KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Trịnh Cảnh Đồng đem Phó A Bảo nhẹ nhàng bỏ vào trong bồn tắm đã đổ nước ấm vào, sau đó chính mình cũng xuống nước, nhẹ nhàng mát xa cho Phó A Bảo, đặc biệt hai chân Phó A Bảo, y nhìn cực kỳ ảo não.

Vết hồng hồng chỗ đầu gối trên đôi chân to dài trắng như tuyết, rõ ràng là quỳ gối quá lâu dẫn đến, bắp đùi cũng vậy, hồng hồng, hình như có chút sưng, bị ma sát quá lâu, da nơi đó cũng quá mức non mịn, phỏng chừng ngày mai đều không thể mặc quần, vải mai sát khẳng định đau, ai, vừa nãy hẳn là nên bôi một ít kem dưỡng da hay là loại glycerin gì đấy rồi làm tiếp, chỉ tự trách mình quá nóng vội.

(Glycerin là một loại chất giữ ẩm có trong mỹ phẩm của các chị em mình đấy. Mụ Oa viết Trung hóa từ ấy là Cam Du làm t tìm sml ra mới hiểu nó là cái gì -_-)

Sau đó tìm Lưu Việt hỏi bôi thuốc gì thì tốt, phụ nữ có thai không thể tùy tiện dùng thuốc được đâu.

Phó A Bảo phát tiết qua đi liền giống như không xương vậy, toàn thân mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, tùy ý Trịnh Cảnh Đồng mát xa cho cậu, chỉ cần bỏ qua chút đau trên đùi này, kỳ thật vẫn rất thoải mái, trong lòng cậu cũng không bài xích hành vi vừa nãy, so với tự mình làm thoải mái hơn, nếu như... nếu có lần sau, kỳ thực, kỳ thực cũng không phải không thể mà...

Nửa giờ sau, hai người rốt cuộc tẩy rửa xong xuôi, Trịnh Cảnh Đồng dùng khăn tắm đem Phó A Bảo toàn bộ bọc lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí một ôm vào trên giường sấy tóc, sau khi làm xong toàn bộ Trịnh Cảnh Đồng đi tìm Lưu Việt cầm thuốc mỡ về, sau đó xốc chăn mỏng lên thoa thuốc lên chỗ sưng đỏ cho Phó A Bảo.

Tuy rằng trong lòng không nghĩ tới làm gì với Phó A Bảo, thế nhưng phía trên kích thích thị giác không khỏi khiến Trịnh Cảnh Đồng suy nghĩ nhiều, thân thể trắng trắng mềm mềm này hiện tại tùy ý mình bài bố, ai...... Đáng tiếc không thể tùy tiện ăn.

Thật vất vả bôi xong, nhưng Trịnh Cảnh Đồng phát hiện mình lại có phản ứng, y vốn là rất mê luyến chân, nhìn bắp đùi mềm mại làm sao có thể nhịn được, nhưng lại không thể làm, chỉ có thể YY trong lòng, ai... sau đó tới phòng tắm giải quyết đi.

Phó A Bảo mơ mơ màng màng có chút muốn ngủ, cơn buồn ngủ vây tới, cậu phát hiện sau khi làm xong đều là Trịnh Cảnh Đồng xử lý, rõ ràng là lời nói của nam nhân, cậu có chút ngượng ngùng, "Em không phải là quá yếu ớt chứ?" Cậu kỳ quái Trịnh Cảnh Đồng như thế nào một chút cũng không mệt.

"Anh liền thích em yếu ớt." Trịnh Cảnh Đồng tiến tới sát gần Phó A Bảo đặt trên trán cậu một nụ hôn, "Đều tại anh không tốt, khiến em mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút."

Cảm giác được yêu thương như vậy hình như cũng không tệ, Phó A Bảo trong lòng mềm mại vô cùng, nhìn Trịnh Cảnh Đồng cũng đặc biệt vừa mắt, sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trịnh Cảnh Đồng nhìn Phó A Bảo như vậy cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cảm giác ôm Phó A Bảo giống như có được toàn bộ thế giới vậy, cùng người mình thích cùng một chỗ cảm giác đặc biệt tốt đẹp...... Ngô, bất quá vẫn là trước hết tới phòng tắm giải quyết một chuyến đi, Trịnh Cảnh Đồng nhìn nửa người dưới của mình 囧.

......

Hôm sau quả nhiên giống như Trịnh Cảnh Đồng dự liệu, Phó A Bảo không xuống giường được, bắp đùi sưng đỏ để lộ ra, căn bản không mặc quần ra khỏi phòng được, chỉ có thể cả ngày đều ở trong phòng ngủ, cũng may là chủ nhật, Trịnh Cảnh Đồng ở trong phòng bồi tiếp, hai người một ngày ba bữa đều là sai người mang lên.

Vốn Trịnh Cảnh Đồng còn tưởng hôm nay sẽ bị đánh, dù sao y vẫn là đầu sỏ gây chuyện, thế nhưng rất kỳ quái, Phó A Bảo không chỉ không có động thủ, còn đặc biệt dễ nói chuyện, lúc ăn cơm cũng không soi mói, không giống bình thường đều là sai khiến y.

Khiến cho Trịnh Cảnh Đồng lo lắng đề phòng, chỉ lo đây là yên tĩnh trước giông tố.

Kỳ thực Phó A Bảo căn bản không muốn đánh y, cậu chẳng qua là cảm thấy rất ngượng ngùng, cũng không phải bởi vì hai người làm loại chuyện đó, mà là bởi vì nụ hôn tối hôm qua, nam nhân trong lúc đó dùng tay giải quyết cho nhau cũng không hiếm gặp, thế nhưng hôn môi......

Hôm qua mơ mơ màng màng cũng không nghĩ nhiều, hôm nay sau khi có tinh thần toàn bộ hồi ức liền một mạch chiếu lại một lần, Phó A Bảo nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt ngày hôm qua liền cảm giác mặt mình đều muốn thiêu cháy, cậu căn bản không có cách nhìn thẳng mặt Trịnh Cảnh Đồng, vừa nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng tiến sát vào cậu liền nghĩ đến hôn môi, luôn cảm thấy chỗ nào đó hỏng rồi.

Cậu đột nhiên cảm thấy, kết hôn với Trịnh Cảnh Đồng hình như cũng không có nát như trong tưởng tượng đâu...

......

Buổi tối Trịnh Cảnh Đồng nhận được điện thoại của Hạ Lập Nhân, bị hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới Phó Trạch Văn, nhân phẩm gì đó, Phó gia quả nhiên hành động giống như Phó A Bảo nói, đang tích cực tranh thủ hoạt động kết thân một tuần sau đó.

Hạ Lập Nhân và Phó Trạch Văn không quen, thế nhưng hắn biết Trịnh Cảnh Đồng và Phó gia rất quen, cho nên đã nghĩ từ chỗ Trịnh Cảnh Đồng này thăm hỏi, hắn rất tin nhân phẩm của Trịnh Cảnh Đồng.

"Trạch Văn không tệ, cậu biết đấy, bạn bè tớ quan hệ qua lại kỳ thực cũng không có mấy người, hắn kỳ thực rất tốt." Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên là thay Phó Trạch Văn nói tốt, một là y quả thật rất muốn giúp Phó Trạch Văn một chút, hai chính là, Phó A Bảo đang ở bên cạnh y nhìn chằm chằm đây, y nào dám nói một câu không tốt.

"Cậu đừng bởi vì cùng hắn quan hệ tốt liền lừa tớ, cậu nghĩ tớ không có mắt không có tai sao, nếu như tớ nhớ không lầm, hắn có bạn gái, thời gian trước còn mang theo tới nhà cậu tham gia tiệc rượu sinh nhật của cậu, tớ nói không sai đi?" Hạ Lập Nhân nhíu mày, "Hơn nữa tớ nhớ trước kia còn là bạn học của Hạ Tình, thật xấu gì đó của Phó Trạch Văn, chuyên chọn bạn học ra tay sao?"

Bạn học của em gái Hạ Lập Nhân quen biết vài người, Phó Trạch Văn là con trai của Phó Minh, hắn đương nhiên biết, Đới Tuyết Dao còn là cùng một ký túc xá với Hạ Tình, hắn nếu không biết cũng khó.

