HỮU PHỈ

Trong nháy mắt, Nghê Thường phu nhân liền ý thức được mình thất thố, vô thức nhìn Tạ Doãn.

Chẳng qua Nghê Thường phu nhân suy cho cùng cũng là lão giang hồ, sau khi nhanh chóng suy xét, bà giữ nguyên cái cổ cứng nhắc tại chỗ, nén lại tất cả biểu cảm không tự nhiên của mình, lòng khó tránh có chút hỗn loạn, không biết “Thiên Tuế Ưu” lai lịch bất minh này có nghe ra được gì từ tiếng buột miệng của bà vừa nãy hay không.

Thậm chí với Vũ Y ban mà nói, con người “Thiên Tuế Ưu” cũng bị ẩn sau lớp sương mù dày đặc.

Một thư sinh yếu đuối đơn giản thật có thể gặp dữ hóa lành, nhàn nhã thong dong trong chốn giang hồ biến đổi khôn lường, nơi nơi cạm bẫy trong thế đạo hiện nay?

Tuy Nghê Thường phu nhân từng xem vô số thoại bản, từng hát vô số truyền kỳ nhưng bà sớm đã qua cái tuổi tin vào những lời nói xằng nói bậy đó rồi.

Tạ Doãn dường như hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của bà, vô cùng chăm chú quan sát các chiêu qua lại giữa Dương Cẩn và Chu Phỉ.

Chu Phỉ hiển nhiên lại một lần nữa vượt quá mong đợi của hắn, suy cho cùng, không phải tất cả mọi người đều có thể điên tới mức ngâm trong sông Tẩy Mặc ba năm.

Bắt đầu từ đao đầu tiên của Dương Cẩn, Chu Phỉ luôn không hề đánh trả____Tạ Doãn phân tích tương đối chính xác, đao pháp có cao thâm đến mấy cũng không thể bù đắp chênh lệch công phu giữa hai người, một khi Chu Phỉ đánh trả thì chênh lệch này lập tức sẽ hiện ra, bên kém hơn sẽ hoàn toàn mất đi tiết tấu của chính mình, bị bên kia đè ra đánh.

Do đó nàng không hề đánh trả mà luôn né tránh, thỉnh thoảng mượn chút lực của đối thủ một cách khéo léo, không ra xa, không tới gần, từ đầu đến cuối luôn duy trì vẻ ngoài thoải mái ung dung trên mũi đao, không biết nàng tránh tới tránh lui như vậy vất vả cỡ nào nhưng trong mắt người ngoài, nàng thoạt trông cực kỳ điêu luyện.

Dương Cẩn không phải loại cao thủ nội công như Trịnh La Sinh và Hoa chưởng quỹ, trong tình huống hắn không thể nào một chưởng hất tung Chu Phỉ thì đao của hắn có nhanh đến mấy cũng chẳng thể nhanh hơn sợi dây mảnh ở sông Tẩy Mặc, sức của hắn có mạnh đến đâu cũng chẳng qua được dây trận kéo theo đá tảng ngàn cân... càng huống hồ Chu Phỉ hiện còn có sự trợ giúp thuận buồm xuôi gió của phù du trận.

Tạ Doãn quen Chu Phỉ không phải ngày một ngày hai, bằng không hắn cũng suýt nghi ngờ có phải cô nương này thâm tàng bất lộ hay không.

Thoạt nhìn, tình huống trước mắt không phải là Chu Phỉ chật vật đón đỡ mà giống như nàng cao minh hơn Dương Cẩn không biết bao nhiêu lần, chỉ vì muốn nhìn “Đoạn Nhạn Thập Tam Đao” sâu cạn thế nào nên mới cố ý kéo dài thôi.

Nhưng…

Người ngoài có lẽ đang thán phục thân pháp ung dung của nữ tử này, còn Tạ Doãn – người duy nhất trong đám người biết rõ nặng nhẹ sâu cạn, tâm bất giác nhảy lên. Bướm vờn hoa rồi cũng phải rơi vào giữa hoa, Chu Phỉ không phải con quay, không thể xoay quanh mãi không biết mệt.

