, Chu Phỉ căn bản không có không gian né tránh, tựa như có một cái chùy lớn vô hình giữa không trung, bên tai nàng vang một tiếng nhỏ, khóe mắt Chu Phỉ liếc thấy mặt đất bị ép cong vẫn đang khuếch trương ra ngoài, đã ép tới ngọc bội trên người Triệu Uyên rơi xuống, uy lực như bàn long biến hình.

Nàng thường đi đao theo thế hiểm, tránh trái tránh phải chưa chắc sẽ bị Thẩm Thiên Khu làm bị thương, nhưng người khác thì chưa chắc, huống hồ vừa động thủ đã bị đối phương áp chế, không khỏi quá uất ức.

Chu Phỉ chợt ứng biến ngược với ban nãy, dám dùng “Trảm” tự quyết không đổi, mạnh mẽ chống lại chưởng của Tham Lang.

Chưởng phong và Hi Vi sắp va nhau, như chuẩn bị phân cao thấp ngay tại chỗ.

Thẩm Thiên Khu tuy đánh giá cao Chu Phỉ, nhưng phân nửa trong đó là nể mặt Phá Tuyết đao gia truyền của nàng, chứ không cho rằng một tiểu cô nương có thể cùng ông ta đấu tranh trực diện.

Nhưng liền sau đó, Thẩm Thiên Khu sững sờ, vào khoảnh khắc trường đao và chưởng phong va nhau, ông ta cảm nhận rõ rệt một đao khí thế hung hăng ấy chỉ là hư ảo, sức mạnh thình lình từ cực mạnh chuyển sang cực nhẹ, nhẹ nhàng trượt khỏi chưởng phong của ông ta, sau đó trở mình biến hóa, từ cực suy chuyển sang cực thịnh, hóa thành “Phá” tự quyết giữa không trung, trường đao như rắn độc lao thẳng vào mặt ông ta!

Thẩm Thiên Khu hơi không nhìn rõ một chiêu cực quỷ quyệt này đã ra như thế nào, trong tình thế cấp bách, ông ta giơ cánh tay cụt của mình lên, dùng cái móc dài trên đó kẹp lấy Hi Vi, móc sắt không chịu nổi va chạm với bảo đao, vết nứt lập tức lan ra dày đặc như mạng nhện.

Thẩm Thiên Khu đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt thay đổi, lẩm bẩm:

– Khô Vinh thủ…

Khô Vinh thủ mai danh ẩn tích mấy chục năm, mãi đến khi bà điên Đoàn Cửu Nương hiện thân trong thành Hoa Dung mới khiến người ta loáng thoáng nhớ về những vinh quang kiêu hùng một thuở.

Nhưng bà điên ấy chẳng phải đã chết rồi sao?

Khô Vinh thủ chẳng phải sớm đã thất truyền sao?

Trước mắt Thẩm Thiên Khu chợt lóe lên hình ảnh cái đầu chết không nhắm mắt kia, ông ta nghiến ra mấy chữ từ kẽ răng:

– Không thể nào!

Mũi đao Chu Phỉ quơ nhẹ qua, ngay lúc ông ta nói “không thể nào”, nàng lại lần nữa xoay vòng giữa hai cấp thịnh suy, lấy “Khô Vinh” làm hồn, lấy “Bất Chu Phong” làm xác, đẩy ra một đao lơ lửng khiến người ta không thể nào tránh được.

Móc sắt lập tức nát đến không thể nát hơn, sắt nổ văng tứ tung, Thẩm Thiên Khu không chịu nổi, lùi liên tục năm bước, tay cụt hơi run, thần sắc thay đổi mấy lượt, chưa kịp nói gì thì bỗng có người hô lớn:

– Cẩn thận!

Chu Phỉ và Thẩm Thiên Khu đồng thời cả kinh, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một bóng đen khổng lồ như bướm đêm hạ xuống giữa hai người, đúng lúc chắn giữa họ trong ngõ hẹp.

“Bướm đêm” đầu tiên nhìn Chu Phỉ, Chu Phỉ bị cái mặt đầu lâu thình lình xuất hiện đó dọa giật mình, giơ Hi Vi ngang trước người theo bản năng:

– Ai?

“Bướm đêm” ngó lơ nàng, Chu Phỉ lúc này mới nhận ra hắn ta đang nhìn chăm chú phía sau mình.

“Bướm đêm” mặt đầu lâu mở hai cánh môi la lên:

– Chết rồi, ha ha! Báo ứng!

Chu Phỉ rất muốn quay đầu xem hắn ta nói ai “chết rồi”, nhưng bất kể gã mặt đầu lâu kỳ dị này hay Bắc Đẩu Tham Lang ở cách đó không xa đều khiến nàng không dám phân tâm.

Ánh mắt “bướm đêm” chợt dời về nhìn sâu sắc Chu Phỉ một cách khó tin, Chu Phỉ sững sờ, cảm giác ánh mắt của gã điên này khiến nàng có cảm giác quen thuộc khó tả, chưa đợi nàng hồi tưởng kỹ thì bướm đêm mặt đầu lâu quay đầu nhìn Thẩm Thiên Khu, miệng rít vang:

– Bắc Đẩu à?

Thẩm Thiên Khu cau mày:

– Người tới là ai?

Bướm đêm hoàn toàn phớt lờ, không nói lời nào, trực tiếp lao về phía Thẩm Thiên Khu.

Sắc mặt Thẩm Thiên Khu trầm xuống, đánh ra một chưởng ngay ngực, đánh cho người nọ thông từ trước ra sau ngực, Chu Phỉ ở gần nghe được cả tiếng xương vỡ nát.

Mặt đầu lâu gầy đến kinh người, sau lưng lồi ra không tự nhiên, xương trắng bị gãy đâm thủng cả da và áo ngoài, kéo theo nội tạng máu me đầm đìa.

Dù là Chu Phỉ không sợ trời không sợ đất, thấy cảnh đó cũng không khỏi hơi buồn nôn.

Càng ly kỳ hơn là, “bướm đêm” bị đánh thành như vậy mà chưa chịu chết!

Hắn ta như không sợ đau, không sợ đánh, chết cũng không hàng, vác thân thể nát bấy xương tiến nhanh hai bước, cúi đầu cắn cánh tay cụt của Thẩm Thiên Khu.

– Dược nhân!

Chu Phỉ đột nhiên tìm được nguồn cơn cảm giác quen thuộc ban nãy.

Thẩm Thiên Khu vừa kinh hãi vừa tức giận mắng một tiếng, dùng sức lực man rợ muốn khử gã điên này, cái cổ yếu ớt của gã mặt đầu lâu bị ông ta vặn một đường lớn.

Nếu là người bình thường bị gãy cổ thì sớm đã chết tới không thể chết hơn, nhưng gã mặt đầu lâu không biết là yêu nghiệt phương nào, mệnh môn như mọc ở trên răng, thấy đầu sắp rớt xuống mà vẫn cắn chặt quyết không buông.

Thẩm Thiên Khu mạnh mẽ vận khí một hơi, muốn đánh nát cái đầu lâu yêu nghiệt nhưng một hơi này của ông ta còn chưa vận lên cổ họng thì toàn thân đột nhiên run rẩy.

Tiếp đó, đường đường là Tham Lang lại hét thảm trước mặt mọi người.

Một luồng khí màu tím đen dâng lên theo cánh tay ông ta, Thẩm Thiên Khu đã mất một tay, cái móc dài vốn thay thế cánh tay lại không khéo bị Chu Phỉ đánh nát, trong tình thế cấp bách, không kịp làm tráng sĩ chặt tay.

Khí đen như rồng, nháy mắt vượt qua vai, vọt lên cổ và mặt ông ta!

Chu Phỉ:

– …

Mũi đao trong tay nàng còn chưa kịp chĩa xuống đã bị biến cố này dọa ngây người.

Thẩm Thiên Khu vừa hét thảm vừa va lung tung khắp nơi, tường thấp bốn phía đều gặp tai ương bởi chân khí trút xuống của ông ta, Chu Phỉ bị ép lùi về sau, ngay cả Triệu Uyên hôn mê cũng bị đánh thức, không may đúng lúc bị Chu Phỉ lùi giẫm trúng bắp chân, lập tức rên thành tiếng.

Chu Phỉ trong lúc hỗn loạn mới nhìn thấy nhân vật quý giá này, lập tức hiểu ngay “bướm đêm” ban nãy nhìn gì phía sau nàng, nàng nhấc tay lấy Hi Vi đè lại bả vai Triệu Uyên, nói khẽ:

– Hoàng thượng, ta thấy ông nên tiếp tục giả chết thì tốt hơn đấy.

Nửa câu sau bị chìm trong tiếng tường đá đổ nát, Thẩm Thiên Khu ban nãy liều chết giãy giụa, bướm đêm mặt đầu lâu đương nhiên đứng mũi chịu sào, xương cốt toàn thân hắn ta như mấy cọng rơm rạ không xếp tốt vào nhau, đâm áo bào rộng rách tứ tung.

Nhưng toàn thân Thẩm Thiên Khu như bị thứ gì đó từ từ hút cạn, cấp tốc khô héo dưới ánh mắt trừng chằm chằm của bọn Chu Phỉ, da dán chặt vào xương, khô từ tay đến cổ, cuối cùng bất động, im lặng ngã ngửa ra sau, nhào xuống đất cùng với con “bướm đêm” cứ cắn chặt không buông.

Mãi đến lúc này, Ưng Hà Tòng la to “cẩn thận” ban nãy mới thở hồng hộc dẫn theo một đám cấm vệ chạy tới.

Chu Phỉ nhìn con “bướm đen” sắp tan nát kia rồi lại nhìn Ưng Hà Tòng, chợt hiểu ra gì đó:

– Chẳng lẽ… hắn ta… hắn ta là…

Ưng Hà Tòng liếc ba người đã khống chế được Đồng Khai Dương, thở hổn hển chốc lát, nói:

– Điên rồi, gã Ân Bái đó tuyệt đối là điên rồi! Hắn ta dùng cổ độc còn sót lại trên người mình để nuôi xác cổ mẫu, không biết dùng phương pháp kỳ quái gì mà luyện hóa được xác cổ mẫu kia hút vào trong cơ thể…

Chu Phỉ ngắt lời hắn:

– Đợi đã, nghe không hiểu.

Ưng Hà Tòng nói không kiên nhẫn:

– Ta nói hắn ta tự nuôi bản thân thành một con cổ mẫu, hiểu chưa?!

Lúc này, Thẩm Thiên Khu chắc chắn đã ngỏm, Ân Bái “trở mình”, lăn xuống khỏi người ông ta, lộ khuôn mặt đầy máu, ngửa mặt lên trời ngã nhoài ra đất.

Hắn ta thực như con quỷ sống, mọi người bị động tĩnh này làm giật mình, các cấm vệ ào ào xông tới, dìu Triệu Uyên lảo đảo đứng dậy bảo vệ.

Chu Phỉ giơ tay chắn Ưng Hà Tòng ra sau, nhìn hắn ta đầy cảnh giác, nhưng lại cảm thấy Ân Bái phảng phất như đang cười.

Chu Phỉ thử thăm dò đi về trước vài bước, đứng trước mặt Ân Bái.

Ân Bái hình như nhận ra nàng, cố duỗi cái tay còn lại, chỉ vào Chu Phỉ, rồi lại khó khăn vòng một vòng cung chỉ về mình.

– Ngươi… ngươi gì?