"......" Trịnh Cảnh Đồng có chút đau đầu, y đều thiếu chút nữa đã quên tên tra này, nên giải thích thế nào a, giải thích thế nào đều cảm giác Phó Trạch Văn giống như là tra nam a, mà chân tướng câu chuyện lại không thể nói với Hạ Lập Nhân, chỉ sợ nói xong sau đó Hạ Lập Nhân sẽ đi xé xác Phó Trạch Văn.

Phó A Bảo ở một bên trừng Trịnh Cảnh Đồng rất nhiều, ý là bảo y mau chóng tìm chút lý do thích hợp cho anh trai cậu.

"Trong đó có nguyên nhân rất phức tạp, tớ trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói rõ được với cậu, thế nhưng có một điểm tớ có thể đảm bảo, Trạch Văn người này chân tâm không tệ, nhân phẩm tuyệt đối là không có vấn đề!" Trịnh Cảnh Đồng hết lần này đến lần khác cam đoan, y nói xong nhìn Phó A Bảo, nói như vậy hắn là không có vấn đề đi?

Phó A Bảo thỏa mãn gật gật đầu, coi như anh thức thời.

"Thật sự?" Ngữ khí Hạ Lập Nhân vẫn rất hoài nghi, "Cậu không phải bởi vì hắn là anh vợ của cậu cậu liền bao che cho hắn đấy chứ?"

"Sao thế được!" Trịnh Cảnh Đồng vội vã biện giải biểu thị chính mình không có ảnh hưởng bởi gió bên gối, "Cậu liền để hai người bọn họ thử một chút đi mà, dù sao cũng chỉ là kết thân, cũng không phải kết hôn, cậu gấp cái gì, có thể từ từ quan sát, hơn nữa chủ yếu nhất vẫn là xem ý tứ của A Tình, đúng không?"

"...... Được rồi." Hạ Lập Nhân vừa nghe hình như cũng có chút đạo lý, hắn tín nhiệm Trịnh Cảnh Đồng, nếu Trịnh Cảnh Đồng đều đã nói như vậy, vậy thì làm như vậy đi, hơn nữa điểu kiện của Phó Trạch Văn xác thực so với người hắn chọn lúc trước tốt hơn một chút, ngoại trừ gần đây từng có bạn gái điểm ấy khiến người ta không hài lòng lắm, cái khác có vẻ đều rất không tệ.

Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo đều thở phào nhẹ nhõm, Phó A Bảo đối với Trịnh Cảnh Đồng vẫn là hơi hơi có chút cảm kích, nếu không có Trịnh Cảnh Đồng, chuyện của anh trai cậu phỏng chừng không thuận lợi như vậy.

No ấm nhớ dâm dục, ăn xong cơm tối Trịnh Cảnh Đồng trong đầu lại muốn này nọ, y làm bộ vô tình hỏi Phó A Bảo: "A Bảo, quần áo cos kia còn có vài bộ chưa đổi đâu, còn chưa có chụp ảnh, hôm nay còn tiếp tục không?" Tuy rằng không thể tới chính thức, thế nhưng mấy thủ đoạn khác cũng có thể mà.

"Mặc, mặc cái gì mà mặc! Không mặc!" Phó A Bảo mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm TV, đang chiếu bản tin thời sự đấy, cậu bây giờ không phải cái gì cũng không hiểu, hai lần trước đều bị Trịnh Cảnh Đồng lừa gạt, hiện tại trong lòng cậu cũng minh bạch, Trịnh Cảnh Đồng kỳ thực là thừa cơ cọ dầu cậu ni, đừng tưởng rằng cậu không phát hiện, A Bảo đại nhân cậu vẫn là rất thông minh!

Cậu cũng không phải bài xích loại chuyện đó ngày hôm qua, thành thật mà nói, cậu còn rất thích, thế nhưng trong lòng vẫn là rất ngượng ngùng, hôn môi gì đó...... hôn môi gì đó... tiếp theo...... Nghĩ tới đây Phó A Bảo cảm giác mặt mình đều muốn thiêu cháy, thật là khiến người ta thẹn thùng rồi.

Hiện tại cậu cơ hồ nhìn thấy mặt Trịnh Cảnh Đồng sẽ nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, đâu còn có thể làm chuyện khác, cậu sợ tiếp tục mặc quần áo cos sẽ gặp sự cố, đơn giản liền cự tuyệt.