Trừ phi… ánh mắt Tạ Doãn dần dần nhìn Dương Cẩn_____trừ phi chính hắn lộ ra sơ hở.

Không sai, tính tình Dương Cẩn nóng nảy kích động lại là một kẻ si mê võ nghệ, nhìn từ một phương diện khác thì hắn khá giống Kỷ Vân Trầm, rất có khả năng nhất thời phẫn nộ mà đánh mất chừng mực, lẽ nào Chu Phỉ từ khi bắt đầu đã nhắm vào điểm này?

Vậy thì tiểu nha đầu xuống núi một chuyến đúng là đầu óc tiến bộ thêm không ít.

Có điều theo Tạ Doãn thấy, dù Dương Cẩn bị nàng chọc tức sùi bọt mép, thật sự tự lộ sơ hở thì khả năng Chu Phỉ có thể nắm lấy cơ hội để ra tay khống chế địch cũng không cao. Hắn tin tưởng vào nhãn lực từng gặp nhiều tiền bối nổi tiếng khắp giang hồ của nàng có thể nhìn rõ nhược điểm của đối thủ, nhưng thân thủ của nàng chưa chắc đã bắt kịp với nhãn lực.

Quả nhiên như Tạ Doãn dự liệu, trong ba mươi chiêu, Dương Cẩn ban đầu từng bước ép sát đâu vào đấy, sau đó đao càng lúc càng nhanh, hầu như biến thành một tàn ảnh, vòng trên sống đao vang rền.

Chu Phỉ xoay người sải bước lớn, một tay giấu Vọng Xuân Sơn ra sau lưng, nhẹ nhàng ngăn lưỡi đao Dương Cẩn ép qua, sau đó cả người như sóng biển cuốn theo làn gió, không quay đầu lại mà tiến lên một bước, loáng nửa vòng qua khối đá xuống ngựa ở cổng Vũ Y ban, đao Dương Cẩn theo sát phía sau, sượt qua đao Chu Phỉ, va xuống khối đá một tiếng “keng”, trong tích tắc, khối đá như tóe lửa, ánh lên lửa giận càng lúc càng mãnh liệt trong mắt hắn, Dương Cẩn quả nhiên bị thái độ “ngạo mạn” của Chu Phỉ ép ra cơn giận ngút trời.

Đúng lúc này, Chu Phỉ quay đầu lại, hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười như thật như giả, đây là thêm dầu vào lửa không chút nghi ngờ, Dương Cẩn thình lình tiến lên một bước, trong chớp mắt cho ra ba đao___bổ, kéo, cắt, liền mạch, không mảy may dây dưa dài dòng.

Từ đà chủ hơi bấm lóng ngón tay, suýt thốt ra tiếng “đao hay”.

Nhưng “đao hay” này lại không thể ngăn được Chu Phỉ như cá chạch, lần nào Đoạn Nhạn Đao cũng giống như lướt qua góc áo của nàng, lần nào cũng xê xích chút xíu kinh hồn khiếp vía.

Dương Cẩn lúc này đã hơi hấp tấp, nếu là tỷ thí bình thường, chưa chắc hắn sẽ dễ kích động như vậy, nhưng đối mặt với “truyền nhân Nam đao” được đồn đãi vô cùng kì diệu này, hắn lại hơi bị ấn tượng ban đầu lấn át.

Chu Phỉ càng chậm chạp không xuất chiêu, tưởng tượng trong lòng hắn dành cho nàng lại càng yêu ma quỷ quái, thậm chí vô thức dùng trùng chiêu, hông bên trái lộ ra sơ hở.

Chu Phỉ đang chờ điều này sao?

Tạ Doãn không khỏi nín thở____chắc chắn dù người khác cầm đao đuổi theo chém hắn, hắn cũng không phập phồng thấp thỏm hoàn toàn tập trung đến thế này.

