KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Vu Thư hỏi Phó A Bảo Từ Thanh có chút bối rối, bà ta căn bản cũng không cân nhắc qua chuyện của Phó A Bảo, lập tức lại bị hỏi, bà ta nhìn nhìn sắc mặt Vu Thư, cũng nhìn không ra câu hỏi này của Vu Thư là có ý gì, chỉ có câu này bà ta thực sự không rõ ràng, là hỏi con bà sau khi sinh làm thế nào nói rõ với Phó gia và Phó A Bảo sao? Dù sao Trịnh Cảnh Đồng trên danh nghĩa là kết hôn với Phó A Bảo, đột nhiên một đứa nhỏ tới, dù sao vẫn phải thông báo một chút, Phó gia không phải gia đình tùy tùy tiện tiện.

Từ Thanh chớp chớp mắt nói: "Tỷ tỷ, cái này có thể lo lắng gì chứ, Phó gia bọn họ có con lớn kế thừa, cái gì cũng không cần lo lắng, nhưng Trịnh gia các chị không giống, không có con có thể tốt thế nào, cũng không thể vì người Phó gia bọn họ mà đoạn tử tuyệt tôn đi? Đây cũng quá không phúc hậu, nói đến đâu cũng đều không được, nói thế nào đều là nhà các chị có lý, đến lúc gạo nấu thành cơm, Phó A Bảo này cũng không thể đem con bóp chết đi, trẻ con vô tội, cậu ta không sinh được ra cũng không thể để cho Trịnh Cảnh Đồng sinh cùng người khác? Đây không phải muốn hại Trịnh gia các chị đi!

Vu Thư cau mày, lời này bà không thích nghe, lời Từ Thanh nói hôm nay càng nói càng vô căn cứ: "Cảnh Đồng và A Bảo nhà chúng tôi đều là nam nhân, cô nói Cảnh Đồng sinh con với người khác, thế A Bảo làm sao bây giờ, Cảnh Đồng có thể sinh nó cũng có thể sinh a."

"Ai u tỷ tỷ tốt của em, Phó A Bảo này cũng coi như là gả cho Cảnh Đồng nhà các chị, tất cả mọi người có thể thấy, hôn lễ là làm tại nhà các chị, hiện tại cũng ở tại nhà các chị. Tuy nói cậu ta cũng là người Phó gia đi, nhưng sản nghiệp của Phó gia nhất định là anh trai cậu ta kế thừa, Phó Minh có thể cho cậu ta? Khẳng định không thể. Vậy cậu ta sinh con cái gì a!"

"Cậu ta sinh con để Trịnh gia nuôi? Con trai cậu ta cùng Trịnh gia các chị không có quan hệ máu mủ, vậy thời điểm chia gia sản sau này làm sao bây giờ, có thể đem gia sản chia cho đứa nhỏ không có quan hệ máu mủ? Chị nói có thiệt thòi không a? Nhà ai có thể ngu như vậy a, tỷ tỷ a chị cần phải biết, việc ngu ngốc như vậy cũng không thể làm, đừng nói sinh cùng nữ nhân khác, chính là mang thai hộ cũng không được, đứa nhỏ này không có chút quan hệ huyết thống nào với các chị, ăn tại Trịnh gia các chị, uống tại Trịnh gia các chị, ở tại Trịnh gia các chị, sau này còn muốn cùng con trai của Cảnh Đồng chia gia sản, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy a!"

"Việc này tỷ tỷ chị mặc kệ nói tới thế nào cũng sẽ không đuối lý, ai cũng sẽ không nói Trịnh gia các chị không tốt, cũng không thể thay người khác nuôi con đi? Nhà ai thiếu thông minh có thể làm chuyện như vậy?"

"Em nói này, chị trước hết để Cảnh Đồng nhà các chị an bài một người thích hợp, mau chóng gạo nấu thành cơm, trước tiên mang thai con, mang thai cũng không cần nói với Phó gia, miễn cho đứa nhỏ này không cẩn thận bị mất, chị cũng biết, lòng tự tôn người Phó gia mạnh như vậy, nói không chừng sẽ chỉnh ra một ít chuyện, đem đứa bé kia làm cho biến mất, chuyện như vậy thật sự khó nói, tỷ tỷ chị cần phải tâm nhãn."

"Sau đó chờ đứa nhỏ sinh ra lại nói cho mọi người cũng không trễ, khi đó hết thảy đều trần ai lạc định (*), Phó gia không vui như thế nào đi nữa cũng không thể đẹp đứa nhỏ bóp chết, đây chính là cốt nhục của Trịnh gia các chị, còn không bằng liều mạng với bọn họ? Đến thời điểm cái gì cũng không cần lo, Phó A Bảo cậu ta có thể nói cái gì? Không phải em nói, cậu ta như vậy trong lòng nói không chừng còn có thể thoải mái một chút, Trịnh gia không có người thừa kế có thể tốt như thế nào, đứa nhỏ này bất kể là của ai, chỉ cần có đứa bé gánh nặng của cậu ta liền nhẹ, một nam nhân như cậu ta cũng không thể làm lỡ Cảnh Đồng nhà các chị một đời đi, con trai của chị ngay cả người dưỡng lão đưa ma người đều không có!" (con mụ này nói nhiều vl ý =.=")

