HỮU PHỈ

Kết quả Chu Phỉ mới chui ra nhìn liền rụt về_____Văn Dục nửa đêm nửa hôm không ngủ, ngồi canh ở gần cửa sổ mà bình thường nàng thích ngồi như canh kẻ tặc, đang tự rót tự uống, trong khách điếm vắng khách đèn đuốc sáng choang, từ trên xuống dưới, nhiều thân binh thay phiên di chuyển.

Nàng đẩy mở cửa sổ lần nữa, chỉ thấy trên đường lớn trước đây yên tĩnh từ lâu thì bây giờ vô cùng náo nhiệt, binh tướng treo đèn ba đến năm người một nhóm đi tuần tra dọc đường, bao vây khách điếm nho nhỏ này ba tầng trong ba tầng ngoài, đúng là có ý chạy đằng trời.

Chu Phỉ chống cằm, tập trung suy nghĩ giữa màn đêm, cho rằng mình không cần tự tưởng bở, kẻ tặc mà Văn tướng quân đề phòng chắc chắn là vị vương gia hành vi không ngay thẳng khó khăn lắm mới bắt được kia, mình muốn đi, chưa chắc ông ấy sẽ ngăn, thực không cần lén la lén lút, cứ thoải mái đẩy cửa đi ra ngoài là được.

“Nếu ông ấy quản chuyện bá vơ, ngay cả mình cũng chặn…” Chu Phỉ thoáng nhớ đến một chưởng của ông ấy đánh rớt vỏ đao mình năm xưa____nàng thừa nhận, khi đó quả thực Văn Dục lợi hại hơn mình, còn giờ thì sao?

Chu Phỉ xoay trường đao nơi cổ tay một vòng, nghĩ: “Có thể thử xem.”

Vào lúc nàng dự định nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau quang minh chính đại cáo từ thì cửa sổ phòng bên đột nhiên đẩy ra một khe nhỏ.

Khung cửa sổ gỗ trong khách điếm nhiều năm thiếu tu sửa, phát ra tiếng kêu “cót két”, Chu Phỉ nghiêng đầu nhìn, đợi hồi lâu không thấy có động tĩnh gì kế tiếp, tưởng là gió thổi, đang định rời đi thì có một thứ nhỏ nhắn bay ra từ khe cửa.

Chu Phỉ vội nghiêng đầu tránh, định thần nhìn lại, đó không phải ám khí mà là viên đạn giấy do kẻ sát vách gấp thành hình “củ ấu” bắn qua, rơi vào cửa sổ nàng.

Kẻ ở sát vách là Tạ Doãn, Chu Phỉ không biết hắn lại giở chiêu trò gì, nghi hoặc mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một chuỗi dài chữ “cứu mạng” được viết bằng ba thể chữ: khải, thảo và lệ, qua giấy trắng mực đen cũng có thể nghe thấy tiếng lòng kêu gào thảm thiết của hắn.

Chu Phỉ ban ngày chưa hoàn hồn, bây giờ đêm khuya yên tĩnh mới có cơ hội nghĩ kỹ chuyện này.

Phong hào “Đoan vương” nghe khiến người ta cảm thấy rất quý, nhưng người này dùng tên hiệu “Tạ Doãn” đi lừa bịp khắp nơi, còn bỏ nhà ra đi không về… Chu Phỉ tự động liệt Tạ Doãn và Lý Thịnh vào cùng một loại.

Dùng lý trí mà nghĩ, để hắn về “nhà” cũng đâu phải hại hắn, với thứ võ công mèo quào tự cho là “đủ dùng” của hắn, cả ngày chạy loạn khắp nơi trong thế đạo rối ren này mà vẫn nhảy nhót tưng bừng đến tận bây giờ đúng là phần mộ tổ tiên của hắn bốc khói xanh.

Chu Phỉ thờ ơ nghĩ: “Lực bất tòng tâm”.

