KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Về đến nhà đã là chín giờ.

Tiền Văn Kiệt ở trần, mặc mỗi chiếc quần đùi, từ phòng khách chạy ra, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Thiệu Hiển, không khỏi nhíu mày, đi rót cho hắn một ly nước ấm.

"Uống rượu sao? Sáng mai thế nào cũng đau đầu cho coi."

Thiểu Hiển tinh thần hốt hoảng uống hai ngụm nước, cầm ly dựa vào trên sofa, bỗng nhiên nói: "Mình gặp Phó Bách Châu."

Tiền Văn Kiệt: "... Sau đó thì sao?"

Trách không được tự dưng lại hồn xiêu phách lạc như vậy, hóa ra không phải do uống nhiều.

"Sau đó gì chứ?" Thiệu Hiển thấp giọng, "Không có gì cả."

Nhìn cái bộ dạng này của hắn, Tiền Văn Kiệt cũng không đành lòng, hắn đứng dậy nói: "Trong ấm hết nước rồi, mình đi nấu thêm đây."

Nói xong, hắn giả vờ bước ra sau phòng bếp, lấy điện thoại ra gửi tin vào trong nhóm chat.

Trong nhóm này không có Thiệu Hiển.

[Bút chì]: Hôm nay Hiển Hiển gặp Bách Châu!

[Mộng Viên]:!!! Tình hình thế nào rồi?

[Bút chì]: Hồn xiêu phách lạc... Nhìn mà đau lòng quá.

[Mạn La]: Ngày mai cậu ấy còn phải dự hội nghị, cậu chăm sóc cậu ấy tốt một chút.

Tiền Văn Kiệt thở dài, năm đó ăn quá nhiều cẩu lương CP, bây giờ nhìn hai đồng bọn của mình đang trải qua tình tiết "ngược luyến tình thâm", thật sự chịu không nổi nữa!

Nhưng hắn cũng không có cách nào khác.

Sáng hôm sau, Thiệu Hiển đúng giờ tới công ty mở họp.

Vừa đàm phán thành công một hợp đồng, dù sao cũng nên động viên mọi người và phát triển phương hướng kế tiếp.

Thiệu Hiển cả ngày lo việc công ty, mãi đến khi Chúc Mạn La đến.

"Thiệu Tổng, bên Dược Duy đột nhiên muốn hủy hợp đồng."

Thiệu Hiển hơi bất ngờ: "Nguyên nhân cụ thể là gì?"

Tối hôm qua vừa mới cùng Vương tổng ăn cơm, hôm nay Dược Duy lại muốn hủy hợp đồng, chuyện này không thích hợp.

"Tin từ bên Dược Duy tiết lộ, bọn họ có đối tác thích hợp hơn, cả về mặt chi phí lẫn kỹ thuật."

Thiệu Hiển: "Là ai chen ngang vậy?"

Thế nhưng lại khiến cho Dược Duy không tiếc chi trả phí bồi thường kếch xù.

"Vẫn đang điều tra." Chúc Mạn La dừng một chút mới thử nói: "Sắp tới, chi nhánh Phó thị ở trong nước sẽ đổi CEO, phương hướng phát triển của Phó thị ở Trung Quốc vô tình trùng hợp với công ty chúng ta."

"Ý cậu là sao?"

Chúc Mạn La nhấp nhấp môi, nói tiếp: "Tân quan như ba bó đuốc, cái này vốn là hạng mục của công ty chúng ta, nếu Phó thị trên đường đánh chiếm thị trường cũng thành công hoàn thành hạng mục này, vị CEO mới kia sẽ có thể đứng vững gót chân ở Phó thị."

[Nguyên bản là: 新官上任三把火:tân quan thượng nhâm tam bả hỏa, có thể hiểu là "chổi mới quét sạch" hoặc "thợ mới thì hăng"]

Thiệu Hiển đối diện với nàng một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Tại sao lại nghĩ là do Phó thị làm?"

