KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Đinh Vũ và Đinh Lê cho rằng người đi vào là nhân viên phục vụ, bọn họ không nghĩ tới là Phó A Bảo, bởi vì Phó A Bảo căn bản không biết bọn họ ở phòng nào, nhất định phải sớm gọi điện thoại hỏi.

Nhưng khi bọn họ vừa quay đầu lại, nhìn thấy vài người đẩy cửa đi vào, cũng không phải mặc quần áo nhân viên phục vụ KTV, vừa nhìn dáng vẻ không dễ chọc, hai người người sợ hết hồn, Đinh Lê cau mày nói: "Các người đi nhầm chỗ đi?"

Mấy người cũng không nói gì, đi vào kéo Đinh Lê và Đinh Vũ liền rời đi, hai người lớn tiếng kêu cứu, nói muốn báo cảnh sát, hỏi mấy người này là ai, đáng tiếc cũng không ai thèm nói gì, điện thoại của Đinh Vũ vừa mới lấy ra đã bị cướp đi.

Phó A Bảo vội vã cuống cuồng nhìn màn hình máy vi tính: "Không sao chứ?" Cậu lo Trịnh Cảnh Đồng làm như vậy phạm pháp đấy.

"Không có chuyện gì, em yên tâm đi, anh đều an bài ổn thỏa rồi." Trịnh Cảnh Đồng híp mắt, hai người kia nhất định là cầm tiền của ai đó, sau đó còn có thời điểm lúc trước bọn họ thu thập mấy loại ảnh gì đó, y đều cho điều tra tới rõ rõ ràng ràng, biết rõ ràng mới có thể nghĩ đối sách.

"Nha." Phó A Bảo núp ở một bên không lên tiếng, ai, cậu xem như là nhìn rõ ràng rồi, đầu óc cậu không đủ sử dụng, căn bản thấy không lắm, vẫn là bé ngoan nghe theo đi với Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng nói thế nào liền thế đó, cậu không lăn qua lăn lại lung tung, trước đó còn đánh cược với Trịnh Cảnh Đồng, hiện tại bị đánh bốp bốp bốp vào mặt, cậu hiện tại là vô cùng chột dạ, cảm giác mình thật sự quá ngu ngốc rồi.

Có chút cậu không rõ ràng, đôi huynh muội kia tại sao phải hại cậu đây, cậu thật sự không có làm gì có lỗi với bọn họ, bình thường không phải ở chung rất tốt sao, hơn nữa trước đây cậu nghỉ học 1 năm, vẫn luôn trong nhà, đi đâu mà đắc tội với người ta được, mới vừa đi học lại mà thôi, ai hận cậu như thế?

"Yên tâm đi, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Trịnh Cảnh Đồng niết niết tay Phó A Bảo, "Anh xem ai gan to bằng trời dám dưới mí mắt của anh làm chuyện như vậy!"

Còn lại cũng không có gì tốt để xem, Trịnh Cảnh Đồng đóng máy tính lại, hiện tại chính là chờ điều tra kết quả, y cũng không tin không cạy miệng hai người kia ra được!

Hai người vốn là chuẩn bị ngồi yên lặng chờ tin tức, có điều một tiếng sau sau khi Trịnh Cảnh Đồng nhận được điện thoại liền bỏ đi chủ ý này, y kỳ thực là có chút hoảng loạn, nhưng Phó A Bảo không nhìn ra.

"Chúng tra trở về đi, phỏng chừng hôm nay không tra ra, ngày mai hẳn không sai được." Trịnh Cảnh Đồng cúp điện thoại liền giục Phó A Bảo trở lại.

"Nha." Phó A Bảo đúng là không sao cả, cậu đối với lời của Trịnh Cảnh Đồng không có một tia hoài nghi, trở về thì trở về đi, trước đó cậu còn hoài nghi Trịnh Cảnh Đồng cả nghĩ quá rồi, bạn bè của cậu thế nào lại là người xấu đây, nhưng sự thực đánh vào mặt cậu, sau khi trải qua chuyện này cậu tin tưởng không nghi ngờ đối với Trịnh Cảnh Đồng là tin tưởng không nghi ngờ, Trịnh Cảnh Đồng nói cái gì, thì là cái đó, ánh mắt và sức phán đoán đều mạnh hơn cậu nhiều.

Thế là 2 người liền thu thập về nhà, Phó A Bảo trong lúc đó còn rất quan tâm tiến triển của sự tình: Nhanh nhất ngày mai mới có kết quả a, đây chẳng phải là không thể thả bọn họ về? Bọn họ vẫn phải ở lại đấy, nghe nói quản lý ký túc sẽ kiểm tra thường xuyên, anh nói có thể bị người hoài nghi không a, đột nhiên người không thấy, trong trường học nhất định sẽ lo lắng."

Trịnh Cảnh Đồng tâm hạ xuống trấn an, xem ra A Bảo nhà y còn chưa có ngốc level max, còn có thể nghĩ tới điều này, y cười nói: "Yên tâm đi, những cái này anh đều đã cân nhắc kỹ, không thành vấn đề."

Y đều đã nói như vậy Phó A Bảo đâu còn có không yên lòng.

"Đúng rồi, em còn nhớ cá cược của chúng ta chứ?" Trịnh Cảnh Đồng mắt thấy sắp tới nhà, liền nhắc tới việc này.

Phó A Bảo: "...... Em nếu như nói không nhớ rõ anh sẽ hiểu em chứ?" Cậu hiện tại rất muốn mất trí nhớ! Nhìn chút đi cậu đã đáp ứng Trịnh Cảnh Đồng cái gì rồi!

Trịnh Cảnh Đồng khoanh tay nhíu mày nói: "Em cảm thấy thế nào?"

Phó A Bảo: "......" Cậu cúi đầu giả chết.

Trịnh Cảnh Đồng u u mở điện thoại di động ra: "Em yên tâm đi, lời của em anh lúc trước đều có làm bản sao, em quên cũng không liên quan, ghi âm sẽ nhắc nhở em." Cậu nên vì thông minh của mình mà tặng 32 likes (*)! Quả thực quá tốt rồi!

((*) 32 likes xuất phát từ việc Dương Khôn trên The Voice China nói muốn mở 32 concerts, Lí Vũ Xuân liền bảo cho anh ấy một like. Ở trong show nào đó lâu rồi có nhắc tới 32 like, đây liền trở thành hiện tượng hot. Mà các thím biết đấy, mỗi tài khoản weibo chỉ được like 1 cái trên một bài post thôi. Nói "32 likes" mang ý nghĩa châm chọc, chế giễu. Em Bảo nói như thế ý châm chọc cái thông minh của mình về vụ cá cược với anh Đồng đấy)

Phó A Bảo ngẩng đầu nhìn Trịnh Cảnh Đồng một cái, sau đó lại bình tĩnh nhìn điện thoại của Trịnh Cảnh Đồng, cậu đang suy nghĩ độ khả thi đoạt lại điện thoại của Trịnh Cảnh Đồng đem đi tiêu hủy, sau đó cậu nhìn lại mình một chút, hơi hơi so sánh một chút, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, luận về vũ lực, cậu nhất định không đấu lại Trịnh Cảnh Đồng, độ khả thi cướp giật thành công nhỏ vô cùng.

Trịnh Cảnh Đồng cất điện thoại đi, sau đó tiến đến bên tai Phó A Bảo thổi nhẹ một hơi: "Đừng quên phải quay video bày tỏ với anh đấy, anh sẽ nhìn em quay."

Phó A Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác trừng mắt một cái với Trịnh Cảnh Đồng, người này quả thực kiêu ngạo, cho chút màu liền mở phòng nhuộm!

"Có điều đây không phải trọng điểm." Trịnh Cảnh Đồng kề sát môi tới lỗ tai Phó A Bảo thấp giọng nói: "Trọng điểm là anh rất chờ mong biểu hiện đêm nay của em, em đã đáp ứng anh rồi nha, hôm nay cần phải chủ động."