Nàng giơ tay muốn đóng cửa sổ nhưng mới đóng một nửa thì bên sát vách cuống lên, một tiếng mèo kêu vọng qua khe cửa, âm cuối run rẩy cho thấy đó là tiếng mèo giả.

Chu Phỉ:

- …

Nàng thò đầu ra nhìn chung quanh, thấy không có nhiều người thì nhỏ giọng nói với bên sát vách:

- Ngươi… Đoan vương điện hạ, ngươi làm trò quỷ gì thế?

Tạ Doãn sau một tiếng “meo” uyển chuyển hàm súc thì đẩy khe cửa rộng ra chút, lộ ra nửa đôi tay, dùng tư thế xin cơm vô cùng đúng chuẩn chắp tay với Chu Phỉ.

Nàng lườm hắn, quả quyết đóng cửa lại.

Đột nhiên, từ cuối con đường vang lên tiếng chiêng cao vút, “cheng” truyền đi thật xa, vang vọng trong núi, đánh vào lòng người.

Chu Phỉ vội nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên con đường đầy sương mù, ngoại trừ thân binh tuần tra ban đêm của Văn Dục thì có thêm khoảng bảy tám người, ban đầu chỉ là mấy bóng dáng, chớp mắt một cái đã gần hơn không ít, chớp mắt thêm cái nữa thì họ đã đến bên dưới khách điếm như ma quỷ, ai nấy đều che chắn kín mít, ở trên lầu nhìn xuống, từ đỉnh nón cho tới áo quần họ đều trắng toát một màu.

Tay người dẫn đầu xách một chiếc thanh la đồng, không thèm nhìn quan binh xung quanh đã bắt đầu đề phòng, gã vung tay gõ, thanh la vang “cheng cheng” hai tiếng.

Bên tai Chu Phỉ như muốn nổ tung, nhất thời hơi choáng váng.

Sát vách nhỏ giọng nói:

- La canh ba?

Chu Phỉ chợt quay đầu, thấy Tạ Doãn y phục chỉnh tề dựa vào cửa sổ sát vách.

Tạ Doãn đưa tay chỉ vào nàng:

- Ta ghim cô rồi.

Chu Phỉ hơi sượng, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, bèn dứt khoát lược đi, hỏi thẳng:

- La canh ba là gì?

- Là…

Tạ Doãn mới nói được một chữ liền hất mắt, liếc xéo Chu Phỉ:

- Không nói cho cô biết.

Chuôi đao Chu Phỉ rục rà rục rịch.

Lúc này, trong khách điếm có hai thân binh chạy ra, lịch sự chắp tay nói với đám người bên ngoài:

- Tướng quân nhà ta có lời chào Thanh Long chúa, không biết Thanh Long chúa đêm khuya đến là có việc gì?

Đám âm hồn ban đêm này nghe vậy thi nhau tránh ra, để lộ một người phía sau cùng, người đó cao to khỏe mạnh, gần như cao hơn người khác cả cái đầu, đứng chắp tay sau lưng đánh giá khách điếm Tam Xuân, sau đó khẽ cúi đầu, người bên cạnh tức thì hiểu ý, tức khắc khom đầu gối đến trước mặt hắn ta.

Thanh Long chúa nắm cằm thuộc hạ ấy, nói gì đó vào tai gã.

Chu Phỉ nghĩ: “Muốn nói thì tự nói, làm cái gì vậy?”

Liền theo đó, đầu óc nàng xoay chuyển, phản ứng được____đúng rồi, Văn Dục phái thân binh ra mặt, Thanh Long chúa cũng phải làm giá, bảo thuộc hạ trả lời.

Đế vương xem giang hồ dân gian là một đám phỉ nhân không phục tùng quản giáo, các cao thủ giang hồ thì xem triều đình là một đám nô tài chó săn khom lưng nịnh hót, xưa nay đôi bên luôn nhìn nhau gai mắt nhưng đều biết đối phương không dễ chơi, bởi vậy đều tránh nhau, nước sông không phạm nước giếng, mãi đến khi Tào Trọng Côn phá vỡ quy củ này.

