HUYẾT LỆ TRẦN GIAN



Thẩm Thần đang đi đến thư phòng thì A Hắc dẫn Tịch Nhiên cùng A Bạch với Tiểu Thanh đi đến.

Y khó hiểu nhìn hai đồ đệ, bản thân y hoang mang nói thầm: Mình nhớ là chưa đến giờ dạy mà! Sao đồ đệ đã đến rồi?
A Hắc dẫn ba người đi đến chỗ y, hắn chấp tay hành lễ nói:”Điện hạ bảo đến tìm ngài có chuyện cần nói nên thần mới dẫn điện hạ vào.

Mong đại nhân hiểu cho thần.”
Sự khó hiểu trong đôi mắt cùng với sự hoang mang trong lòng y ngay lập tức bị câu nói của A Hắc xóa tan.

Thẩm Thần gật đầu xua tay bảo:”Được, ngươi lui xuống đi.”, A Hắc nói “vâng” một tiếng rồi thẳng người rời đi.

Thẩm Thần nhìn bóng lưng phía xa của A Hắc, tầm nhìn của y nhanh chóng chuyển sang ba người trước mặt.

Y quay người vươn tay đẩy cửa phòng nói:”Vào trong đi.”
Tịch Nhiên cùng với Tiểu Thanh trên vai và A Bạch bước vào căn phòng.

Thẩm Thần cũng cất bước đi vào trong phòng, y lướt qua ba người đi đến ghế ngồi, y ngồi xuống ghế liền hỏi:”Tại sao các con lại đến đây?”
“Sư phụ, con nghe nói người từ chối lời đề nghị của Thiên đế phải không?”, Thẩm Thần gật đầu không đáp, nàng nhận được câu trả lời của y, nỗi lo trong lòng nàng càng dâng trào.


Tịch Nhiên ngồi đối diện y, nàng nói tiếp:”Sư phụ, dù ý kiến của người như thế nào thì con vẫn ủng hộ nhưng lời đề nghị đó người không thể chấp nhận được.”
“Vì sao?”, một câu nói nhạt nhẽo nhưng lại ngắn gọn thoát ra từ miệng Thẩm Thần.

“Bởi vì kết cục cuối cùng của nó không đơn giản với lại bản thân người có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào vì một lời nói ra từ Thiên đế.

Hoặc có thể người sẽ chết vì cái tham vọng của ông ta.”
Thẩm Thần thở dài nói:“Con không cần lo lắng cho ta, những chuyện này ta đều biết.

Tất cả đều có số mệnh của nó, ta không chấp nhận hay chấp nhận đều có cái giá riêng của nó.

Bản thân ta không thể thoát khỏi, cho nên chuyện này con đừng nên xen vào thì sẽ tốt hơn.”
Tịch Nhiên gật đầu ngoan ngoãn nói “vâng” một tiếng, Thẩm Thần lại nói tiếp:”Sắp tới các con tự luyện tập, ta có chuyện cần phải đi một chuyến.

Có lẽ là hai, ba ngày ta về!”
A Bạch tiến lên một bước, ánh mắt hơi bất ngờ nhìn y hỏi:”Người đi đâu vậy? Sư phụ?”
“Đông Hải.”, một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Tịch Nhiên và A Bạch tròn mắt nhìn Thẩm Thần, suy nghĩ của hai người thật sự có phần giống nhau: Sư phụ đến Đông Hải làm gì? Không lẽ đến thăm con rồng nhỏ kia?
Thẩm Thần nhìn gương mặt khá bất ngờ của hai đồ đệ cũng đoán được hai nàng đang nghĩ cái gì, ngón trỏ của y gõ mạnh xuống mặt bàn.

Âm thanh phát ra khiến hai nàng ngay lập tức thu hồi cái suy nghĩ đó lại.

Thẩm Thần nói:
“Thiên đế bảo ta đến Đông Hải là dự yến tiệc, bởi vì Thiên giới cũng được Long Vương mời đến.”
Một tiếng “à” vang lên từ hai thiếu nữ trước mặt y, Tịch Nhiên chớp mắt nhìn y hỏi:”Còn con rồng nhỏ Dương Tiêu kia? Người có đến thăm hắn không?”
Thẩm Thần thở dài lắc đầu nói:”Có lẽ là không, bởi vì ta thật sự không biết Dương Tiêu đang ở đâu trong Đông Hải.

Với lại Đông Hải cũng không phải là một vùng biển nhỏ.”
A Bạch cất tiếng ngay lập tức chuyển chủ đề, cô nói rằng:”Sư phụ chừng nào người rời đi?”
“Có lẽ là ngày mai, dù sao ba ngày sau mới bắt đầu yến tiệc.

Ta xuống Nhân giới để tìm một món quà dành tặng cho con gái của Long Vương.”
Tịch Nhiên nghe vậy chợt nhớ ra, nàng lấy từ trong tay ra một quả cầu thủy tinh.

Nàng đặt quả cầu thủy tinh đó lên bàn nói:”Sư phụ, người không cần tìm món quà nữa đâu.

Người đưa quả cầu này cho cô ấy.”
Thẩm Thần có phần khó hiểu nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn, y tò mò nhìn chạm vào quả cầu thủy tinh.

Quả cầu thủy tinh ấy liền phát ra ánh sáng bảy màu rất đẹp, Thẩm Thần bất ngờ liền rút tay lại.


“Đây là Trần Thiên Tinh, là một trong pháp bảo có khả năng giúp tu vi của người khác năng cao, không những như vậy nó còn có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.

Ánh sáng vừa nãy cho thấy nội tâm của người trong sáng thuần khiết, còn nếu ánh sáng phát ra là màu đen thẫm đó là người có nội tâm đen tối tâm cơ.

