KẾ HOẠCH TRĂM NĂM DỤ DỖ ÔNG XÃ VÀO TRÒNG


Sau khi dùng bữa xong thì tất cả mọi người đều đang chuẩn bị để về nhà, thì đúng lúc Đỗ Hoành Dương đi lấy xe thì Lương Mục Phàm lại kéo tay của cô vào một góc, có chút khó chịu hỏi:
- Em là Trình Mộc Cát?
Cô có chút không hiểu, Lương Mục Phàm muốn hỏi cô là "Trình Mộc Cát" con cháu của Trình gia cao quý, hay anh muốn xác nhận lại việc cô là "Trình Mộc Cát" con gái của Trình Vãn Trung? Nhưng hiện tại cô vẫn muốn im lặng mà sống, trước mắt thì thế lực của anh hai và Đỗ Thị vẫn chưa đủ lớn mạnh để có thể đối đầu trực tiếp với Lương Thị, cô vẫn nên...
- Anh Lương, tôi xin giới thiệu lại một lần nữa.

Tôi, Trình Mộc Cát, là bạn gái cũng là vợ sắp cưới của Đỗ Hoành Dương.
- Em hiểu ý anh không phải nói chuyện này mà.


Cát Cát, tại sao em lại chối bỏ thân phận của mình chứ?
Lương Mục Phàm hiện tại có lẽ vẫn một mực khăng khăng cho rằng Trình Mộc Cát ở trước mắt chính là vị hôn thê của anh, nhưng tại sao cho dù anh có hỏi như thế nào thì cô vẫn kiên quyết phủ định chứ? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có gì đó uẩn khúc mà anh chưa biết hay sao?
Trong lúc cả hai người đang giằng co với nhau thì Đỗ Hoành Dương cũng đã lái xe đến, anh có chút nhíu mày nhìn bạn thân của mình, sau đó liền bước đến, gạt bỏ bàn tay của Lương Mục Phàm đang nắm cánh tay cô, nói:
- Mục Phàm, đây là bạn gái của tao.

Mày đừng khiến quan hệ bạn bè giữa chúng ta thêm căng thẳng nữa.
Nói xong thì Đỗ Hoành Dương cũng nắm tay của Trình Mộc Cát rời khỏi, Lương Thoại Di ở phía sau đã nghe hết mọi chuyện, từ những năm còn ở trên ghế nhà trường, hay trên giảng đường đại học thì Lương Thoại Di đã thấy anh trai của mình rất kì lạ rồi, không chỉ liên tục cho người thăm dò Trình Mộc Cát, còn tra đến cả cha mẹ của cô.

Đối với Lương Mục Phàm mà nói thì tình yêu nam nữ chẳng có gì gọi là hấp dẫn anh, ngay cả cha mẹ cũng có chút lo lắng về phương diện này.

Nhưng Lương Thoại Di cứ nghĩ đinh ninh rằng những năm qua anh trai không tiếp xúc với nữ nhân là vì anh ấy muốn tìm chị Mộc Cát, nhưng tại sao khi nhìn thấy Trình Mộc Cát thì thái độ của anh ấy lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, nó giống như có chút gì đó...!Ghen tuông, hờn dỗi...!Chẳng lẽ suy nghĩ của cô ta là đúng? Lương Mục Phàm thích Trình Mộc Cát sao? Anh hai thích bạn gái của Đỗ Hoành Dương?
Về phía của Đỗ Hoành Dương thì trên đường đi lúc nào mặt cũng trầm ngâm nghiêm trọng, cô nhìn thấy cũng không biết nên nói gì nữa, đi được một quãng đường thì Trình Mộc Cát đưa tay nắm lấy tay của anh, hỏi:
- Hoành Dương, anh sao vậy? Cả đoạn đường mặt anh cứ hầm hầm ấy?
Đỗ Hoành Dương lắc đầu không nói, anh không muốn khiến cô cảm thấy lo lắng hay có chút tội lỗi, anh không muốn cô nghĩ vì mình mà mối quan hệ tình bạn hơn hai mươi năm của anh và Lương Mục Phàm đang trên bờ vực biến mất, thay vào đó là sự hận thù sâu sắc.

Bản thân của Đỗ Hoành Dương cũng không muốn như vậy, nhưng mà anh yêu Trình Mộc Cát, Lương Mục Phàm cũng vậy.


Hơn nữa, chính bản thân anh cũng biết Trình Mộc Cát này chính là vị hôn thê của bạn thân, nếu để Lương Mục Phàm biết được thì rất có thể anh sẽ mất cô.
Sau khi đưa Trình Mộc Cát về đến công ty, trước khi cô bước xuống thì cũng chủ động hôn nhẹ lên cánh môi của anh, khẳng định:
- A Dương, anh có tin em không?
Đỗ Hoành Dương có chút giật mình, sau đó cũng gật đầu.

Lúc này thì Trình Mộc Cát mới nở một nụ cười, nói tiếp:
- Cho dù tương lai có như thế nào, cho dù em là thiên kim Trình Mộc Cát hay chỉ là một cô gái nhỏ ở nông thôn tên Trình Mộc Cát, thì người em yêu chỉ có anh.
Không phải anh không tin tưởng cô, mà anh lo sợ, anh sợ một ngày nào đó Lương Mục Phàm sẽ cướp cô khỏi vòng tay của anh.

Đỗ Hoành Dương cũng không thể nào hiểu được tại sao bản thân lại lo sợ như vậy, có lẽ vì anh quá yêu cô, anh không muốn mất đi một người con gái như vậy.


Cho dù có bắt anh hi sinh cả tính mạng cũng không sao, chỉ cần cô bình an, hạnh phúc là đủ lắm rồi.
Sau khi chào tạm biệt xong thì Trình Mộc Cát cũng đi vào công ty, còn Đỗ Hoành Dương thì lái xe trở về Đỗ Thị, cả hai người đều cùng nhau cố gắng, để có thể trong lương lai gần sẽ sánh bước bên nhau, không chỉ là thương trường mà cả ở trên lễ đường.
Vừa trở về công ty thì Trình Úy đã gọi cô lên văn phòng của mình, Trình Mộc Cát cũng khó hiểu đi lên theo.

Vừa mở bước vào thì đã nhìn thấy người quen, là một người đàn ông cùng một cô con gái, Mộc Cát không hiểu nhìn sang anh trai nghiêng đầu, hỏi:
- Chuyện này...!Họ?
- Thời gian tới Rena sẽ ở đây một thời gian, Tiểu Cát, em sắp xếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc