KẾ HOẠCH TRĂM NĂM DỤ DỖ ÔNG XÃ VÀO TRÒNG


Đau, đau lắm, được chưa?
Đỗ Hoành Dương bật cười một tiếng, cuối cùng thì anh cũng không thể thỏa hiệp được với nóc nhà, đành phải bỏ hết công văn đang duyệt dở dang mà đi ăn tối.
Thay vì đi đến nhà hàng sang trọng thì Trình Mộc Cát lại đưa anh đến một quán mì nhỏ, đây chẳng phải là nhà của cha mẹ nuôi của cô sao? Sao đột nhiên cô lại đưa anh đến đây.

Từ sau khi Trình Mộc Cát và Trình Úy thừa nhận danh phận của mình hai ông bà Trình Vãn Trung và Tạ Oanh đã trở về căn nhà nhỏ để an hưởng tuổi già, mặc dù họ không còn sống trong một ngôi nhà xập xệ kia nữa mà thay vào đó là một ngôi nhà nhỏ, cũng rất khang trang và ấm cúng, đây là món quà mà Trình Úy đã tặng cho cha mẹ nuôi.
Để quãng thời gian sống hưu này không nhàm chán thì Trình Vãn Trung và Tạ Oanh vẫn muốn kiếm chút gì đó làm, hiển nhiên họ vẫn sẽ lựa chọn nghề cũ của mình, chính là mở một tiệm mì.

Nhưng thay vì là một tiệm mì vừa buôn bán kiếm sống vừa là niềm vui tuổi xế chiều thì bây giờ quán mì của hai ông bà là quán mì từ thiện, mục đích mở ra là để cưu mang những mảnh đời không may mắn ngoài kia, cũng là tích đức cho bản thân cũng như là tích phúc cho hai đứa con nuôi, hai ông bà hi vọng kiếp sau họ sẽ là một gia đình thật sự.
Đỗ Hoành Dương từ khi yêu đến khi kết hôn với Trình Mộc Cát thì gặp cha mẹ nuôi của cô cũng không nhiều, vì họ luôn sợ rằng anh sẽ chê bai gia cảnh của họ mà rời xa Mộc Cát, nên họ cũng hạn chế gặp gỡ anh.


Nhưng Đỗ Hoành Dương là một người không quan trọng thân thế, cho dù Trình Mộc Cát có phải là thiên kim tiểu thư Trình gia hay không, thì người anh yêu cũng chỉ có mỗi Trình Mộc Cát, không có một ai khác nữa.
Đi vào quán mì, theo như quán tính thì Tạ Oanh lại tất bật đứng dậy hỏi:
- Quý khách ăn mì gì ạ?
- Mẹ, là con, Mộc Cát đây.
Nghe giọng nói thân thuộc, Tạ Oanh đưa mắt lên nhìn, là con gái của bà ấy về rồi.

Nhìn sang bên cạnh là Đỗ Hoành Dương, có chút kinh ngạc, lúc trước khi Đỗ Hoành Dương dạm hỏi Mộc Cát thì bà có gặp qua anh, dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng Tạ Oanh vẫn biết anh là một người đàn ông tốt, đáng để dựa dẫm cả đời.

Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng trước mắt là việc con gái bảo bối của họ về nhà rồi, Tạ Oanh liền lau tay vào tạp dề trên người, nói lớn:
- Ông nó ơi, Cát Cát về rồi nè.

- Ơi, tôi đây, có chuyện gì...
Trình Vãn Trung ở trong bếp cầm vá đi ra, nhìn thấy Trình Mộc Cát liền đứng hình mất vài giây, cô cũng mỉm cười nhìn cha nuôi, nói:
- Cha, con về rồi.
Trình Vãn Trung liền ném cái vá sang một bên, lau tay vào tạp dề rồi bước đến ôm lấy cô, còn vỗ vỗ nhẹ lên lưng của cô, không kiềm được xúc động nói:
- Về là tốt, về là tốt rồi.

Hai đứa có đói không? Cha nấu mì cho hai đứa nhé?
- Dạ được, như cũ nha cha!
- Biết rồi, khẩu vị của con cha không hiểu thì ai hiểu nữa.
Trình Mộc Cát mỉm cười tinh nghịch, sau đó cùng Đỗ Hoành Dương ngồi xuống bên cạnh Tạ Oanh, bà ấy vừa nắm tay vừa xoa, kể từ khi lấy chồng rồi nhận lại thân phận của mình thì bà ấy thấy con gái rất bận, nhìn thoáng qua cũng thấy ốm đi vài cân rồi.

Đau lòng, Tạ Oanh rất đau lòng.
- Gầy quá, con gầy mất mấy cân rồi này!.


Bình luận

Truyện đang đọc