Chúc Mạn La: "Phó thị tài đại khí thô, nhưng địa vị lại ngang với Thiệu thị.

Tuy nói như vậy có chút không ổn, nhưng Thiệu Hiển xác thực là có hưởng ít danh tiếng của Thiệu thị, công ty mới có thể phát triển tương đối thuận lợi, hơn nữa, tự thân nghiệp vụ và năng lực của bọn họ không tầm thường, nên đa số mọi người đều cho bọn họ chút mặt mũi.

Dường như sẽ không có ai cố ý cướp ngang hợp đồng của Thiệu Hiển.

Ngoại trừ Phó thị.

Mặc dù căn cơ Phó thị ở thành phố Yến không vững như Thiệu thị, nhưng sản nghiệp trải khắp các nước, chỉ cần tập trung củng cố trụ sở chính, chút chuyện xảy ra ở chi nhánh này cũng không tính là gì.

Chúc Mạn La suy đoán, người làm ra chuyện này chỉ có thể là Phó thị.

Thiệu Hiển đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn không muốn tin.

Hắn có chút không rõ, Phó thị tại sao phải nhắm vào Sùng Sinh.

Sùng Sinh là tên công ty hắn tự mở.

Nếu kiếp trước là vì mình chủ động trêu chọc nên Phó Bách Châu mới bước lên võ đài với mình, vậy thì kiếp này là vì cái gì đây?

Hắn không nên trở thành loại người như vậy.

Thiệu Hiển đang tự hỏi chính mình, trợ lý nam gõ cửa bước vào, không có nửa câu vô ích, nói thẳng: "Thiệu tổng, có tin tức đáng tin cậy, người cướp hợp đồng lần này là Phó thị."

Thiệu Hiển hơi sửng sốt: "Được, tôi biết rồi."

Sau khi trợ lý rời khỏi, Chúc Mạn La nhìn thấy sắc mặt Thiệu Hiển không đúng lắm, không khỏi an ủi: "Có lẽ đây không phải là quyết định của cậu ấy đâu."

"Ừ." Thiệu Hiển cúi đầu, thần sắc không rõ ràng, "Mạn La, cậu ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh một chút."

"Được."

Chúc Mạn La vừa ra khỏi văn phòng, Thiệu Hiển liền nhận được điện thoại của Văn Kiệt.

"Hiển Hiển, có nhớ lần trước mình nói muốn mời khách một lần không, tối nay thì thế nào?"

Thiệu Hiển thuận miệng hỏi: "Có những ai?"

"Vẫn là mấy người lần trước thôi, hơn nữa.... còn có lão Triệu với Bách Châu mới về nước." Câu sau rõ ràng nói nhỏ hơn rất nhiều.

Đuôi lông mày Thiệu Hiển khẽ động, "Sao cậu liên lạc được với bọn họ vậy?"

"Tên Triệu Tư Khâm kia chủ động liên lạc với Đỗ Trạch, còn chạy tới tận trường để tìm kìa."

Thiệu Hiển không khỏi nở nụ cười, biết ngay là tên họ Triệu đó không nhịn được mà.

"Được, lát nữa nhắn địa chỉ qua cho mình đi."

Sau khi tan tầm, Thiệu Hiển mang theo Chúc Mạn La, cùng nhau đi tới câu lạc bộ cao cấp lần trước.

Mới bước xuống đã nhìn thấy một chiếc xe không mấy xa hoa chậm rãi lại gần.

Xe vừa dừng đã có người lập tức tiến lên mở cửa.

Dẫn đầu là một nam nhân anh tuấn soái khí ngời ngời, hắn cũng nhìn thấy Thiệu Hiển, thế nên cười cười lên tiếng chào hỏi.

"Trùng hợp quá, Thiệu tổng, chúng ta cùng nhau vào thôi."

Hắn nói xong, quay đầu nhìn vào trong xe, trêu chọc: "Phó tổng, ngài ra được rồi."