Lỗ tai Phó A Bảo một hồi triệt để liền đỏ, sau đó màu đỏ bắt đầu lan ra, cậu tưởng tượng hình ảnh mình chủ động một chút, emma, quá xấu hổ! Cậu tuy rằng làm loại chuyện đó cũng có thoải mái, thế nhưng bình thường đều là bị động, Trịnh Cảnh Đồng làm như thế nào cậu liền phối hợp thế đó, bảo cậu chủ động làm như thế nào chứ, còn muốn chơi trò gian cái gì, quá xấu hổ được chứ, cho rằng ai cũng mặt dày như Trịnh Cảnh Đồng sao, có chuyện căn bản không phải người làm mà!

Phó A Bảo đã lâm vào trong tưởng tượng, mặt cậu đỏ bừng, chủ động? Chính là muốn mình chủ động thế nào mới tốt đây, có phải là cởi quần áo cho Trịnh Cảnh Đồng a? Cũng giống như Trịnh Cảnh Đồng ở trên người sờ loạn hôn hít khắp nơi sao?

!!!

Phó A Bảo đầu váng mắt hoa, chỉ mới tưởng tượng một chút cậu liền cảm thấy mình muốn bùng nổ, quả thực không thể được rồi, rất xấu hổ! Nghĩ đã như vậy, huống chi thực tế làm, cậu có lẽ sẽ té xỉu cũng nên!

Trịnh Cảnh Đồng nhìn biểu tình của Phó A Bảo hài lòng, thật sự hy vọng buổi tối nhanh tới một chút.

Kỳ thực chuyện huynh muội Đinh gia đã tra tới gần đủ rồi, đều là học sinh, căn bản không có kiến thức về đại chiến gì, lá gan nhìn qua rất lớn, kỳ thực cực kỳ nhỏ, hơi hơi dọa một chút còn kém phun ói toàn bộ ra, hận không thể khai báo tất cả, có tiền để cầm cũng phải có mạng để xài a, nếu như không bị phát hiện bọn họ có thể cầm tiền xuất ngoại, hiện tại bị phát hiện, đâu còn chỗ chạy trốn, loại có tiền có thế như Trịnh gia Phó gia có thừa biện pháp để ép buộc bọn họ, còn muốn xuất ngoại? Ha ha, nghĩ hay lắm!

Nếu như vậy, còn không bằng khai báo rõ ràng, để bọn họ đi tìm chủ nhân của mình là được rồi, chết không mở miệng phỏng chừng không có hoa quả tốt gì để ăn, phải bị đánh còn không nói, hơn nữa bọn họ cũng không có thói quen thay người chịu oan ức, nếu như không khai báo những người kia nhất định sẽ đổ tất cả cừu hận lên người bọn họ, vậy còn có thể tốt? Khẳng định không thể tốt a! Dựa vào cái gì a, rõ ràng chủ mưu không phải bọn họ, bọn họ chỉ là cầm tiền thay người làm việc mà thôi.

Cho nên vẫn là bé ngoan khai báo rõ ràng đi, có sao nói vậy, nói không chừng đối phương mềm lòng thấy thái độ nhận tội của bọn họ hài lòng liền để bọn họ đi.

Trịnh Cảnh Đồng thời điểm nhận được điện thoại liền hiểu rõ ràng, thế nhưng chủ mưu là ai y hiện tại không muốn nói cho Phó A Bảo, y muốn kéo dài một ngày, chờ mình ăn lên miệng đã rồi mới công bố chân tướng, miễn cho ăn chưa tới miệng còn bị đánh.

Phó A Bảo ngơ ngơ ngác ngác, rất dễ dàng đã bị lừa, cậu hiện tại đang liều mạng kiến thiết trong lòng cho buổi tối chủ động của mình, tắm trước hay là làm trước, ăn cơm xong làm hay làm trước khi ăn cơm, dù sao hiện tại thời gian còn quá sớm, tóm lại nghĩ tới đặc biệt nhiều.