Trong số các nhân sĩ kháng Tào từ lâu tuyên dương “Đại Chiêu chính thống”, có không ít thư sinh nhiệt huyết, trong số họ có rất nhiều người chưa chắc quan to quyền lớn nhưng lại kết giao với không ít nhân sĩ tam giáo cửu lưu, hễ bị Bắc triều cưỡng chế trấn áp, họ nhờ có những người giang hồ lỗ mãng kia cứu giúp, đương nhiên gây ra không ít chuyện. Gây chuyện cũng không sao, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, vi phạm quốc pháp, bắt được thì bắt, bắt không được thì qua một khoảng thời gian rồi thôi. Thế mà Tào Trọng Côn cứ ỷ vào thuộc hạ Bắc Đẩu, nhất định phải đi khuấy vũng nước đục này, náo đến mức bây giờ thù hận thâm sâu, đâu đâu cũng loạn.

Thuộc hạ của Thanh Long chúa tiến lên hai bước, nói:

- Chủ nhân nhà ta nói, nơi đây không rõ Nam Bắc, không biết là vị tướng quân nào qua đêm?

Thân binh đưa lệnh bài sáng loáng trong tay ra.

Thuộc hạ Thanh Long chúa nói:

- Hóa ra là Phi Khanh tướng quân, đêm khuya không mời mà tới, quấy quả tướng quân nghỉ ngơi, có điều chủ nhân nhà ta để lạc một con chó nhỏ, con chó đó rất lanh lợi, được chủ nhân nhà ta yêu thích, tự mình nghịch ngợm chạy rong, nghe nói bị người ta trói nhốt trong khách điếm này, chúng ta cũng chỉ đành đi một chuyến, xin tướng quân lượng thứ.

Gã nói tới đây thì hơi ngừng lại, ra vẻ như đang lắng nghe, hẳn Thanh Long chúa có loại công phu kiểu “truyền âm”.

Một lát sau, đại khái là Thanh Long chúa đã truyền xong, gã học vẹt lại:

- Ngoài ra, có thuộc hạ chật vật chạy về, nói trong khách điếm này có một bọn hung ác, không phân tốt xấu, không chỉ bắt giữ con chó của chủ nhân nhà ta mà còn giết người dưới trướng Thanh Long chúng ta, giẫm nát cờ Thanh Long, chúng ta chẳng qua là tới đòi một lời giải thích, Phi Khanh tướng quân cũng là người biết lý lẽ, hẳn sẽ không trách tội.

Thành viên trong “bọn hung ác” – Chu Phỉ và Tạ Doãn nhìn nhau.

Văn Dục từ từ bước xuống bậc thang, ngẩng đầu cười với Thanh Long chúa, nói:

- Không phải Văn mỗ không nói lý lẽ, chỉ là hiện tại trong khách điếm Tam Xuân có quý nhân đang ở, thực không tiện giữ chư vị ở lâu, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi, Thanh Long chúa không ngại thì ở lại một đêm, ngày mai có oán báo oán, có thù báo thù, chúng ta tuyệt đối không quấy rối.

Thanh Long chúa rốt cuộc đã làm giá xong, nở nụ cười trầm thấp, lắc đầu.

Người gõ thanh la thấy thế, lại gõ mạnh thanh la đồng trong tay, tức khắc có bảy tám người tản ra, đồng loạt ra tay, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Không một tiếng chào hỏi, nói trở mặt là trở mặt!

Chu Phỉ nghiêm mặt____mấy gã theo bên cạnh Thanh Long chúa, không gã nào có võ công thấp hơn lão Cửu Long.

Lúc này, Thanh Long chúa chợt ngẩng đầu lên, tầm mắt Chu Phỉ bất ngờ đối mắt với hắn, con ngươi không khỏi co rụt lại, chỉ thấy gương mặt Thanh Long chúa trắng tới mức không cần thiết, cái miệng rộng to đến dọa người, nứt ra một cái khe lớn dưới khuôn mặt, cười âm trầm với họ, sau đó vọt lên từ mặt đất.