Trịnh Cảnh Đồng phi thường thất vọng, còn tưởng rằng có thể ăn no nhan phúc cơ, thậm chí còn nghĩ tới tiếp tục này nọ một lần, thế nhưng không nghĩ tới A Bảo không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, khiến y rất thất vọng.

"Được rồi, vậy chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai phải đi làm." Trịnh Cảnh Đồng rất là thất lạc.

Phó A Bảo vẫn cứ nhìn chằm chằm TV, dùng âm thanh Trịnh Cảnh Đồng không thể nghe thấy lẩm bẩm: "Em nói không mặc anh liền đáp ứng, cũng không biết kiên trì một chút, nói không chừng tâm tình em tốt liền hồi tâm chuyển ý rồi đấy."

Hừ, thực sự là quá không cố chấp, còn nói thích em, chút nghị lực ấy đều không có! Em liền mất hứng! (tác giả: ←_← cậu ngạo kiều, A Bảo đại nhân)

Mặc cho tâm tư Trịnh Cảnh Đồng nhiều hơn nữa cũng không đoán được tra này, y bình thường bị đánh tới quen rồi, làm sao biết người đáng yêu hắn yêu lúc này sẽ ngạo kiều, chỉ cho là thật sự không nguyện ý cơ.

......

Thứ hai, Đới Tuyết Dao trước tòa soạn công tác.

"Các ngươi nghe nói gì chưa?"

"Nghe nói cái gì?" Tòa soạn mỗi ngày đều có rất nhiều tin tức, chuyện có thể nghe rất nhiều.

"Còn có thể có cái gì a, chính là vị kia tuần trước bị khai trừ a."

"Nha, ngươi nói Đới Tuyết Dao a, Trần tỷ không nói hết sao, cô ta cùng tiểu khai của Phó gia chia tay, lúc trước cô ta đến công ty chúng ta làm chính là đối phương an bài, hiện tại chia tay kết thúc tất nhiên người phải đi."

"Vậy các ngươi biết hai người này tại sao chia tay không?"

"Mấy kẻ có tiền chia tay còn tìm lý do? Chơi chán thôi." Người trong tòa soạn căn bản đều là thái độ này, trong lòng còn nói thầm, chia tay cũng thật là độc ác, không phong độ a.

"Thật đúng là không phải có chuyển như vậy." Người nói chuyện là nhân viên nữ không lớn tuổi lắm, cô tên là Đinh Tiểu Vũ, là cháu gái của tổng biên tập, cũng là dựa vào quan hệ tiến vào, cô lấm la lấm lét phun ra với mọi người, "Tôi nghe chú tôi nói các ngươi cũng đừng nói lung tung khắp nơi."

Mọi người vừa nghe dáng vẻ giống như có liều mãnh liệt dồn dập gật đầu, biểu thị sẽ không nói lung tung, thế nhưng dựa theo tính chất công việc của toàn soạn, độ khả thi bả mật rất ít, làm nghề này ít nhiều có có chút tật xấu miệng rộng, nhìn Đinh Tiểu Vũ liền biết rồi, sau khi cô biết bí mật liền không thể chờ đợi được nữa muốn chia sẻ với đồng nghiệp, lúc trước lúc nói với cô xã trưởng thúc thúc cũng bảo cô bảo mật như thế.

Đinh Tiểu Vũ vắt chật ở trên ghế, ra hiệu mọi người sát vào, mọi người cũng kéo ghế ngồi vây lại.

"Kỳ thật lúc trước Đới Tuyết Dao nói sắp cùng Phó Trạch Văn đính hôn thật là không gạt người, hai người đúng làm bàn bạc cưới xin, chú tôi chút tin tức ấy cũng biết, Phó gia thực sự là nhận cô làm con dâu rồi." Đinh Tiểu Vũ híp mắt khoát tay chỉ tạp miệng nói, "Nhưng mà ôi chao Đới Tuyết Dao này chính là tự tìm đường chết a."

"Cô ta làm gì hả?" Đầu mọi người đều sát lại càng gần, bọn họ làm nghề này thích nhất là nghe tin tức bát quái.

"Cô ta đội nón xanh cho Phó Trạch Văn!" Mặt Đinh Tiểu Vũ vô cùng đau khổ, "Tìm đường chết đi?"

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh!

Bình luận

Truyện đang đọc