KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

"Tư Kỳ, Phó A Bảo đối với cậu thật đúng là không còn lời nào để nói, cậu thật sự không cân nhắc chia tay với Lưu Lực? Nếu như y phát hiện cậu bắt cá hai tay thì xong rồi."

Cô gái xinh đẹp soi gương bổ trang (trang điểm thêm) cười nhạo nói: "Lấy đầu óc của cậu ta có thể phát hiện mới là lạ đấy, cậu ta cực kỳ dễ bị lừa, tớ tùy tiện nói hai câu dễ nghe cậu liền tin." Cô gái bổ trang soi gương cẩn thận, cảm thấy trang điểm đã hoàn hảo mới thỏa mãn cất hộp phấn vào trong túi, "Huống hồ người tớ yêu là Lưu Lực, nếu không nhìn Phó A Bảo ở khoản tiền bạc, tớ căn bản không tình nguyện phản ứng với cậu ta."

Đây là cuộc đối thoại giữa hai nữ sinh trong phòng rửa tay của một nhà hàng cao cấp, cô gái trang điểm xinh đẹp tên là Hà Tư Kỳ, người kia tên là Triệu Nhã Nam, hai người là bạn học cùng lớp kiêm bạn cùng phòng. Hai người trong miệng là Phó A Bảo và Lưu Lực là bạn học cùng lớp với bọn họ, Hà Tư Kỳ bên ngoài là kết giao với Phó A Bảo, nhưng kỳ thực cô cảm thấy bạn trai của mình chỉ có Lưu Lực, Phó A Bảo chỉ là hòn đá đạp chân (nghĩa ở đây là Lưu Lực mới là chính thức, còn Phó A Bảo chỉ là phụ).

Triệu Nhã Nam nhìn có chút không được: "Tớ cảm thấy Phó A Bảo tốt vô cùng a, tuy rằng có lúc cậu ta rất ngu ngốc, nhưng phẩm chất thật không tệ, hào phóng lại nghĩa khí, hơn nữa bộ dạng cũng rất tốt. Ngược lại là Lưu Lực, nam nhân bình thường là gì có ai có thể để cho bạn gái mình ở cùng người khác được, huống hồ hắn và Phó A Bảo còn là anh em tốt a."

"Cậu rốt cuộc là đứng ở phía bên kia a?" Hà Tư Kỳ rất không bình tĩnh, câu nói như thế này cô ta nghe không biết đã bao nhiêu lần, không chỉ Triệu Nhã Nam, hai bạn cùng phòng khác là Chu Xu và Lý Hiểu Đan cũng nói tương tự như vậy, "Về sau chuyện này đừng nói ở bên ngoài, cậu không sợ người khác biết a? Đừng khiến người khác biết cậu làm mấy chuyện mờ ám gì đó, chuyện này chỉ mấy người các cậu biết, nếu như Phó A Bảo thật sự phát hiện ra, chạy không được chính là mấy người các cậu, đến lúc đấy đừng nhắc tớ không nhắc nhở các cậu." Cho Triệu Nhã Nam một cái nhìn kinh bỉ sau đó Hà Tư Kì đi ra phòng rửa tay.

Triệu Nhã Nam sắc mặt có chút trắng bệch, cô thật sự chỉ muốn khuyên nhủ Hà Tư Kỳ, bắt cá hai tay không phải chuyện tốt đẹp gì, cô cùng với hai bạn cùng phòng khác đều cảm thấy Phó A Bảo bị dối lừa thật đáng thương, nhưng các cô lại không dám nói cho cậu biết, Lưu Lực quen biết rất nhiều người trong xã hội thượng lưu, đắc tội hắn đến lúc bị trả thù liền thảm.

Trong chốc lát hai người đều về tới phòng ăn, quá trình Hà Tư Kỳ được Phó A Bảo giới thiệu quen biết một quản lý cao cấp của một công ty giải trí, chiếm được một quảng cáo đồ uống, hôm nay là vì chúc mừng chuyện này nên mới tới nhà hàng cao cấp này, Phó A Bảo mời bạn cùng ký túc xá với mình và bạn cùng ký túc xá với Hà Tư Kỳ ăn cơm, hai ký túc xá tổng cộng có tám người, có điều Phó A Bảo là người thành phố A, thêm vào đó trong nhà có tiền, vì thế cũng không trọ trong trường, chỉ có mỗi cái giường để ngủ để không.

"A Bảo." Hà Tư Kỳ cười híp mắt ngồi bên cạnh Phó A Bảo, giơ tay nhấc chân đều là khí chất, tuy rằng không phải đại mỹ nữ, thế nhưng rất có phong cách của người trí thức, bình thường đều đeo trang sức trang nhã tinh xảo, cả người nhìn phi thường tươi mát, Phó A Bảo rất thích loại hương vị này của cô.