(Trần ai lạc định: bụi trần lắng đọng, bụi bặm lắng xuống, ý nói mọi chuyện đều qua đi)

Vu Thư nhìn Từ Thanh hồi lâu không nói ra lời, bà thật sự không nghĩ tới Từ Thanh là người như vậy, ý nghĩ ác độc như vậy rốt cuộc là nghĩ ra như thế nào, nữ nhân này đến cùng muốn làm gì? Là không muốn hai nhà bọn họ tốt hay là làm sao, có cuộc sống như vậy sao?

Để làm rõ, Vu Thư quyết định lôi kéo lời Từ Thanh.

Bà nhíu mày, dáng vẻ làm bộ tin vào lời Từ Thanh nói hỏi: "Theo ý của cô, tôi còn phải vì Cảnh Đồng nhà chúng tôi chọn ra một cô gái xuất thân tốt thuần khiết? Nếu như Cảnh Đồng nhà chúng tôi độc thân tôi cảm thấy cái này không thành vấn đề, con trai tôi bản thân tôi biết, tìm một cô gái gia đình khá giả không khó, nhưng hiện tại đã kết hôn, cô gái tốt nào sẽ sinh con cho nó? Không danh không phận, hơn nữa đã sinh con, sau này không muốn lập gia đình sao?"

Cái này cùng Từ Thanh tình huống lúc trước thương lượng phân tích với người nhà giống nhau, sinh ra một đứa nhỏ của gia đình thuần khiết tốt đẹp, bình thường sẽ không ai nguyện ý làm chuyện như vậy, bình thường nguyện ý làm loại như vậy cũng chính là gia đình không ra gì, Trịnh gia đoán chừng không lọt mắt.

Con gái bà cơ hội đã tới.

Bất quá Từ Thanh vẫn là làm bộ nói mấy lời khác: "Cái này tỷ tỷ chị không cần phải gấp, muốn tìm tóm lại là có thể tìm được, điều kiện nhà các chị còn lo lắng cái này?"

Vu Thư kỳ thực đại khái đoán được ý nghĩ của Từ Thanh là thế nào, thật sự cho rằng bà lớn tuổi ngốc nghếch a, bất quá có nói bà vẫn là muốn nghe Từ Thanh chính mồm nói ra, liền cứ tiếp tục nói: "Nhưng cái này khó nói, cô gái tốt xuất thân tốt trong sạch bình thường không muốn làm chuyện như vậy, điều kiện không tốt tôi cũng không lọt mắt, vậy còn không bằng đi tìm người mang thai hộ."

Từ Thanh vừa nghe lại luẩn quẩn quay trở lại tâm lý mang thai hộ cả kinh, mang thai hộ không thể được, con gái bảo bối của bà không có cơ hội, vì thế bà ta cũng không rụt rè nữa.

"Nói đến tôi cũng thật sự ngại ngùng, con gái nhà chúng em được Cảnh Đồng nhà các chị cấp cứu vẫn tâm tâm niệm niệm muốn báo ân, em vẫn nói với con bé, con một đứa con gái có thể báo ân cái gì a, Cảnh Đồng đại ca của con cậu ấy cái gì cũng không thiếu, không thiếu ăn không thiếu mặc cũng không thiếu tiền, muốn tiểu nha đầu con báo ân cái gì a, con có thể làm cậu ấy cũng có thể làm, con có cậu ấy đều có, con có thể làm gì?"

"Tỷ tỷ chị đoán nha đầu kia nhà chúng em nói thế nào?"

"Nói thế nào?" Vu Thư giả bộ dáng vẻ cảm thấy hứng thú.

"Con bé nói với em a, Cảnh Đồng đại ca anh ấy và Phó A Bảo kết hôn, hai nam nhân lại không sinh con được, con bé nói con bé muốn giúp Cảnh Đồng sinh một đứa bé, coi như áo đáp, vụ tai nạn xe cộ lần đó nếu không có Cảnh Đồng hỗ trợ mạng của con bé phỏng chừng cũng không còn, đây là ân nhân cứu mạng, còn có cái gì không thể đáp lại, có một câu nói rất hay, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo (*), huống hồ là ân nhân cứu mạng, báo đáp như thế nào cũng không quá đáng."

((*): nghĩa là "Ân huệ một ngày phải dùng một đời để trả lại")

"Em lúc đó thật sự bị nha đầu kia nhà chúng em dọa, con bé mới lớn a, vừa mới tốt nghiệp đại học cái gì cũng không hiểu, còn chưa từng yêu đương qua, cả ngày ở nhà vẽ vời nghe nhạc gì đó, biết cái gì đâu? Đâu hiểu sinh con gì chứ, em nói con bé đây là nghĩ lung tung."