Cửa sổ gỗ trước mặt Chu Phỉ chấn động, dường như sắp bị một chưởng của hắn hút vào.

Người này bất kể về tướng mạo hay võ công đều quá mức khủng bố, nhưng Chu Phỉ lại nghênh đón không hề sợ hãi, vỏ đao trong tay phá cửa sổ tung ra, không nói lời nào đánh về phía lòng bàn tay Thanh Long chúa, bị Thanh Long chúa nhẹ nhàng tóm lấy, kế đó vỏ đao bắt đầu tan dần từ mũi, bị hắn vo thành một cục.

Trong nháy mắt Thanh Long chúa đã đến lầu hai, dấu tay để lại trên tường sâu nửa tấc, Tạ Doãn không quan tâm đến việc đùa bỡn nữa, quát:

- A Phỉ, tránh ra!

Chu Phỉ không đếm xỉa đến hắn, ỷ vào Thanh Long chúa ngoài cửa sổ không nơi mượn lực, “Phá” tự quyết của Phá Tuyết Đao hất ra ngoài như sao băng.

Đao này từng được Tham Lang, lão Cửu Long, thậm chí là trận pháp lật núi khuấy biển của Thanh Long giáo lần lượt tôi luyện, nhanh đến mức phát sáng, Thanh Long chúa dường như hơi kinh ngạc, “ồ” một tiếng, xoay người giữa không trung khi ánh đao Chu Phỉ lướt qua, sau đó vung tay muốn túm lấy sống đao nàng.

Nàng nhảy lên cửa sổ, thình lình biến chiêu, đao của nàng giống như chia thành ba mũi, giam toàn thân Thanh Long chúa.

Thanh Long chúa tránh liên tục ba lần, sau đó “keng” túm được sống đao Chu Phỉ.

Chu Phỉ lúc đó chỉ cảm thấy một sức mạnh không thể nào đỡ nổi từ thân đao truyền tới.

Nàng dứt khoát tung người ra, giẫm chân nhẹ lên cánh cửa sổ mà Tạ Doãn đẩy, trước tiên là đạp cánh cửa sổ đóng lại, kế đó, mượn sức của một cước này, vận chuyển Khô Vinh chân khí trên người đến cực hạn, hai tay thình lình ép xuống Thanh Long chúa giữa không trung.

Văn Dục xách kiếm tiến lên, một kiếm móc vào phía sau Thanh Long chúa.

Thanh Long chúa kéo trường đao của Chu Phỉ, xoay người vỗ nhẹ một chưởng, mũi đao nghiêng đi đánh vào thân kiếm Văn tướng quân, Văn Dục nhẹ nhàng nghiêng người, đưa một tay đỡ Chu Phỉ, cười nói:

- Đúng là hậu sinh khả úy, Chu tiên sinh mà thấy, nhất định rất vui mừng.

Chu Phỉ giơ khuỷu tay đẩy tay ông ra, xách đao đứng một bên, khẽ hoạt động cổ tay đã tê rần.

Văn Dục không cho nàng cơ hội tái chiến, thổi một tiếng còi dài, vài thân binh lập tức tiến lên, bao vây Thanh Long chúa.

Chu Phỉ cau mày, đang định lên thì chợt cảm nhận được tiếng gió phía sau, nàng theo bản năng đưa tay tóm lấy.

Nghe một tiếng hét “á” vang lên, nàng ngạc nhiên phát hiện Tạ Doãn không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình, bèn vội thả hắn ra.

Tạ Doãn nhe răng nhếch miệng vẫy tay:

- Đừng trổ tài anh hùng nữa, mau nhân cơ hội này theo ta bỏ trốn, nhanh lên!

Chu Phỉ:

Bình luận

Truyện đang đọc