Chu Phỉ cau mày khó hiểu, thấy Ân Bái run rẩy giơ móng vuốt, cứ chỉ vào chính mình, lòng nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, thử thăm dò:

– Ngươi muốn nói ngươi là… Ân Bái?

Ân Bái chấn động mạnh toàn thân, vô thức co giật giãy giụa trên đất như cá chết, nhưng ánh sáng trong mắt lại hừng hực.

Chu Phỉ cúi đầu nhìn hắn ta, ngẫm nghĩ rồi nói:

– Ngươi tên Ân Bái, con của Ân Văn Lam, người duy nhất may mắn sống sót của Ân gia trang, được Bắc đao Kỷ Vân Trầm nuôi lớn, xuất thân từ…

Nàng ngừng nói, thấy Ân Bái không biết lấy từ đâu ra một thanh vỏ kiếm dính đầy vết máu, từ từ đẩy về phía Chu Phỉ nửa tấc.

Chỉ là một cái hộp đựng kiếm, mà Sơn Xuyên kiếm chết vì nó, Thanh Long chúa chết vì nó, Xung Vân đạo trưởng cũng chết vì nó.

Ân Bái bảo vệ cái vỏ kiếm đầy hiềm nghi ấy cả đời, đến nay dường như cuối cùng cũng hiểu, nó không phải là đồ của hắn ta.

Chu Phỉ hơi dừng lại:

– …xuất thân từ…

Bàn tay như khung xương ấy chợt buông thõng, đập làm bay lên một vòng bụi nhỏ.

Chu Phỉ:

– …danh môn chính phái.

Ánh sáng điên cuồng trong mắt Ân Bái và vết máu nơi khóe môi cùng ảm đạm, không biết có nghe hết câu “cái quan định luận” (1) của nàng không.

(1) Cái quan định luận: lời nhận xét, bàn luận về một con người khi người ấy chết.

Chu Phỉ ngẩn ngơ nhìn thi thể không còn giống hình người ấy, lòng nhất thời không biết có cảm nghĩ gì, Ưng Hà Tòng đẩy nàng ra, vội lao tới trước thi thể Ân Bái, không biết lấy từ đâu ra một cái bình nhỏ đặc chế, không hề bận tâm tới “người chết là lớn nhất”, dùng đao khoét tim Ân Bái, một luồng máu đen tanh hôi lập tức tuôn ào ạt vào trong bình nhỏ.

– Đây… đây là thiên hạ chí độc – Niết Bàn cổ.

Ưng Hà Tòng nhảy dựng lên tại chỗ, giơ cái bình nhỏ bốc mùi kỳ dị kia lên cho Chu Phỉ xem, trên gương mặt nhếch nhác của hắn như đốt lên một đốm lửa:

– Mau lên! Không phải cô tự xưng mình học được “âm dương nhị khí” gì đó của Tề môn sao?

Chu Phỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nhúc nhích.

Ngũ quan lục giác của nàng nhạy cảm cỡ nào, tiếng tuyết rơi trong chu vi mấy trượng nàng còn nghe rõ rành rành, sao không biết người ấy sớm đã không còn hơi thở chứ.

Ưng Hà Tòng nắm lấy bả vai, hét to vào tai nàng:

– Mau lên! Cô đờ ra đó làm gì!

Chu Phỉ rút tay mình ra, cúi đầu tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói:

– Muộn rồi.

Ưng Hà Tòng sững sờ chốc lát.

– Ta…

Chu Phỉ khẽ mím môi:

– Bỏ đi, xem như số mệnh vậy, không có gì nuối…

Ưng Hà Tòng chưa đợi nàng nói xong đã quát to ngắt lời nàng:

– Ta là đại phu, ta còn chưa nói muộn mà!

Hắn kéo Chu Phỉ lại chỗ Tạ Doãn:

– Ta là truyền nhân chính tông của Đại Dược cốc, Dược cốc của ta có năng lực khởi tử hoàn sinh, ta nói chữa được là chữa được!