Nam nhân mặc một bộ tây trang màu đen, từ trên xe bước xuống, thoáng nhìn về phía Thiệu Hiển, khẽ gật đầu, rồi không liếc mắt sang Thiệu Hiển thêm lần nào nữa.

Cao lớn, tuấn mỹ, lạnh nhạt, không khác biệt gì với Phó Bách Châu kiếp trước.

Tại sao lại trở nên như vậy?

Thiệu Hiển nhíu mày nhìn theo bóng dáng Bách Châu, vẫn cảm thấy có gì đó không quá thích hợp.

Bốn người bước vào phòng, Văn Kiệt, Đỗ Trạch và Mộng Viên đã chờ sẵn, nhìn thấy bọn họ xong hiển nhiên còn vui vẻ hơn.

"Triệu Tư Khâm, cậu không nghĩa khí chút nào cả! Ra nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không thèm liên lạc với ai, mình với Hiển Hiển thì không nói làm gì, nhưng Đỗ Trạch là anh em tốt của cậu, sao cậu lại nhẫn tâm như vậy hả?"

Tiền Văn Kiệt nửa trách nửa đùa.

Tư Khâm nhìn sang Đỗ Trạch một cái, sang sảng cười, "Mình tự phạt ba ly trước để tạ tội vậy!"

Nói xong, không chút chần chừ rót ly đầu tiên, mắt nhìn Đỗ Trạch, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Ly thứ hai vẫn dứt khoát như cũ.

Tới ly thứ ba, Đỗ Trạch bỗng nhiên cười nói: "Các cậu vừa mới tan làm thôi mà, bụng rỗng uống rượu không tốt đâu, ăn chút điểm tâm lót dạ đi đã."

"Đúng vậy, đúng vậy." Chu Mộng Viên phụ họa, đem đồ ăn trên bàn đẩy đẩy về phía Tư Khâm.

Đỗ học bá đúng là dễ mềm lòng mà!

Tiền Văn Kiệt đưa đồ uống sang cho Chúc Mạn La, "Con gái cũng đừng uống nhiều."

Nhìn thấy nụ cười thâm sâu của Mộng Viên, hắn vờ giả ngu như chưa thấy gì, sau đó rót một ly, tự mình đưa tới trước mặt Bách Châu.

"Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, còn thân hơn cả ruột thịt, từ lúc cậu đi đến giờ cũng tám năm rồi, nhưng cũng đâu phải ai xa lạ. Ly này, cậu uống."

Nói xong liền ừng ực uống cạn.

Sắc mặt Phó Bách Châu ẩn sau ánh đèn mờ, đưa tay ra nhận lấy ly rượu.

"Bách Châu." Triệu Tư Khâm nhíu mày.

Phó Bách Châu nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao."

Nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc theo yết hầu, mãnh liệt xâm nhập vào dạ dày, có chút khó chịu, nhưng vẫn chịu đựng được.

Một ly giải quyết ân thù.

Tám năm không có tin tức, trong lòng Tiền Văn Kiệt vốn dĩ rất khó chịu, nhưng bây giờ rượu cũng uống rồi, chuyện cứ vậy mà bỏ qua thôi.

Hắn nhìn Thiệu Hiển vẫn im lặng nãy giờ, nhịn không được mở miệng: "Hiển Hiển, cậu cũng uống một ly với Bách Châu đi, lúc trước hai cậu thân nhất đó."

Hắn không muốn anh em tốt của mình trở nên xa cách với nhau như vậy.

Thiệu Hiển nghe xong, chậm rãi rót cho mình một ly, rồi ngước mắt chăm chú nhìn Phó Bách Châu.

Hai người ngồi đối diện, có thể nhìn rõ sắc mặt lẫn nhau.

"Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật."

Tuy cười nhưng giọng điệu không chút hiền lành.

Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên thấp xuống vài độ.

Phó Bách Châu bình tĩnh nhìn hắn vài giây, khẽ gật đầu, "Được."

"Hợp đồng với Dược Duy, có phải do cậu chen ngang hay không?"

