HUYẾT LỆ TRẦN GIAN



Đến giờ Thìn, tất cả các tu sĩ đều tập trung đến một nơi được gọi là Hiên Nguyệt Thanh.

Nơi này là võ đài được các tu sĩ chọn làm nơi thách đấu, xung quanh là những đài lâu cao dành cho các vị có danh tiếng trong giang hồ.
Thẩm Thần đứng bên ngoài quan sát những người tham gia trên võ đài cũng như xung quanh lẫn đài cao.

Tất cả bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh Nguyên Anh và Hóa Thần, nhưng riêng người ngồi trên đài cao lại cao hơn một chút.
Trong số những người ngồi trên đài cao, y chú ý đến một nam nhân ăn mặc rất thoải mái, nếu y đoán không nhầm thì hắn chỉ mặc hai lớp áo.

Vùng ngực không được áo che lộ ra đường nét của cơ bụng khiến thiếu nữ nào cũng phải say mê.
Mái đen xõa dài sau lưng, khuôn mặt khôi ngô khiến người khác khó rời mắt.

Nhưng đối với Thẩm Thần, y chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn còn trẻ mà đã đạt đến Hợp Thể.
“Thẩm Hy, ngươi nhìn đâu vậy?”, câu nói của Ngô Thanh khiến tầm mắt của y nhanh chóng thu lại, y quay sang nhìn hắn cười lắc đầu nói:
“Không có gì, nhưng mà ngươi có biết thiếu niên trên đài cao đó là ai không?”, Thẩm Thần vừa nói vừa vươn tay chỉ nam nhân đó.
“À, hắn tên là Nghị Dương, hắn là người đứng đầu đám người đó.


Bên cạnh đó, hắn cũng được người đời coi là thiên tài bởi vì hắn đạt đến Hợp Thể chỉ mới có hai mươi bốn tuổi.”
“Thì ra là như vậy.

Ngô Thanh, ngươi biết nhiều thật đấy.”, Thẩm Thần nghe liền khen hắn, Ngô Thanh cầm quạt tỏ vẻ thanh cao nói:”Không dám không dám....!Thẩm Hy đến lượt ngươi rồi kìa...”
Ngô Thanh vừa quay sang thì đang không thấy y đâu nữa, hắn xếp quạt nhìn sang võ đài.

Ánh mắt mang đầy sự bất lực nhìn thiếu niên mặc thanh y nói:”Thật ra, ngươi cũng không cho ta thời gian để diễn nữa...!Haizz.”
Một tiếng thở dài của hắn vang lên kèm theo là tiếng ồn ào xung quanh, Ngô Thanh nhìn Thẩm Thần đang đi từng bước đến chỗ hắn.

Nhưng sau đó là lời thì thầm của mọi người đối với y nhưng đối với hắn vốn không cần phải lo lắng.
Thẩm Thần đi đến bên cạnh Ngô Thanh hỏi:”Ta đi được bao lâu rồi?”
“Chưa đến một khắc, bản thân ta chưa kịp phản ứng thì ngươi đã đấu xong rồi.”, Ngô Thanh đặt đầu quạt lên thái dương tỏ vẻ bất lực.

Thẩm Thần bên cạnh hắn cười nói:
“Vậy sao, lần sau ta sẽ đấu chậm lại một chút để ngươi xem kỹ.”
“Đừng...!Ngươi cứ giữ tốc độ như vậy, không cần phải đánh chậm.”, Ngô Thanh cầm quạt vẫy nói.

Thẩm Thần cười thầm gật đầu nói “được” một tiếng.

Nếu nói trận đầu nhanh nhất thì chỉ có thể nói trận đấu của Thẩm Thần, hai bên chào hỏi sau đó thì đối phương chưa kịp ra tay đã y dùng một chiêu đánh bay khỏi võ đài.
Sau trận đấu của y, mọi người có phần khiếp sợ trước sức mạnh ẩn giấu của y, nhiều người có phần hoang mang khi đến lượt y đấu.

Mỗi một trận đấu của y đều mang theo tiếng ồn và vài phần hoang mang của các tu sĩ xung quanh nhưng những thiếu nữ bên ngoài lại ngược lại bọn họ.
Các nàng không hề sợ ngược lại còn đặt cược xem y có thể giành được chức quán quân không! Bên cạnh đó, không ít thiếu nữ khác lại say mê trước khuôn mặt mang vẻ ôn nhu cùng với vẻ điềm tĩnh của y, điều này khiến Ngô Thanh đứng bên cạnh y nhất thời cười thầm, nói:
”Thẩm Hy, ngươi xem kìa.

Những thiếu nữ kia đều bị nhan sắc của ngươi mê hoặc rồi.”
Thẩm Thần nghe vậy nhìn sang chỗ các thiếu nữ, tầm mắt của y chỉ chuyển sang một chút lát rồi thu lại khiến các nàng chưa được tạo ra dáng vẻ thu hút y thì đã bị y tặng cho quả bơ.


Mặc dù bị ăn bơ nhưng các nàng vẫn không giận y ngược lại càng yêu thích y hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày này lại sang ngày khác, trận đấu này diễn ra đến trận đấu khác.

Đến ngày thứ năm công bố những trận còn lại cũng là ngày quyết định cho vị trí cao thủ kia.

