KẾ HOẠCH TRĂM NĂM DỤ DỖ ÔNG XÃ VÀO TRÒNG


Đứng từ xa Lương Thoại Di nhìn thấy anh trai mình cứ uống hết ly này đến ly khác, trong lòng của cô ta cũng biết anh đang mượn rượu giải sầu nhưng không thể nào làm gì khác.

Nếu bây giờ cô ta đứng giữa đám đông mắng chửi Trình Mộc Cát là loại con gái lẳng lơ, thâm hiểm thì có ai tin, cho dù có người tin thì đã sao chứ, bây giờ cô cũng là vợ hợp pháp của Đỗ Hoành Dương, là con dâu trưởng của Đỗ Thị, trong bụng lại còn mang thai cháu đích tôn của Đỗ gia, cho dù Lương Mục Phàm có thật sự giành lại được cô thì anh có cam tâm tình nguyện nuôi con của bạn thân hay không?
Bước đến, Lương Thoại Di giành lại ly rượu trên tay của anh mình, nhíu mày nói:
- Lương Mục Phàm, anh đang làm cái quái gì vậy hả? Anh nhìn lại mình đi, con trai trưởng nhà họ Lương lại vì một đứa con gái mà rơi vào tình trạng bê tha này sao? Anh xem anh còn xứng đáng với sự kì công của cha mẹ hay không?
Lương Mục Phàm bật cười, kì công? Nếu không muốn nói là lợi dụng thì anh cũng chỉ là một công cụ khiến cho Lương gia nở mày nở mặt thôi.

Cha anh chưa bao giờ cho phép anh làm theo ý mình muốn, mẹ cũng chưa bao giờ hỏi xem anh thích cái gì.

Từ bé đến lớn, cho dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn, bản thân anh cũng không thể nào tự quyết định được, nhưng anh không trách hai người họ, có trách thì trách kiếp trước anh mắc nợ họ, nên kiếp này anh mới gánh nghiệp này.

Lương Mục Phàm lại vươn tay ra lấy một ly khác, Đỗ Khánh Huyền đứng bên cạnh nhìn không nổi cảnh này cũng giành ly rượu ấy lại, nói:
- Anh Mục Phàm, anh đừng uống nữa.

Cho dù anh có uống hết chỗ rượu này thì chuyện đó vẫn là sự thật.
Dừng một chút, Đỗ Khánh Huyền lại nói tiếp:
- Thay vì anh ở đây say xỉn, làm một con ma men thì anh phải tỉnh táo lại và chúc mừng cho chị Cát, vì cuối cùng chị ấy cũng có được hạnh phúc.

Yêu một người không phải muốn người ấy hai mươi tư giờ ở bên mình, mà là nhìn thấy người ấy hạnh phúc, đó mới là yêu.
Hai anh em nhà họ Lương nhìn về Đỗ Khánh Huyền, không biết được rằng cô nàng này đang khuyên Lương Mục Phàm hay là khuyên chính bản thân mình.

Thật ra thì ba năm trở lại đây Đỗ Khánh Huyền không thường xuyên về nước không phải là vì bận, mà do cô ấy không muốn về.

Khánh Huyền muốn bản thân nhanh chóng hoàn thành xong khóa học của bản thân để có thể về Minh Thành định cư, cô muốn sống gần với người mình thích.

Và người cô ấy thích không phải ai khác chính là Lương Mục Phàm.
Ba năm, cô ấy thích Lương Mục Phàm được ba năm, có thể tình cảm của cô đối với anh vẫn chưa sâu nặng bằng tình cảm mười năm của anh dành cho chị Mộc Cát, nhưng trong tương lai thì tình cảm của cô sẽ càng tăng lên và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Bất quá, cô chỉ giấu riêng cho cô biết mà thôi, thà rằng anh không biết còn hơn là khi Lương Mục Phàm biết rồi nhưng vẫn giả vờ là không biết gì cả.
- Huyền Nhi? Em...

- Thôi, anh đừng để ý đến em.

Anh Mục Phàm, anh yêu chị Cát mười năm, nhưng anh phải nhìn lại khoảng thời gian mười năm chị ấy ở bên cạnh anh trai của em, chị ấy chưa bao giờ phải khóc, cũng chưa bao giờ buồn...!Nếu đổi lại chị ấy ở bên anh, anh có đảm bảo được không?
Lương Mục Phàm đứng hình mất vài giây, Khánh Huyền nói đúng...!Mộc Cát ở bên Hoành Dương luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, gia đình của Hoành Dương cũng rất yêu thương cô, mặc dù họ không hề biết cô chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Trình cao quý.

Còn cha mẹ anh và Thoại Di thì sao? Luôn miệng gọi cô là con nhỏ quê mùa, nghèo nàn, dốt nát, nếu thật sự mười năm trước cô và anh ở bên nhau, thì chắc gì nụ cười rạng ngời kia vẫn còn trên gương mặt xinh đẹp của cô chứ.
- Huyền Nhi...!Anh chỉ muốn một lần...!Một lần duy nhất, cô ấy đứng trước mặt anh và nói...!Em là Trình Mộc Cát, là vị hôn thê của anh...!Câu này, nó khó vậy sao?
- Không.

Nó không hề khó, chỉ là...!Nếu như chị ấy có can đảm nói, thì anh có can đảm chấp nhận hay không?
Lương Mục Phàm lắc đầu, đương nhiên anh không có cái can đảm đó rồi, anh thích cô từ bé, từ khi anh nghi ngờ thân phận của cô thì anh lại càng yêu cô sâu sắc hơn.

Nếu bây giờ cô đứng trước mặt anh, thừa nhận thân phận của mình, anh chỉ sợ mình sẽ không kiềm được kích động.


Khánh Huyền nói đúng, là anh không có can đảm thừa nhận chứ không phải cô không muốn nói.
Lúc này, Lương Thoại Di mới nhìn anh trai mình, lên tiếng:
- Anh hai, anh đừng vì một người như nó mà rầu rĩ nữa.

Anh trai của em ưu tú như vậy, lo gì không tìm được tình yêu của mình.
- Thoại Di, em đừng không biết trên dưới như vậy.

Dù sao Mộc Cát cũng là vợ của Hoành Dương, em cũng nên gọi một tiếng chị dâu đi..


Bình luận

Truyện đang đọc