(Đmmmmm anh Đồng hãy trả lại sự trong trắng của em Bảo điiii T_T)

Trịnh Cảnh Đồng vẫn là rất có trật tự, sau khi về nhà y liền bắt đầu để Phó A Bảo quay video, y cảm thấy việc này càng nhanh càng tốt, thừa dịp A Bảo hiện tại tinh lực dồi dào tốt nhất có thể tại trước khi ăn cơm tối, sau đó ăn xong cơm tối là có thể làm chuyện tươi đẹp rồi.

Phó A Bảo không quá nguyện ý, tâm nói vừa mới trải qua chuyện bị bạn bè phản bội, đâu còn có tâm tư quay video thổ lộ gì chứ: "Nếu như thật lòng thì thôi, em đây là hoàn toàn bị ép buộc a."

Trịnh Cảnh Đồng có chút tâm tắc, cái gì mà gọi là ép buộc với chả thật tâm a! "A Bảo em không hiểu, hiện tại mọi người công kích em chính là bởi vì em không không đủ trương dương (*), em phải hảo hảo nói với mọi người em thích anh, yêu anh, những người kia sẽ không có chỗ trống có thể chui vào, em bất kể thực lòng hay không, video này quay đối với mọi người đối với anh đều có chỗ tốt a, mấy a chó a mèo kia cũng không dám manh động, người nói liên thiên cũng ít, em xem có phải lợi nhiều hơn hại không?"

((*) Trương dương: Nói toạc ra, nói toạc móng heo; bởi vì nếu để thuần việt vào chỗ này hơi lủng củng nên đành để hán việt)

Phó A Bảo vừa nghĩ hình như là chút đạo lý, Trịnh Cảnh Đồng là một thương nhân thành công, khẳng định cái nhìn khá là toàn diện, vậy thì quay một cái? "Được thôi, vậy thì quay một cái đi, bất quá em còn chưa có nghĩ kỹ nói thế nào." Trước đây cậu cảm thấy đánh cược sẽ không thua, đương nhiên cũng sẽ không làm chuẩn bị cho loại sự tình này, làm sao biết phải làm như thế nào a, hơn nữa bày tỏ, ai, phải cho nhiều người xem như vậy, rất mắc cỡ có được hay không, cậu phải hảo hảo suy nghĩ một chút.

"Anh đã làm xong rồi, em không cần lo lắng, anh đều thay em chuẩn bị xong rồi!" Nói xong Trịnh Cảnh Đồng từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn sổ nhỏ đưa ho Phó A Bảo.

Phó A Bảo ngoẹo cổ nhận lấy nhìn, thứ gì a?

Sau đó cậu mở ra nhìn liền 囧, Trịnh Cảnh Đồng hàng này lại còn thay cậu viết kịch bản!!! (=))))))))

Cái tên gia hỏa quả thực dụng tâm lương khổ, đến cùng chuẩn bị khi nào a? Có phải là đã sớm chờ cậu?

Hơn nữa nhìn xem bên trên đều viết cái quỷ gì! Lời buồn nôn như thế cậu nói ra sao được! Trịnh Cảnh Đồng hàng này quả thực không biết liêm sỉ a!

"Em mới không cần cái này của anh!" Phó A Bảo đẩy lại cuốn sổ nhỏ cho Trịnh Cảnh Đồng.

Đánh chết cũng không được! Kịch bản này quá tệ!

"Em nói em đánh cược thua đều nghe anh, em có muốn nghe ghi âm hay không? Anh cũng đều ghi lại cho em đấy, em nếu như không chịu anh liền để anh trai em nghe một chút ~" Trịnh Cảnh Đồng vô cùng vô liêm sỉ.

Phó A Bảo: "......" Từng gặp vô liêm sỉ, thế nhưng chưa từng gặp vô liêm sỉ như vậy!

"Quay, em quay còn không được sao!" Cậu cũng không muốn mất mặt trước mặt anh trai mình!

______________

Còn mười chương nữa là hết rồi các thím ạ =.=" Chúng ta chỉ còn gặp nhà Đồng Bảo này một tuần nữa thôi T_T

Bình luận

Truyện đang đọc