Khả năng cuối cùng của nó là có thể tìm ra pháp bảo phù hợp với người cầm nó.”
Thẩm Thần cũng từng nghe qua “Trần Thiên Tinh” này, quả thật nó đúng là một pháp bảo lợi hại, nhưng một pháp bảo như vậy thật sự rất hiếm.

Bản thân y chỉ biết trên đời này có ba quả cầu thủy tinh như vậy nhưng chúng mang khả năng riêng.

“Trần Thiên Tinh” nằm trong đó, hai quả cầu còn lại là “Hồi Mệnh Tinh” và “Diệt Bắc Tinh”.

“Hồi Mệnh Tinh” mang khả năng đảo lộn mệnh cách của người khác nhưng nó cũng có khả năng hồi sinh vạn vật.

Có nó trong tay sẽ trở nên bất bại nhưng “Diệt Bắc Tinh” lại đối ngược với “Hồi Mệnh Tinh”.

“Hồi Mệnh Tinh” mang sự sống đến vạn vật nhưng “Diệt Bắc Tinh” lại mang cái chết đến.

Sức mạnh của “Diệt Bắc Tinh” có thể hủy diệt tam giới, do sức mạnh của “Diệt Bắc Tinh” quá lớn lại sợ có người xấu sẽ chiếm lấy nên đã có người giấu hai quả cầu này đi.

Nhưng đó dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, khả năng “Trần Thiên Tinh” có thể nói là nằm giữa “Hồi Mệnh Tinh” và “Diệt Bắc Tinh”.

“Trần Thiên Tinh” xuất hiện lúc này cũng chả có gì là bất ngờ, dù sao nó cũng không thể làm hại đến người khác.

Thẩm Thần vươn tay cầm quả cầu lên cất vào tay áo.

Y chớp mắt nhìn đối phương nói:”Cảm ơn con.”, Tịch Nhiên mỉm cười xua tay bảo:
”Sư phụ không cần khách sáo, dù sao con và con gái của Long Vương cũng là bạn bè.

Trước kia, cô ấy nói muốn có một pháp bảo khiến tu vi của bản thân tăng nên con mới lấy “Trần Thiên Tinh” này ra tặng cho cô ấy.”
Cuối cùng thì Thẩm Thần cũng hiểu lý do vì sao Tịch Nhiên lại đưa cho y quả cầu này.

Thẩm Thần nhìn Tịch Nhiên chợt cười thầm trong lòng bảo rằng: Đúng là đồ đệ ngốc mà.

Vì sắp tới có yến tiệc ở Đông Hải nên Tịch Nhiên đã xin phép y rằng bản thân nàng và A Bạch sẽ tự luyện kiếm cũng như tu luyện, Thẩm Thần đương nhiên không ngăn cản, y chỉ nói một câu:”Được, nếu con đã có ý kiến như vậy, ta sẽ không ngăn cản.

Con làm chuyện gì cũng được nhưng đừng để bản thân mệt mỏi.”
“Ngay có con cũng vậy, A Bạch”, Thẩm Thần nhìn sang A Bạch nói.


A Bạch và Tịch Nhiên cúi người chấp tay nói “vâng” một tiếng.

Sau đó, hai người họ rời đi cùng Tiểu Thanh, ánh mắt hài lòng của Thẩm Thần nhìn hai đồ đệ.

Lòng y cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: Thật sự có đồ đệ như vậy đúng là không có một chút buồn phiền lại thêm Tiểu Thanh bên cạnh hai đồ nhi, mình cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Bởi vì ba ngày là yến tiệc nên nên trong ba ngày này, Thẩm Thần bận bịu chạy khắp nơi lo hết công việc trong quân doanh thì lại đến xem Mạc Hồ như thế nào.

Thấy nơi giam giữ không có biến động gì, y liền trở về điện vàng vừa hay gặp Phong Trần.

Phong Trần nhìn Thẩm Thần hơi bất ngờ, hắn lấy khăn tay từ tay áo ra đưa cho y bảo:”Hy Nguyệt, ngươi làm gì mà cả người đổ mồ hôi thế?”, Thẩm Thần nhận lấy chiếc khăn tay từ tay Phong Trần, y lau sơ mồ hôi trên mặt rồi trả lại cho đối phương.

“Sắp tới có yến tiệc ở Đông Hải, Thiên đế bảo ta đến đó dự tiệc.

Nhưng mà Lục Dương, tại sao ngươi lại đến đây?”, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn bỡ ngỡ nhìn Phong Trần.

“Khụ… ta đến đây là muốn xin lỗi ngươi vì sự việc ngày trước, bản thân ta có lỗi vì chỉ nghe một phía.

Hy Nguyệt, ngươi có tha lỗi cho ta không?”, Phong Trần nói xong nhìn thần sắc của Thẩm Thần.

Thẩm Thần mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ vào bờ vai của Phong Trần cười nói:”Ta không phải người giận dai đâu, ta vốn không để bụng chuyện đó.

Với lại bản thân ngươi không biết không có lỗi, dù sao chuyện cũng đã qua, ngươi cũng đừng nên nhắc lại.”
“Cảm ơn ngươi, Hy Nguyệt.”, khóe môi hắn bất giác cong tạo nên một nụ cười xinh đẹp.

“Ngươi có cần ta phụ gì không? Hy Nguyệt?”, Phong Trần ngay lập tức thu hồi nụ cười, hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Thần.

Ánh mắt nghiêm túc của hắn khiến Thẩm Thần cười thầm trong lòng, y cố gắng thu hồi lại dáng vẻ không nghiêm chỉnh lại, y tỏ vẻ nghiêm túc nói:”Có đấy!”
“Chuyện gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc