HUYẾT LỆ TRẦN GIAN



Sáng ngày hôm sau, Tư Hạ từ giấc ngủ tỉnh lại, đôi mắt của hắn khó khăn mở ra nhìn khung cảnh trước mặt.

Một màu trắng mờ nhạt xuất hiện trước mắt hắn, Tư Hạ vươn tay dụi mắt muốn làm tầm nhìn rõ hơn.
Sau khi khung cảnh trước mặt rõ ràng thì Tư Hạ một mặt hoảng sợ, hắn nhìn đối phương từ khuôn mặt đến thân người.

Đôi mắt phượng xinh đẹp vẫn còn chìm trong giấc ngủ, khuôn mặt y của bấy giờ xuất hiện sự ôn nhu và nhẹ nhàng.
Lớp áo mỏng manh che những đường nét xinh đẹp trên cơ thể y, Tư Hạ nhìn cánh tay của đối phương đang ôm lấy hắn.

Cả người hắn dán vào lồng ngực ấm áp của y, Tư Hạ nhất thời không biết làm sao, hắn khó khăn nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Một khung cảnh lướt qua đầu hắn trong giang tấc, hắn đỏ mặt vùi đầu vào người y một cách xấu hổ.

Tư Hạ của lúc này đã không còn là Tư Hạ lạnh lùng ít nói của trước kia, bây giờ chỉ có Tư Hạ xấu hổ vì chuyện mà hắn làm ra.
Đối với Tư Hạ hắn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy xấu hổ vì hành động mất khống chế của bản thân, xấu hổ vì tất cả mọi chuyện mà hắn gây ra.

Bản thân hắn không ngờ có một ngày hắn rơi vào tình huống như thế này.
Trong lúc Tư Hạ đang tự trách bản thân vì những chuyện tối qua.


Đôi mày đen của Thẩm Thần chợt hơi cau lại, đôi mắt đen của y cũng dần dần mở ra, cánh tay y đặt ở trên người Tư Hạ ngay lập tức buông ra.

Thẩm Thần vươn tay nhẹ nhàng dụi đôi mắt đen mệt mỏi.
Tư Hạ liền lập tức lùi về phía sau nhưng bản thân hắn còn chưa hành động nữa thì lời nói của đối phương vang lên cắt ngang:”Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi còn cảm thấy đau ở đâu không?”
Tư Hạ ngước nhìn đối phương, ánh mắt cả hai va chạm nhau.

Đôi mắt đen của Tư Hạ mang theo sự xấu hổ không thường thấy nhìn khuôn mặt ôn nhu đang giấu đi sự mệt mỏi của Thẩm Thần.

Hắn lắc nhẹ đầu nói:
“Cảm ơn ngươi, ta đã không sao rồi.

Chuyện tối hôm qua, ta thật sự cảm thấy có lỗi với ngươi.

Thẩm Hy, ta xin lỗi ngươi.”, Thẩm Thần nghe xong, y mỉm cười vươn tay xoa nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương cười nói:
“Không sao đâu, ta không để ý đến đâu.

Ngươi không cần xin lỗi ta, chúng ta là bằng hữu mà nên chuyện đó là việc một người bằng hữu nên làm.”
“Cảm ơn ngươi, Thẩm Hy.”
“Chuyện tối qua ngươi kể cho ta nghe, theo ta đoán có lẽ giấc mơ đó của ngươi có thể là kiếp trước hoặc một điềm báo nào đó trong tương lai của ngươi.

Bản thân ta không thể chắc chắn điều này.”
“Thì ra là như vậy, cảm ơn ngươi.”, Tư Hạ vừa nói lời cảm ơn xong, hắn quay người rời giường.

Thẩm Thần thấy vậy liền vươn tay nắm lấy cánh tay đối phương, ánh mắt của y mang theo sự ngạc nhiên hỏi:
“Tư Hạ, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Tư Hạ quay người nhìn y với ánh mắt nghi ngờ, hắn cười nói: “Ta đi thay đồ rồi rời khỏi đây.

Dù sao ta cũng đã khỏe rồi.”
“Bệnh tình của ngươi thật sự có chuyển biến tốt nhưng ngươi vẫn phải nằm nghỉ ngày hôm nay đi.

Ngày mai, ngươi muốn làm gì, ta sẽ không ngăn cản.”, lời nói y mang theo sự nghiêm túc khiến Tư Hạ khó mà từ chối được.

Hắn gật đầu nghe lời y nằm xuống giường.
“Được, ta sẽ nghe theo ngươi nhưng ngươi cũng phải nghỉ ngơi cùng ta.


Buổi tối hôm qua, ngươi đã tốn rất nhiều sức vì ta rồi.”, ánh mắt của Tư Hạ nhìn y khiến Thẩm Thần có cảm giác nào đó nói không nên lời.
Thẩm Thần gật đầu nằm xuống giường, ánh mắt của hai người nhìn nhau thật lâu.

Sau đó, cả hai chậm rãi nhắm mắt lại, chưa được bao lâu thì Tư Hạ đã rơi giấc ngủ.
Thẩm Thần chậm rãi mở mắt nhìn đối phương, bên tai y nghe thấy tiếng thở đều đều của người nọ mới yên tâm rời giường.

Y mặc y phục xong, chỉ quay lại nhìn người trên giường giây lát mới thu hồi tầm nhìn, quay người rời đi.
Ngày hôm đó không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không hoặc là điều đó khiến Tư Hạ nằm trên giường ngủ cả ngày lẫn đêm.

Bên cạnh đó, Thẩm Thần cũng dặn dò Ngô Thanh và Lăng Tiêu thay phiên nhau thăm Tư Hạ, y bảo bọn họ không nên đánh thức đối phương.
Ngô Thanh và Lăng Tiêu đương nhiên nghe theo y, cứ cách một canh giờ hai người họ thay phiên nhau trông chừng Tư Hạ.

Cho đến khi y trở về, hai người họ mới được đi nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, Tư Hạ tỉnh lại thấy Thẩm Thần ngồi trên ghế, tay cầm quyển sách cũ rách.

Ánh mắt của y chăm chú nhìn quyển sách trong tay, Tư Hạ đẩy chăn sang một bên, hắn ngồi dậy rời giường.

m thanh không lớn nhưng đủ thu hút ánh mắt của Thẩm Thần.
Thẩm Thần nhẹ nhàng đặt quyển sách trên tay xuống, ánh mắt của y chuyển sang Tư Hạ.

Giọng nói của y mang theo sự ấm áp vang lên:”Ngươi cảm thấy như thế nào rồi?”
Tư Hạ đi đến chỗ y, hắn ngồi xuống ghế gật đầu nói:”Ta cảm thấy bản thân đã khỏe hơn trước rất nhiều rồi.

Lần này ta phải cảm ơn ngươi.”
Thẩm Thần cười nhẹ, y xua tay nói:”Không cần nói cảm ơn ta đâu, dù sao cũng là bằng hữu.

Đây là chuyện ta nên làm mà.”
Tư Hạ nói “ừm” một tiếng, Thẩm Thần hạ mắt xuống, y nhẹ nhàng đẩy đĩa bánh bao sang cho Tư Hạ nói:”Ngươi ăn đi, ăn xong rồi thay y phục.

Ta để bộ y phục ở đây cho ngươi.”
Thẩm Thần vừa dứt lời liền đặt bộ y phục xuống bàn, y cầm quyển sách đứng dậy nói tiếp:”Ngươi ăn xong thay y phục sau đó xuống dưới.

Bọn ta ở dưới đợi ngươi.”, Tư Hạ nói “được” một tiếng, Thẩm Thần mang theo sự yên tâm rời đi.

Ánh mắt của Tư Hạ dõi theo bóng lưng của y hồi lâu.

Đợi y rời khỏi phòng không còn thấy bóng, hắn mới thu hồi lại ánh mắt của bản thân, hắn nhìn xuống đĩa bánh bao vẫn còn hơi ấm.

Khóe môi hắn chợt cong lên tạo ra một nụ cười ấm áp xóa bỏ sự lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, Tư Hạ vươn tay cầm một chiếc bánh bao lên ăn.
Một hương vị mận ngọt vừa phải tràn ngập trong miệng hắn, so với bánh bao mà hắn thường ăn thì loại bánh bao này ăn rất ngon.
Thẩm Thần vừa bước khỏi bậc thang thì Ngô Thanh đã lên tiếng gọi y đến.

Thẩm Thần bước đến chỗ hai người, y ngồi xuống ghế, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên nhìn hai nam nhân đối phương, y cất tiếng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”, Ngô Thanh gấp chiếc quạt trong tay lại, hắn nhẹ nhàng đặt cây quạt xuống nói: “Thẩm Hy, ta hỏi ngươi chuyện này.

Mối quan hệ giữa hai người các ngươi rốt cuộc là gì vậy?”
Thẩm Thần tỏ vẻ ngạc nhiên, y bất giác giơ ngón tay chỉ vào bản thân hỏi ngược lại đối phương:”Ta và Tư Hạ sao?”, Ngô Thanh gật đầu, y thu hồi lại vẻ ngạc nhiên nói: “Hai người bọn ta chỉ là bằng hữu thôi.

Có chuyện gì sao?”
“Có đấy, ngươi làm sao mà có thể khiến Tư Hạ ngoan ngoãn nghe lời ngươi như vậy? Bình thường Tư Hạ là người lạnh lùng ít nói, hơn nữa rất cố chấp.

Cho dù ngươi nói như thế nào, hắn cũng không nghe.”
Lời nói của Lăng Tiêu khiến Thẩm Thần có phần giác ngộ ra điều gì đó nhưng bản thân y lại không chắc chắn lắm, y cười trừ nói:”Bản thân ta cũng không biết đã làm gì nữa.”
Ngô Thanh ngồi đối diện, hắn chống tay ngồi nhìn y.

Đôi mắt của hắn nhìn lướt qua y như đang thăm dò xem y có lộ ra sơ hở gì không! Nhưng mà hắn nhìn mãi vẫn không thấy y có điều bất thường gì.

Hắn hạ ánh mắt xuống cây quạt trên bàn, một mảng ký ức của quá khứ lướt qua trong đầu hắn.

Ngô Thanh nâng ánh mắt nhìn Thẩm Thần hỏi:
“Theo ta nghĩ, Tư Hạ làm vậy chắc chắn là do hắn nợ ngươi ân tình!”


Bình luận

Truyện đang đọc