Trong phòng tĩnh lặng trong nháy mắt, đám người Tiền Văn Kiệt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Tư Khâm biểu tình nghiêm túc, không khỏi nhíu mày nhìn về phía Phó Bách Châu, trong mắt lộ ra vài tia lo lắng.

Khoảng chừng nửa phút sau, Phó Bách Châu mở miệng: "Đúng là do Phó thị làm."

Thiệu Hiển đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Bách Châu, hung hăng nắm cổ áo hắn, lạnh giọng hỏi: "Tại sao?"

"Thiệu Hiển, cậu lầm..."

"Tôi không hỏi cậu!"

Triệu Tư Khâm: "..." Được rồi, im thì im.

Phó Bách Châu tham lam nhìn Thiệu Hiển ngay trong gang tấc, cậu ấy cao ghê, còn đẹp hơn xưa nữa.

Hắn rất muốn giải thích, nhưng bây giờ chưa đúng thời điểm, nên chỉ có thể máy móc trả lời: "Dự án đó rất quan trọng với Phó thị."

"Phó Bách Châu, cậu thật sự khiến tôi thất vọng!"

Thiệu Hiển cười lạnh một tiếng, dường như rất tức giận, dứt khoát hất Phó Bách Châu ra, cầm ly rượu vứt mạnh xuống đất.

Tiếng đổ vỡ đã gây chú ý đến nhân viên phục vụ đứng gác bên ngoài, phục vụ vội gõ cửa hỏi han.

Thiệu Hiển dường như vẫn chưa hả giận, lần nữa đem ly chén trên bàn gạt hết xuống, thủy tinh vỡ nát nằm rối tinh rối mù trên sàn.

Nhân viên phục vụ luống cuống không biết phải làm sao, vội gọi báo quản lý xong mới mở cửa chạy vào trong.

Hắn vừa đẩy cửa, trong nháy mắt, Thiệu Hiển bổng nhiên bổ nhào lên sofa, đè Phó Bách Châu mà liều mạng đánh.

Tư thế kia đúng là khiến cho không ai dám tiến lên tìm ngược, chỉ sợ người chết tiếp theo sẽ là mình.

Tiền Văn Kiệt, Triệu Tư Khâm bên cạnh can ngăn cũng không có tác dụng.

Quản lý vừa tới nơi, thấy một màn này, thật sự khóc không ra nước mắt.

Quan trọng hơn hết, người đánh là Thiệu tổng, người bị đánh lại là Phó tổng, hai người này, ai hắn cũng đắc tội không nổi hết.

Ở trên sofa, nắm đấm Thiệu Hiển không ngừng nện lên người Phó Bách Châu, Bách Châu chút ý tứ phản kháng cũng không có, tùy ý để Thiệu Hiển trút giận.

Chỉ chốc lát sau, mặt hắn đột nhiên trắng bệch, một tay ôm lấy bụng, bộ dáng hình như đau đớn vô cùng.

Triệu Tư Khâm nhìn thấy, vội chạy tới kéo Thiệu Hiển ra, lớn tiếng quát: "Bệnh đau bao tử của cậu ấy tái phát rồi! Đừng đánh nữa! Mau tới bệnh viện!"

Thiệu Hiển lập tức dừng lại.

Hắn nhìn Phó Bách Châu vài giây, lạnh nhạt trèo từ trên sofa xuống, nói: "Người do tôi đánh, tôi lo, tôi sẽ gọi người lái xe đưa cậu ta đến bệnh viện. Tiền bồi thường đồ bị vỡ cứ tính cho tôi là được."

Triệu Tư Khâm nâng Phó Bách Châu dậy, trừng mắt liếc Thiệu Hiển, "Không cần, chúng tôi tự đi."

"Bút chì, Đỗ Trạch, hỗ trợ." Thiệu Hiển nói một tiếng, hai người lập tức tiến tới đỡ lấy Phó Bách Châu đưa ra khỏi phòng.

Chu Mộng Viên tận mắt chứng kiến một màn như vậy, cảm giác như tim đã nhảy ra ngoài, lúc Thiệu Hiển nhìn tới, nàng vội vàng xua tay: "Mình tự về trường được."

Nói xong liền chạy đi nhanh như chớp.

Thiệu Hiển cùng Chúc Mạn La rời đi sau cùng, chờ tới lúc ra khỏi cửa lớn, Chúc Mạn La không nhịn được hỏi: "Vừa nãy không giống cậu chút nào."

"Nhị thiếu gia Thiệu thị đánh người thừa kế Phó thị đến nhập viện. Cậu thấy tiêu đề báo này thế nào?", Thiệu Hiển hỏi lại.

Chúc Mạn La nhìn kỹ hắn lại vài lần, thấy sắc mặt hắn vẫn tức giận như cũ, nhưng trong mắt lại không có chút oán hận nào, không khỏi có chút kinh ngạc.

Trong hồ lô Thiệu Hiển rốt cuộc bán gì vậy?

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, báo là bệnh bao tử của Bách Châu lại tái phát, dùng ít thuốc là được.

"Vậy thương tích trên người cậu ấy thì sao?" Triệu Tư Khâm dò hỏi.

Bác sĩ sửng sốt, sau đó lắc đầu cười cười: "Trên người chỉ có chút chấn thương ngoài da do va chạm thôi, đều là vết thương nhẹ, không có gì đáng lo ngại."

Triệu Tư Khâm: "..."

Vừa nãy thấy Thiệu Hiển đánh tàn nhẫn như vậy, còn tưởng sẽ bị gì ghê gớm lắm, không ngờ sức Thiệu Hiển lại yếu như vậy.

May mà sức cậu ta chẳng đáng bao nhiêu, nếu không lão Phó lại vừa thương tâm vừa thương nặng toàn thân rồi.

Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Tiền Văn Kiệt nắm tóc nắm tai, không tin được mà hỏi Thiệu Hiển: "Bách Châu cướp một mối làm ăn của cậu, cậu giận đến mức đánh cậu ấy nhập viện luôn, đ* m*, chuyện quái quỷ gì vậy!"

Đỗ Trạch đứng yên một bên không nói lời nào.

Thiệu Hiển dựa vào tường, cười nhạo: "Thì đúng như những gì cậu nghe thôi."

"Hiển Hiển, cậu đừng tức giận hại thân." Tiền Văn Kiệt lo lắng nhìn, "Cậu từ bé đến giờ chưa từng tức giận như vậy, hồi nãy đánh có bị đau tay không?"

Thiệu Hiển lắc đầu, "Không sao."

Hắn căn bản không dùng bao nhiêu lực, mặc dù phải vào viện đúng như hắn mong muốn, nhưng hắn không nghĩ tới, bệnh bao tử của Bách Châu còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.

Lúc nhỏ vất vả nuôi bao nhiêu năm, bây giờ để hư thành như vậy, đáng đánh!

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thiệu Hiển lấy ra, thấy hai chữ "Anh hai" hiện lên trên màn hình thì không khỏi cười khổ.

Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.

Mới được bao lâu đâu mà cả nhà đã biết hết rồi thế này.

"Anh, gọi em có gì không?"

Giọng nói Thiệu Uẩn trầm ổn truyền tới: "Rốt cuộc là tại sao vậy?"

"Phó Bách Châu cướp hợp đồng của em, em giận quá mà thôi. Anh đừng lo, việc này em tự giải quyết được."

Thiệu Uẩn hiểu rõ tính hắn, cũng không nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa: "Anh tin em, nhưng mà nếu có chuyện gì xảy ra phải nói với anh đó. Còn nữa, đánh nhau trước mặt nhiều người như vậy là lỗi của em, em phải tạ tội với người ta đi."

Thiệu Hiển cong mắt cười: "Vâng, em nhất định sẽ đến bệnh viện xin lỗi mỗi ngày."

Bình luận

Truyện đang đọc