"Con bé nói con bé không phải suy nghĩ lung tung, con bé nghĩ tới rất rõ ràng, con bé chính là muốn báo ân." Từ Thanh thở dài một hơi, "Tỷ tỷ chị không biết nha đầu kia nhà chúng em đâu, ngày nào ở nhà cũng nhắc tới, nói lo lắng Cảnh Đồng đại ca của nó không có con, chính là có phỏng chừng cũng không phải cô gái đoan trang sinh ra, nghĩ đến trong lòng liền đau a, khỏi nói bao nhiêu chật vật, có lúc ngay cả cơm cũng ăn không vô, em nhìn đều đau lòng."

Từ Thanh thấy Vu Thư hình như nghe tới rất thật lòng liền tiếp tục nói: "Em a ở nhà khuyên con bé, khuyên con bé đừng bận tâm vớ vẩn, đây không phải con của nó nên đừng nghĩ đến chuyện này, nhưng con bé không chịu, trong lòng con bé chính là có mụn nhọt, con bé nói Cảnh Đồng đại ca của nó người tốt như vậy sao có thể tùy tùy tiện tiện chấp nhận đây, nhất định phải có một người phụ nữ tới tốt nhất trên đời này tới mới xứng với anh ấy được, sinh cho anh ấy một đứa con tốt nhất!"

"Giai Giai của chúng em thật ra là có chút tự ti, cảm thấy Cảnh Đồng sẽ không coi trọng con bé để con bé sinh con, dù sao con bé cũng không phải thiên kim danh môn gì, gia đình như chúng em cũng chính là có chút tiền, căn cơ cũng ít, nhưng con bé lại ngẫm lại, làm vỏ xe phòng hờ cũng được, nếu như nhà các chị tìm người khác cảm thấy không thích hợp, lại tới tìm con bé cũng được!"

"Em liền đau lòng a, con bé cứ nhắc đi nhắc lại em liền có chút dao động, con bé từ nhỏ tính tình yếu đuối, thế nhưng một khi quyết định một chuyện, thì mười con bò đều kéo không lại, tuyệt đối sẽ không đổi, em chỉ sợ con bé để tâm vào chuyện vụn vặt làm chuyện điên rồ, ngày nào cũng lo lắng đề phòng."

"Ai...... Tỷ tỷ chị nói chuyện này là sao chứ." Từ Thanh nói xong lắc lắc đầu, "Em đều không biết nên làm gì với đứa nhỏ kia bây giờ."

Vu Thư lần này hoàn toàn minh bạch ý tứ của Từ Thanh, bà nheo mắt lại: "Vậy ý của cô là, cô không đồng ý với suy nghĩ của con gái cô?"

Từ Thanh cho rằng Vu Thư cắn câu liền vội vàng lắc đầu: "Tỷ tỷ chị cũng đừng nói như vậy, mạng của Giai Giai của chúng em đều là của Cảnh Đồng nhà các chị, có bằng lòng hay không, chỉ cần một câu nói của tỷ tỷ chị, em đều chịu, huống hồ thần sắc của Giai Giai của chúng em như vậy em cũng đau lòng, con bé người này a chính là như vậy, quyết định liều chết cũng không quay đầu lại, ai...... sau này thật sự không biết phải làm sao mới tốt đây."

Sắc mặt Vu Thư không thể nói được là cao hứng hay tức giận: "Giai Giai nếu quả như thật sinh con, vậy sau này lấy chồng thế nào? Muốn cho đứa nhỏ một xuất thân tốt không để đứa nhỏ chịu bắt nạt tóm lại là phải công bố ra bên ngoài bố mẹ đứa nhỏ là ai, con gái cô chịu đựng được sao? Làm việc này có thể không ít bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ."

Từ Thanh đã sớm chuẩn bị: "Ai...... Em cũng không khuyên nổi, Giai Giai nói với em a, cùng lắm là không lập gia đình nữa, dù sao cũng không thích người nào, sau khi được Cảnh Đồng nhà các chị cứu liền một lòng muốn báo ân. Em liền nghĩ chứ, nhà chúng em cũng có chút tiền, tuy rằng không nhiều, thế nhưng nuôi một đứa con gái vẫn là nuôi nổi, em chỉ có một đứa con gái, sau này tiền của em và lão Lưu đều là của con bé, cũng không cần quá lo lắng, cuộc sống dù sao cũng không phải lo."

Nghe đến đó mặt Vu Thư hoàn toàn kéo xuống, bà cười lạnh một tiếng nói: "A, cũng không phải sao, nửa đời sau đâu còn phải lo gì a, tôi cảm thấy con bé không cần lo các cô cũng không cần phải lo, sinh con cho Trịnh gia chúng tôi còn lo cái gì?"

Thấy khuôn mặt Từ Thanh đối diện đột nhiên trắng bệch Vu Thư lại tiếp tục nói: "Đương nhiên không phải lo, con bé chính là mẹ của đứa nhỏ, chờ sau này đứa nhỏ lớn lên, nhà các cô không trở thành thuốc cao dán trên da chó chân chính sao!"

Từ Thanh nghe xong lời này mặt xám như tro tàn.

Bình luận

Truyện đang đọc