Chu Phỉ:

– Ưng huynh…

– Hắn trúng Thấu Cốt Thanh lâu cả 10 năm, lạnh hơn người khác, hơi thở cũng yếu hơn người khác, thì sao chứ? Cô chưa từng nghe nói người cũng bị đóng băng sao?

Bước chân Chu Phỉ hơi lảo đảo, nàng muốn nói với Ưng Hà Tòng, năm xưa khi ở ngoài thành Vĩnh Châu, nàng buột miệng mắng Đại Dược cốc “chỉ là hư danh” là giận cá chém thớt, nói không lựa lời, chứ không phải lời thật lòng.

Ưng Hà Tòng đẩy thẳng nàng đến trước mặt Tạ Doãn, Tạ Doãn im lặng nằm đó, mặt quay về hướng ban nãy nàng đứng với Thẩm Thiên Khu, khóe môi dường như còn vương chút ý cười.

Ưng Hà Tòng chợt hỏi rõ từng chữ:

– Chu Phỉ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cô đâu?

Chu Phỉ nghe câu ấy, cuối cùng không khỏi nước mắt như mưa.

Ưng Hà Tòng hất vạt áo quỳ xuống đất, quyết đoán rạch bàn tay Tạ Doãn, bày hắn ra tư thế ngũ tâm hướng thiên, lại nhỏ cổ độc trí mạng lên:

– Trước tiên đẩy cổ độc vào kinh thủ huyết âm tâm bào, trực tiếp đưa vào tâm mạch, chỉ có nội lực hai loại khô vinh nương tựa mới có thể đưa cổ độc vào rồi lại đưa ra, cổ độc không vào thì vô dụng, vào rồi không ra được thì mất mạng, tẩy tủy ba lần… ta nói nè, cô còn sức chứ?

Sau khi rời khỏi cấm địa Tề môn, Chu Phỉ biết rõ không có hi vọng nhưng dọc đường vẫn không tự nhủ nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần phương pháp “âm dương nhị khí trừ độc” mà Lữ quốc sư ghi lại, nghe hắn nói, nàng gần như vô thức làm theo.

Nghe nói nếu dùng ngoại lực cưỡng chế đả thông kinh mạch người chết thì cũng có thể có chút động tĩnh.

Cổ độc đầy chai chia ra ba lần được đẩy vào cơ thể Tạ Doãn từng chút một, đến khi không còn thừa một giọt nào, máu đen lại bị ép ra lần nữa, đám Nghê Thường phu nhân cũng không ai dám quấy rối, vây quanh bên cạnh hộ pháp, ngay cả Triệu Uyên cũng không nói gì, chỉ quát bảo đám cấm vệ và quân đội lui hết ra ngoài hẻm nhỏ.

Cổ độc đầy chai vào thế nào ra thế nấy, nhưng Tạ Doãn vẫn không có chút động tĩnh.

Trong ngày đông lạnh lẽo mà toàn thân Chu Phỉ như mới nhúng từ nước ra, mồ hôi tuôn ướt đẫm, một cơn gió lạnh thổi qua, nàng mờ mịt thu công, không tự chủ rùng mình, vốn định đứng dậy nhưng vì mất sức mà lảo đảo, chật vật ngồi phịch xuống đất.

Nghê Thường phu nhân không nhìn nổi nữa, tiến lên một bước, ôm lấy Chu Phỉ từ phía sau, nhỏ nhẹ nói:

– Con à…

Đúng lúc này, Ưng Hà Tòng nói:

– Đừng nhúc nhích, mau nhìn kìa!

Chỗ lòng bàn tay Tạ Doãn bị rạch, dưới lớp da trắng nhợt nhạt từ từ có máu chảy ra.

Đầu tiên là hơi ửng đỏ, sau đó giống như bị thứ gì đó hòa tan, hiện ra từng giọt máu li ti.

Bình luận

Truyện đang đọc