"Đã về rồi, này ăn đi." Phó A Bảo cũng không quay đầu nhìn Hà Tư Kỳ, cậu đang cầm điện thoại di động chụp ảnh mấy món ăn trên bàn, đã chụp mấy kiểu, bây giờ vẫn còn đang chụp, một bên chụp một bên kiểm tra, cảm thấy góc chụp hoặc ánh sáng không được liền xóa đi, cần phải thật đẹp mới cảm thấy hài lòng.

Rốt cuộc đều chụp xong Phó A Bảo mới thần thanh khí sảng đăng Weibo, không sai, cậu ta là một tên chuyện gì cũng phải đăng Weibo "Vua Weibo"! Mua cái này cái nọ đều đăng Weibo, ăn một bữa cơm cũng muốn đăng Weibo, thương tâm cũng đăng Weibo, vui vẻ càng muốn đăng Weibo, căn bản không quan tâm tới thời gian và trường hợp!

Gia đình cậu đặc biệt có tiền, vì thế cậu là siêu cấp phú nhị đại, nhưng ngoại trừ tiêu tiền như nước thích xe hàng hiệu ra, những cái khác cơ hồ cũng không có gì khác.

Cậu không chỉ là "Vua Weibo", mà còn là "Vua Taobao", trong nhà cậu mỗi ngày đều có chuyển phát nhanh, thích đi chơi bar đêm, nhưng cũng thích cosplay Man Show (một chương trình cosplay ý, t tra baidu thì nó ra như vậy), thích chơi game nhưng trình độ có thể so sánh với cặn bã, ai cũng không thích cùng team với cậu, thích xem phim hoạt hình ngẫu nhiên còn có thể phạm đến bệnh trung nhị (ngốc nghếch) với câu "Sai lầm không phải là ta mà là thế giới này!" Lúc xem phim Hàn nước mặt chảy ra so với mẹ cậu còn nguy hiểm hơn! (=)))) chuẩn thụ aaaa)

Kết quả học tập ở trường nát bét, chuyện tình cảm cũng vô cùng thê thảm, là nhân sĩ song Q trong truyền thuyết.

Tục xưng não tàn.

Thế nhưng cậu không có tự giác, còn cảm thấy mình là một đóa hoa hướng tới ánh mặt trời tự do, đặc biệt có bức cách! (ai biết "bức cách" là gì thì chỉ em với)

Phối hợp với tên của cậu quả thực là tuyệt vời, chính là một đóa kỳ ba trên thế gian (hiếm có). Ba mẹ cậu lúc trước gọi cậu là A Bảo là muốn coi cậu là bảo bối, ai biết trưởng thành liền biến thành kẻ dở hơi. (cho e ngừng 3 phút edit để cười phát đã =))))

Cũng may cậu có một làn da đáng để nhìn, trắng trắng mềm mềm bóng loáng không dính nước, ngồi ở đây không nói lời nào quả thực là một mỹ nam, bằng hữu trong công ty giải trí của cậu còn hỏi cậu có muốn tham gia showbiz hay không.

"Mọi người ăn a, làm sao không ăn, chỉ nhìn làm sao có thể no." Phó A Bảo đăng xong Weibo phát hiện thức ăn trên bàn cũng không đụng tới, cậu cho rằng mọi người vì ngại ngùng vì thế liền hô to, "Ăn ăn ăn, đừng khách khí với ta, còn thích ăn gì thì cứ việc gọi thêm, hôm nay chính là vui vẻ, khách khí liền không có ý tứ."

Mọi người: -_- | |

Sát, ngươi một bộ không chụp được liền không cho các ngươi động tới, ai không biết xấu hổ mà động thủ a!

Hà Tư Kỳ giật giật khóe miệng, cô lén lút trừng mắt về phía Triệu Nhã Nam, dùng ánh mắt biểu thị sự phẫn nộ của bản thân: Người như vậy sao có thể nói chuyện yêu đương với ta?! Đàm luận em gái ngươi a! Lão nương phải tốn nhiều nghị lực biết bao nhiêu mới có thể chịu đựng được ở cùng với hắn! Chờ ta phát đạt khẳng định một cước đá văng hắn!

"Mọi người mau nhìn bàn kia, dung mạo người kia thật là giống Trịnh Cảnh Đồng a!" Chu Xu đột nhiên chìa tay về phía tay phải cô nói, "Là y đi?"

"Ta xem xem ta xem xem." Quay lưng Chu Xu chỉ vị trí, Lý Hiểu Đan vội vã quay đầu lại, đưa đầu nhìn một lúc vui vẻ nói, "Chính là y, oa oa, vận khí chúng ta thật tốt!"

Trịnh Cảnh Đồng có thể xem là siêu cấp danh nhân rồi, là một trong mười vị trí đầu của danh sách siêu cấp phú hào do Forbes bình chọn (Forbes là một tạp chí nổi tiếng với danh sách tỷ phú hằng năm), năm nay 30 tuổi, anh tuấn hơn nữa xuất thân danh môn, xuất hiện trên rất nhiều bìa tạp chí cao cấp, nhận vô số phỏng vấn riêng trong và ngoài nước, hơn nữa là người có tác phong sinh hoạt vô cùng tốt, là bạch mã hoàng tử hoàn mỹ nhất trong lòng nữ nhân.

Bao gồm cả Phó A Bảo 8 người đều nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, Phó A Bảo ngồi ở phía bên kia Lục Địch chậc lưỡi nói: "Người phụ nữ ngồi đối diện với y thật là đẹp."

Trương Đại Vĩ bên cạnh cười nói: "Y có tiền mà, bộ dạng lại soái như vậy, dạng nữ nhân nào mà không tìm được."

Phó A Bảo bĩu môi: "Tớ còn tưởng rằng hàng này đời này cũng sẽ không kết giao bạn gái đâu, có nề nếp, không nghĩ tới là giả vờ đứng đắn a."

"Anh biết y?" Hà Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi.

"Công ty nhà anh và công ty nhà y có hợp tác, y với lão ca nhà anh có quan hệ vô cùng tốt, anh đã gặp y vài lần, cứng nhắc muốn chết, lời nói trong miệng toàn là đẹp đẽ khách sáo, khỏi phải nói nhiều người chán ghét." Phó A Bảo đối với Trịnh Cảnh Đồng đánh giá cực thấp, cậu không thích loại người giả vờ giả vịt này nhất, ở chung liền cả người nổi da gà.

Đề tài liên quan tới Trịnh Cảnh Đồng liền im bặt, người mời ăn cơm biểu thị chán ghét mãnh liệt tới vậy, bọn họ tiếp tục cũng quá là không nể mặt mũi rồi.

Tám người đều là học sinh, ăn cơm chính là ăn cơm, cũng sẽ không ở trên bàn cơm tán gẫu mấy cái đề tài tốn thời gian, sau một tiếng liền kết thúc bữa tối này, Phó A Bảo thanh toán, mọi người đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, vừa vặn đi qua bàn Trịnh Cảnh Đồng.

Trình Cảnh Đồng vừa vặn ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy một người quen đi tới phía đối diện, bất quá y vừa mới chuẩn bị chào hỏi liền nhìn thấy đối phương trừng mình một chút, vì thế liền ngậm miệng, y không như vậy thật không biết điều.

"Làm sao vậy?" Ngồi đối diện y đại mỹ nữ nhìn biểu tình của Trịnh Cảnh Đồng kỳ quái cũng rất ngạc nhiên, cô tên là Đổng Mạn, cũng là bạn thời đại học kiêm bạn tốt của Trịnh Cảnh Đồng, là một nhà thiết kế châu báu, năm ngoái mới sáng lập nhãn hiệu châu báu của riêng mình ICE, là nhà thiết kế nữ kiểu mẫu trong giới.

"Không có gì, trong đám người vừa đi qua có một người tớ quen." Trình Cảnh Đồng cười cười, "Bất quá cậu ấy hình như không thấy tớ, đang cùng bằng hữu nói chuyện, tớ sẽ không không có ý tứ mà đi quấy rối cậu ấy."

Kỳ thực y căn bản không muốn chào hỏi với Phó A Bảo, cùng với Phó A Bảo chán ghét y, y cũng cực kỳ chướng mắt loại người cà lơ phất phơ như Phó A Bảo.

Ấn tượng trong đầu y về Phó A Bảo chính là phú nhị đại ham chơi não tàn, tiêu tiền như nước, hàng ngày đều không làm chuyện đứng đắn, cũng thật khó bởi vì cậu ta được cha mẹ và ca ca cưng chiều như vậy, nếu như nhà mình có một đứa trẻ như vậy, nhất định sẽ hảo hảo trói buộc hảo hảo quản giáo, không như vậy thì cái nhà này sớm muộn gì cũng bị phá sản!

"Đúng rồi, tháng sau tổ chức họp lớp, trước cũng đã nói qua với cậu, có rảnh rỗi hay không?" Đổng Mạn thay đổi đề tài, "Mọi người khẳng định đều rất muốn gặp cậu."

"Được." Trịnh Cảnh Đồng gật gật đầu, "Đúng lúc là kỳ nghỉ, địa điểm chọn xong rồi sao, không chọn được tớ chọn nhé?"

"Vậy tớ sẽ không khách khí với cường hào như cậu." Đổng Mạn cực kỳ cao hứng, người khác mời Trịnh Cảnh Đồng hơn phân nửa không mời được, chính mình vẫn là rất có mặt mũi, "Địa điểm cậu chọn, đến lúc đó nói cho tớ biết, tới đi thông báo cho những người khác."

"Được."

Bình luận

Truyện đang đọc