Một khi nàng ra tay, e là không còn cơ hội để quay đầu.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Chu Phỉ không hề thừa cơ động thủ.

Nàng vẫn như xa như gần hất lưỡi đao của Dương Cẩn ra, đồng thời đổi tay trái luôn cầm vỏ đao qua, hời hợt gõ vào khoảng không ngay chỗ sơ hở của Dương Cẩn, mỉm cười, lại bồng bềnh lướt đi.

Trán Dương Cẩn tức khắc toát mồ hôi lạnh.

Nàng nhìn ra được, nhưng không ra tay, tại sao?

Theo Dương Cẩn thấy, trận tỷ võ này đối với nàng giống như đùa chơi vậy, sở dĩ nàng còn tiếp tục là vì chưa thấy hắn bó tay hết cách.

Cơn giận của hắn tăng đến đỉnh điểm, thậm chí trong lòng thoáng sinh ra chút sỉ nhục... và hoảng sợ.

Khi hắn chính mắt thấy Chu Phỉ, lý trí đã xem nàng như đại địch trong đời, nhưng thâm tâm lại tồn tại chút nghi ngờ____nữ tử thoạt trông còn non nớt này sao lại là truyền nhân Phá Tuyết Đao? Nàng thật có thể chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà thanh danh vang dội? Thật có thể khiêu chiến Bắc Đẩu mà mọi người nghe tiếng đã sợ hãi, thậm chí tự tay giết thủ lĩnh tứ thánh? Nàng rốt cuộc có bản lĩnh gì? Võ công của nàng là bắt đầu luyện từ trong bụng mẹ ư?

Nhưng vào khoảnh khắc ban nãy khi chuôi đao của Chu Phỉ lướt qua, lòng nghi ngờ này đã sụp đổ. Nếu nói mãi đến lúc rút đao, điều Dương Cẩn luôn nghĩ trong lòng là “ta muốn thắng”, thì bây giờ trong đầu hắn lại thoáng hiện lên ý nghĩ “ta có thể sẽ thua”.

Cao thủ so chiêu, đôi lúc chỉ hơn nhau chút tinh thần này thôi.

Nhạn Sí Đao vốn thành thục lưu loát của Dương Cẩn tức khắc hiện ra sự ngưng trệ không rõ ràng càng nhiều hơn, rất nhanh, hắn thất thủ lần thứ hai, Chu Phỉ lại bỏ qua cho hắn lần nữa, lần này nàng ngay cả chuôi đao cũng không động tới, chỉ dùng ánh mắt liếc qua, lắc đầu giống như rất nuối tiếc.

Nghê Thường phu nhân không kiềm được kinh ngạc:

- Cô ấy muốn làm gì?

Hàng mày luôn cau chặt của Tạ Doãn bỗng giãn ra, dần lộ nụ cười mỉm.

Nghê Thường phu nhân:

- Ngươi cười cái gì?

Tạ Doãn dời tầm mắt khỏi ánh đao bóng kiếm, chắp hai tay sau lưng, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, thình lình nói:

- Phu nhân có lẽ không biết, đợt trước nội bộ Tề môn xảy ra biến cố, đến nay tung tích không rõ, vài bằng hữu của ta cho rằng đó là do bên cố đô ham muốn thuật kỳ môn trận pháp của họ nên phái Bắc Đẩu đi truy sát...

Sắc mặt Nghê Thường phu nhân nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ.

- Ta nghĩ lời đồn này đáng tin.

Môi Tạ Doãn chỉ khẽ cử động, giọng nói ép nhỏ đến mức khó mà nghe thấy:

- Có lẽ phu nhân cũng không biết, sau khi Trung Vũ tướng quân chết, gia quyến của ông xuôi nam bị người ta truy sát, chuyện này hình như cũng không có gì lạ, chỉ là người truy sát họ chính là Bắc Đẩu Lộc Tồn. Chuyện này khiến người ta nghĩ mãi không hiểu, một đám cô nhi quả phụ mà thôi, hà tất phái con chó săn to như vậy đi truy bắt?

Nghê Thường phu nhân hơi rụt tay lại, chiếc nhẫn đen tuyền trên ngón cái hơi lóe lên tia sáng, bà khẽ nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Tạ Doãn cuối cùng xoay đầu lại, khóe mắt hắn bị nếp nhăn giả dính chặt, mí mắt chỉ có thể mở một nửa so với bình thường, mắt bỗng dưng nhỏ lại nhưng không hề cản trở ánh sáng thấu suốt trong đôi mắt ấy, bình tĩnh mà xa xăm, thậm chí hơi có chút ý thương xót.

Nghê Thường phu nhân đối diện với ánh mắt của hắn, chợt sững sờ, ngón tay co chặt bất giác lỏng ra.

- Không có gì.

Tạ Doãn nói rõ từng chữ một:

- Ta và phu nhân có giao tình bao nhiêu năm, là địch hay là bạn hẳn phu nhân nhìn ra được, chỉ là có vài chuyện đã lộ, ta đặc biệt đến nhắc nhở phu nhân, cẩn thận nhiều hơn.

Tâm tư Nghê Thường phu nhân xoay chuyển:

- Ngươi là người của ai? Lương Thiệu... không, là người của Chu Tồn?

Tạ Doãn nhìn bà, dường như lộ chút ý cười, nhẹ nhàng nói:

- Chỉ là một cố nhân của Đại Chiêu.

Nghê Thường phu nhân đang muốn truy hỏi thì chợt nghe Lý Nghiên kêu lên một tiếng. Sự chú ý của bà vô thức bị Nhạn Sí Đao trong tay Dương Cẩn hấp dẫn.

Lần đầu tiên Dương Cẩn lộ ra sơ hở là vì phẫn nộ, lần thứ hai là vì hoảng loạn, dưới sự kích thích lần nữa của Chu Phỉ, hắn nhanh chóng có lần thứ ba____mà lần này lại là sơ hở trí mạng, hắn chần chừ.

Khoái đao không thể chần chừ.

Khi một người không còn tin tưởng đao kiếm trong tay thì đồng nghĩa với những thứ sắt lạnh vô tình đó cũng sẽ phản bội chủ nhân mình.

Đúng lúc này, Vọng Xuân Sơn trong tay Chu Phỉ chợt từ nhành liễu mềm nhỏ dưới sông Tẩy Mặc biến thành Phá Tuyết Đao cực kỳ sắc bén, trong nháy mắt, nguyên thần của nó quay về, khôi phục pháp tướng vốn có___Khô Vinh chân khí rục rịch đã lâu trên người nàng thình lình được nhấc lên cực hạn, mũi đao xoay theo một đường cong vô cùng tròn trĩnh, sau đó, “Sơn” tự quyết của đao chém Hành Sơn bổ ập vào Dương Cẩn.

Tâm thần Dương Cẩn bị chấn động mạnh, hốt hoảng nâng đao đón đỡ, chút chần chừ trong khoảnh khắc ban nãy đã lấy “mạng” của khoái đao.

Vọng Xuân Sơn dùng khí thế núi lở đánh vào thân đao Đoạn Nhạn đang bó chân bó tay, cổ tay Dương Cẩn thậm chí còn chưa kịp phát lực, vòng trên sống đao chợt phát ra một tiếng kêu rên, chuôi đao bị sức mạnh hung tàn kia phút chốc bẩy lên, Đoạn Nhạn Đao rời tay!

Chu Phỉ một chiêu đắc thủ, không mảy may áp sát, nháy mắt nàng rút đao thu lực, “keng” một tiếng, Vọng Xuân Sơn tra vào vỏ, nàng đứng xa mấy bước, mặt không cảm xúc nhìn đối thủ của mình.

Nàng thế mà thật sự thắng trận tỷ thí với thực lực cách xa này!