Một nam nhân bước đến trung tâm võ đài, hắn hít thật sâu một hơi to tiếng nói:
“Chắc các vị cũng biết kết quả rồi phải không? Để không đợi mọi người đợi lâu nữa, ta xin công bố kết quả lần này.

Đại hội lần này được chia làm bốn bảng, bảng Nhất có thiếu gia của Lưu gia, Lưu Khanh.”
Một tràng vỗ tay tung hô cho cái tên này nhường như họ biết rằng người có khả năng đạt vị trí cao thủ trong mùa giải này.

Nam nhân đứng trên võ đấu lại tiếp tục thông báo những cái tên còn lại:
“Bảng Nhị, tu sĩ tên Tư Hạ đã xuất sắc giành vị trí đầu bảng.”
“Chắc tất cả tu sĩ cũng biết tốc độ xuất chiêu của vị này, chắc cái tên này không còn xa lạ với các vị.

Ta xin công bố vị đứng đầu bảng Tam là vị tên Thẩm Hy.”, nghe đến cái tên này.

Không ít thiếu nữ hô reo gọi tên y khiến những nam nhân khác phải ghen tị.
“Và cuối cùng bảng Tứ chính là thiếu gia của Thịnh gia, Thịnh Phong.”
Cái tên cuối cùng được nam nhân đó gọi lên, cả thành liền reo lên vì phấn thích mong đợi cho trận đấu sắp tới.

Nam nhân đó công bố trận đầu tiên:”Không để các vị đợi lâu, chúng ta sẽ bắt đầu với trận đấu đầu tiên giữa bảng Tam và bảng Tứ.”
Mọi người hò reo và dõi mắt theo hai vị tu sĩ đang từng bước lên võ đài, Thẩm Hy bước lên với dáng vẻ ung dung, ánh mắt của y nhìn đối phương.

Đối phương dung mạo bình thường nhưng đôi ánh mắt của hắn lại mang theo niềm tin hưng phấn, hắn chấp tay nói:
“Tại hạ là Thịnh Phong, mong các hạ đánh nương tay.”, cách nói lịch sự như vậy khiến cho Thẩm Thần hài lòng vài phần.

Y gật đầu nói: “Được, ta sẽ nương tay hết sức nhưng thắng thua đều dựa vào thực lực của ngươi.”
“Tại hạ đa tạ trước.”, hắn cúi đầu tôn kính nói.
“Ta cho ngươi ba chiêu, nếu ngươi đánh trúng ta và khiến ta bị thương dù một vết nhỏ, ta sẽ nhận thua ngay lập tức.”, đối với câu nói này của y khiến không ít người hoang mang.


Có vài người lại cho rằng y bị bệnh nên nói như vậy.
Nhưng khi trận chiến bắt đầu, bọn họ lại há mồm nhìn y né từng chiêu thức của Thịnh Phong, ngạc nhiên hơn nữa bọn họ nhường như cảm thấy bản thân y biết rõ đối phương sẽ đánh vào chỗ nào trên người y.
Qua ba chiêu thức vẫn không làm Thẩm Thần bị thương, Thịnh Phong thầm nói trận này hắn thua.

Quả thật không sai, sau ba chiêu Thẩm Thần lại xuất một đạo pháp khiến cho Thịnh Phong không kịp tránh mà trúng chiêu ngã khỏi võ đài.
Trận chiến kết thúc, thắng bại đã rõ.

Người xem xung quanh đều hô lên hoan hô y.

Thịnh Phong mặc dù thua y nhưng hắn không cảm thấy thất vọng, bởi vì trong lúc chiến đấu.

Y từng nhắc nhở bên tai hắn từng lỗ hỏng chí mạng mà bản thân hắn không ngờ đến.
Có lẽ đây là trận chiến bổ ích nhất cho kinh nghiệm chiến đấu của hắn, Thịnh Phong thu hồi suy nghĩ chấp tay tôn kính cúi đầu nói:”Tại hạ đã thua tâm phục khẩu phục và tại hạ đa tạ các hạ đang nương tay.

Hữu duyên ắt sẽ gặp lại nhau.”
“Xem như trận chiến này sẽ là một kiến thức mà ngươi học cho kinh nghiệm chiến đấu của ngươi.”, Thẩm Thần chấp tay sau lưng, dáng vẻ của y nhìn không khác gì tiền bối đang chỉ điểm hậu bối.
Thịnh Phong cúi đầu sau đó quay người rời đi, Thẩm Thần cũng bước khỏi võ đài.

Y bước đến bên cạnh Ngô Thanh, đối phương cầm quạt vẫy nói:”Xem ra hắn gặp may đi, đấu với ngươi còn được ngươi chỉ điểm.

Thua trận cũng không tồi.”
Thẩm Thần chỉ “ừm” rồi không nói gì nữa, ánh mắt của y hướng đến võ đài nhìn hai thiếu niên đang vào tư thế chiến đấu.

Ngô Thanh bên cạnh y cũng hướng mắt nhìn theo y, lòng hắn lúc bấy giờ ngập tràn lo lắng: Cầu mong Tư Hạ không sao, đừng xảy ra chuyện gì.


Bình luận

Truyện đang đọc