Dương Cẩn dường như ngây ngốc, không thể tin nổi cúi đầu nhìn đao của mình, tiếp đó ánh mắt từ từ chuyển sang Chu Phỉ.

Chu Phỉ không cao không thấp nói:

- Đao của ta, ngươi đã thấy rồi đấy.

Nàng gần như kiêu ngạo gật đầu với Dương Cẩn, xoay người về cạnh Tạ Doãn, sau đó dưới ánh mắt phức tạp khó mà diễn tả của Tạ Doãn, lặng lẽ kéo vạt áo phiêu diêu quá đáng của hắn qua, lau khô mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay.

Tạ Doãn:

- …

Dương Cẩn dường như chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Đoạn Nhạn Đao nằm ngang trên mặt đất.

Từ đà chủ lắc đầu, thầm nghĩ: “Nếu không phải Kình Vân Câu có ân với ta…”

Ông bước lên một bước, nhặt Nhạn Sí Đao rơi dưới đất lên, đưa tay lau sạch bụi trên chuôi đao, không nói lời nào, vỗ vỗ vai hắn.

Dương Cẩn tựa như mới hoàn hồn, nhận lấy đao của mình, băng qua Từ đà chủ, sải bước đến trước mặt Chu Phỉ.

Lý Nghiên bên cạnh nhướng mày thật cao:

- Làm gì? Ngươi thua cũng thua rồi, còn muốn làm gì?

Sắc mặt Dương Cẩn thoắt đỏ thoắt trắng, môi run run mấy cái, cuối cùng không nói câu nào, xoay đầu rời đi.

Từ đà chủ thở dài, bước đến trước mặt đám người Chu Phỉ, chắp tay nói:

- Đa tạ Chu cô nương chỉ điểm, lần này lão hủ suy nghĩ không chu toàn, đã đắc tội nhiều…

Ông hơi dừng lại, lấy từ trong lòng ra một cái ấn nhỏ mã não to bằng ngón tay cái, màu đỏ hồng, vô cùng long lanh óng ánh, mặt trên khắc hình “năm con dơi” rất sống động, Từ đà chủ vô cùng thông minh, không đưa đến trước mặt Chu Phỉ mà đưa cho Lý Nghiên, nói:

- Cho cô nương thứ này cầm về chơi, đây gọi là “Ngũ bức lệnh”, về sau ở bên ngoài, chỉ cần đem theo nó thì bất kể là ở trọ hay thuê xe đều có thể thoải mái sai khiến, bảo đảm sẽ tận tâm tận lực, không ai dám giở trò.

Lý Nghiên đến bây giờ vẫn mơ mơ hồ hồ, không biết “Hành Tẩu Bang” là gì, khó hiểu nhận lấy, kinh ngạc nói:

- Hả? Sao, có thể tính rẻ hơn à?

Chu Phỉ đưa chân giẫm muội ấy.

Từ đà chủ cười giả lả, lại nhìn Chu Phỉ, than thở:

- Trường Giang sóng sau xô xóng trước, Chu cô nương, thanh danh cô đã nổi, về sau e là thị phi khắp người, tất nhiên sẽ mỗi bước mỗi chấn động, phải cẩn thận nhiều hơn.

Chu Phỉ không hề xem là chuyện gì to tát, gật đầu, thầm nhủ: “Dù sao ta cũng sắp về ngay, có bản lĩnh thì các ngươi cứ tới 48 trại tìm ta.”

Từ đà chủ đương nhiên nhìn ra được nàng không đồng ý với lời mình, bèn không nói nhiều nữa_____tam sơn lục thủy to dường ấy, bao nhiêu thiếu niên mới ra đời, thỏa thuê đắc chí, rồi năm năm, mười năm… lại có bao nhiêu người có thể chịu được thế đạo lòng người dơ bẩn rối ren?

Từ đà chủ vái thêm lần nữa, phất phất tay, dẫn người của mình rời đi không dấu vết.

Bình luận

Truyện đang đọc