KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những bức màn, nghịch ngợm nhảy múa trên sàn nhà trơn bóng.

Chăn màu lam nhạt trên giường phồng thành hình người, bỗng nhiên giật giật, ngừng vài giây, lại giật giật.

Cánh tay Thiệu Hiển chống bên người Phó Bách Châu, mặt áy náy cười nói: "Ngại quá, lại đè nặng cậu rồi."

Lúc hắn tỉnh lại liền phát hiện mình đang gối đều lên người Phó Bách Châu, thật sự có chút xấu hổ

Rõ ràng giường lớn như vậy, rõ ràng lúc hắn ngủ một mình, tối nằm ở đâu thì sáng ra vẫn còn nguyên ở đó.

Sao lúc nào ngủ cùng với Phó Bách Châu, dáng ngủ lại xấu như vậy chứ>

Phó Bách Châu dịu dàng trả lời: "Không sao đâu."

Thiệu Hiển khẽ nhúc nhích đùi phải, đang định lăn xuống, nửa đường chân lại chạm trúng đồ vật không-nên-chạm-vào.

Một tiếng kêu rên phá vỡ im lặng.

Mặt Phó Bách Châu lập tức đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay là mất mặt nữa.

Thiệu Hiển ngẩn ra vài giây, bỗng nhiên cười nói: "Hôm qua cậu giúp mình một lần, có qua có lại, để mình giúp cậu một chút?"

"Giúp gì?" Phó Bách Châu khó hiểu.

Tay phải Thiệu Hiển mò vào trong chăn, "Thử thách tối qua, mình còn chưa kịp cảm ơn cậu."

Tưởng tượng đến sự tình hôm qua, mặt Phó Bách Châu càng lúc càng đỏ, hắn vội vàng xuống giường, định vào phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lí.

Nhưng hắn bị Thiệu Hiển đè một lúc lâu như vậy nên có chút tê mỏi, chân mới vừa chạm đất, cả người liền ngã nhào ra phía trước.

May mà Thiệu Hiển quan sát nhanh, nhanh tay nhanh mắt, lập tức nắm lấy cánh tay Phó Bách Châu, dùng lực kéo hắn về phía giường.

Giường lớn chấn động một phen.

Thiệu Hiển vì cứu người mà chính mình bị đè ở dưới, giữa hai chân dường như còn cảm nhận được lửa nóng ở chỗ nào đó.

"Xin lỗi!" Phó Bách Châu vội vàng bò dậy, sợ dọa đến Thiệu Hiển.

Hắn cũng không cẩn thận mà nghĩ, nếu Thiệu Hiển có thể bị loại chuyện này dọa thì lúc nãy đã không muốn đưa tay ra "giúp một chút" rồi.

Nhìn hắn chạy trối chết, Thiệu Hiển nằm ngửa trên giường, nhịn không được cười nhẹ thành tiếng.

Ngày hôm qua mượn có hôn môi, Bách Châu cũng không chán ghét chút nào, sáng nay lại bày ra bộ dáng xấu hổ này, Thiệu Hiển không thể không hoài nghi, cậu ta hình như cũng thích mình.

Bất quá còn phải dò xét thử đã.

Hai người rửa mặt xong, sóng vai đi xuống phòng khách lại thấy mọi người ngồi trên sofa chờ rồi.

"Nay là thứ sáu, A Trạch với Mộng Viên không lên lớp à?" Thiệu Hiển hỏi.

Cả hai cùng lắc đầu.

"Hiển Hiển, A Trạch với Mạn La nấu bữa sáng, chỉ còn chờ mỗi hai người thôi đó."

Tiền Văn Kiệt nói, liền chạy vào trong phòng bếp bưng cháo ra.

Những người còn lại không nấu nướng gì nên đi vào theo.

Ăn bữa sáng xong, Thiệu Hiển nhìn đám người ăn không ngồi rồi, không biết nên nói gì, liền thuận miệng hỏi: "Trưa nay ăn uống sao đây?"

"Vừa này bọn mình bàn rồi, để Mạn La với A Trạch đứng bếp tiếp, bọn mình tay tàn không biết nấu, chỉ có thể phụ rửa chén phụ."

Thiệu Hiển đang định gật đầu, liền nghe Phó Bách Châu nói: "Hôm qua các cậu tổ chức sinh nhật cho mình rồi, nay để mình nấu đi, coi như để cảm ơn."

"Bách Châu cậu biết nấu cơm hả?" Triệu Tư Khâm mắt mở to, "Sao tôi không biết vậy?"

Ở nước ngoài tám năm, căn bản chưa thấy qua thân thủ nấu cơm của người nào đó sao?

"Ừ, nhưng mà lâu rồi không làm, có khi không quen tay lắm đâu." Phó Bách Châu nhìn về phía Thiệu Hiển.

Thiệu Hiển bỗng nhớ ra, trước kia Phó Bách Châu chỉ cần rảnh rỗ liền xuống bếp theo dì Tôn học tập, vỗn tưởng hắn đùa, không ngờ thật sự học thạo.

"Bách Châu lúc trước học qua với dì Tôn rồi, Thiệu Hiển cười giải thích, "Vậy cơm trưa coi như quyết."

"Cho nên," Tiền Văn Kiệt nhìn mọi người, "Giờ làm gì đây?"

Thiệu Hiển đứng dậy, cầm chìa khóa xe, "Trong nhà không có đồ ăn, mình với Bách Châu đi mua một ít."

"Không phải có dịch vụ giao hàng sao?" Tiền Văn Kiệt hỏi lại.

Triệu Tư Khâm bỗng nhiên cảm thấy, thằng nhóc này không đủ tư cách làm hủ nam chút nào.

"Tự mình chọn vẫn tốt hơn." Phó Bách Châu trả lời.

"À," Tiền Văn Kiệt tự nhận mình không hiểu, cũng không dài dòng, "Vậy mình đi với, mình còn chưa đi mua đồ ăn bao giờ."

Hắn làm bộ đứng dậy, bị Triệu Tư Khâm kéo lại một phen, "Đi cái gì mà đi? Cậu nói kéo trận cho tôi cơ mà."

Nhắc tới game, Tiền Văn Kiệt liền không còn tâm tư ra khỏi cửa nữa, "Được thôi, tới tới tới."

Phó Bách Châu nhìn Triệu Tư Khâm một cái, tỏ vẻ tán thưởng.

Triệu Tư Khâm đạp lại bằng biểu tình "Phải nắm lấy cơ hội".

Đổi giày xong, Thiệu Hiển mang Phó Bách Châu vào gara.

"Để mình lái." Phó Bách Châu lấy đi chìa khóa trong tay Thiệu Hiển, ngồi lên ghế điều khiến.

Thiệu Hiển cũng không tranh, sang ghế phụ ngồi.

Xe vẫn còn chưa nổ máy, Thiệu Hiển cũng không thúc giục.

Một lúc lâu sau, Thiệu Hiển mở lời trước, "Mình chưa đi mua đồ ăn bao giờ, cũng không biết đi đâu mua. Để mình hỏi Mạn La một chút."

"Mình biết."

Bàn tay đang lấy điện thoại của Thiệu Hiển dừng lại, "Vậy đi thôi."

Bên trong xe lại im lặng như lúc nào, khó lòng tả được bầu không khí ái muội chậm rãi lưu động, nhẹ nhàng bâng quơ kích thích cả hai nói ra tiếng lòng.

Lại dần dần thấm sâu vào trong xương tủy.

"Đã yêu đương gì chưa?" Thiệu Hiển bỗng nhiên mở miệng, như là chỉ thuận miệng hỏi vậy.

Hô hấp Phó Bách Châu cứng lại, thẳng đến lúc sắp hít thở không thông mới hút sâu một hơi, giọng vừa trầm vừa nhỏ.

"Chưa."

"Người yêu thì sao?"

"Không có."

Thiệu Hiển dựa người trên ghế, xoay đầu qua nhìn hắn, mặt mày toát ra ý cười, "Nói vậy, hôm qua là lần đầu tiên sao?"

Tim Phó Bách Châu đập kịch kiệt, tham lam nhìn Thiệu Hiển.

"Ừ."

Ánh mặt nam nhân tựa như ngập tràn dịu dàng và thâm tình, Thiệu Hiển nhìn thích, trong lòng khẽ động, không chút do dự ghé sát vào bên môi hắn.

"Lần thứ hai, có thể không?"

Phó Bách Châu: "Không phải lần hai."

"Cái......"

Thanh âm mai một giữa răng môi.

Bên trong xe chật hẹp, một tay Bách Châu nắm lấy tay Thiệu Hiển, tay kia giữ sau đầu hắn, cánh môi ôn nhu dán trên môi Thiệu Hiển.

Hai người duy trì tư thế này hơn mười giây, Thiệu Hiển nhịn không được mở to mắt, đối diện là cặp mắt của người kia.

Nơi đó tình ý dạt dào, phảng phất như giây tiếp theo sẽ tràn luôn ra ngoài vậy.

Cuối cùng cũng xác nhận rồi.

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, khóe môi hắn khẽ câu lên, nháy mắt đảo khách thành chủ, duỗi tay đẩy Phó Bách Châu lên ghế dựa rồi đè người lên.

"Vừa rồi cậu nói "không phải lần hai" là có ý gì?"

Thiệu Hiển dán trên môi Phó Bách Châu, cười nhẹ hỏi.

Mặt Bách Châu đỏ ửng, trong mắt hồng tơ máu, không cam lòng yếu thế ngước nhìn Thiệu Hiển, giọng nói khẽ run run.

"Tối hôm qua, lúc cậu ngủ, trộm hôn cậu."

"Mấy lần."

"Chỉ một lần."

"Thật không?"

"Thật."

Thiệu Hiển ngậm lấy cánh môi kia, giọng khàn khàn: "Vậy thì thêm mấy lần nữa đi."

Hai người ôm lấy nhau, thả hết tâm trí vào trong cái hôn ấy, rốt cuộc đến khi kết thúc, hôn nhau mấy lần, Thiệu Hiển cũng không nhớ rõ.

Hắn vốn ở thế tấn công, nhưng càng về sau, kỹ năng hôn trúc trắc của người nào đõ càng trở nên thành thạo, một lần lại một lần kéo hắn chìm sâu xuống vũng bùn.

Nhưng mà sảng khoái là được rồi.

Thiệu Hiển dựa trên vai Phó Bách Châu, nghe hắn kịch liệt thở dốc, mặt mày sinh ra vài ý trêu chọc.

"Vẫn không cần hỗ trợ sao?"

Phó Bách Châu bắt được bàn tay đang định làm loạn kia, lắc đầu: "Đừng làm bẩn tay, nghỉ một lát là ổn thôi."

Có thể đem người này ôm vào trong ngực, còn có thể tùy ý hôn môi người ta, Phó Bách Châu chỉ cảm thấy mình bây giờ đang nằm giữa biển hạnh phúc rồi, cả thể xác và tinh thần đều đang kêu gào thỏa mãn.

Hắn đã cảm thấy mỹ mãn, cũng không muốn dùng loại chuyện này khinh nhờn Thiệu Hiển.

"Bách Châu, chúng ta yêu đương đi." Thiệu Hiển nhìn hắn nghiêm túc nói.

Đây là điều hắn đã châm chước thật lâu mới quyết định.

Hắn thích Bách Châu, Bách Châu cũng thích hắn, hơn nữa hai đời cũng chỉ thích một người, hắn chính là muốn cùng người mình yêu ở bên nhau.

Đối mặt với lời mời như vậy, Bách Châu sao có thể cự tuyệt?

Con ngươi phiếm xanh của hắn xuất hiện kinh kỉ cực đại, tựa như giây tiếp theo có thể bao phủ lên cả hai người.

"Được."

Mừng như điên dại, thế nhưng nhiều điều không thể nói nên lời, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn mỗi một từ này, ở trong cổ họng lăn qua lăn lại mấy lần mới có thể thoát ra khỏi miệng.

Mi mắt Thiệu Hiển cong cong, cúi đầu hôn nhẹ một cái trên môi hắn.

"Phó tiên sinh, nên đi mua đồ ăn thôi."

Thiệu Hiển lần đầu đến chợ, một đường đi theo Phó Bách Châu, từ đáy lòng sinh ra bội phục.

"Sao cậu biết nhiều quá vậy?"

Cả người Phó Bách Châu đều đang trong trạng thái hưng phấn, trên mặt vẫn luôn mang nét cười nhạt, hơn nữa tướng mạo hắn xuất chúng vô cùng, đứng chung một chỗ với Thiệu Hiển, tỉ lệ ngoái đầu nhìn siêu cấp cao.

Nhưng trong mắt hắn vẫn luôn chỉ có một mình Thiệu Hiển, nghe vậy liền trả lời: "Đều là do dì Tôn dạy."

"Nhưng mà đây là lần đầu cậu đi mua mà? Thoạt nhìn thì thấy rất quen tay đó."

Phó Bách Châu được khen còn tươi cười hơn.

Nhìn thấy có người qua đường lén chụp ảnh, Thiệu Hiển nghĩ đến một việc, không khỏi hỏi: "Giờ cậu đi với mình thân thiết như vậy, không sợ Phó Tông sao?"

Mắt Bách Châu lộ ra ý cười, "Chúng ta đã bên nhau rồi."

Phó Tông không bao giờ có thể lấy việc kia ra uy hiếp hắn được nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh Thiệu Hiển, cái gì cũng không sợ.

"Việc này có liên quan gì đến chuyện chúng ta bên nhau?"

Phó Bách Châu không muốn nói ra chuyện như vậy trước công chúng, liền trả lời, "Chờ ăn trưa xong, cậu muốn biết gì, mình đều nói cho cậu."

"Được."

Hai người thắng lợi trở về, thực ra mà nói, là một mình Phó Bách Châu, vì trên tay Thiệu Hiển không có một cái túi nào cả.

Thật ra Thiệu Hiển muốn chia ra xách phụ với người họ Phó nào đó, nhưng người họ Phó đó lại nói thế này.

"Tay mình chai nhiều, không sao cả, cậu không giống vậy."

Vì thế, Phó Bách Châu dùng cái lí do kì cục này làm cớ, ôm hết mấy túi đồ, kiến quyết không cho Thiệu Hiển chạm vào.

Thiệu Hiển không khỏi cúi đầu nhìn hai lòng bàn tay mình, xác thực là không có vết chai nào.

Đồng thời đau lòng nhiều hơn.

Chai nhiều như vậy, tám năm qua chắc là ăn không ít khổ rồi.

Sau khi về đến nhà, Phó Bách Châu trực tiếp vào bếp xử lí nguyên liệu, Đỗ Trạch, Mạn La và Mộng Viên thấy thế, định đi vào phụ một tay thì lại bị Thiệu Hiển cản ở ngoài.

"Các cậu là khách, cứ ngồi chơi là được rồi."

Thiệu Hiển nói xong, tự mình đi vào.

Mộng Viên nheo nheo mắt, với nhiều năm kinh nghiệm của nàng mà nói, không khí giữa hai người này có gì đó khác thường.

Hơn nữa, bọn họ là khách, vậy Bách Châu là chủ à?

Trong bếp, Thiệu Hiển dựa trên mặt bàn, thưởng thức bộ dáng Bách Châu nghiêm túc rửa rau.

Đúng là càng nhìn càng thấy đẹp mắt mà.

"Mình cũng muốn rửa, vậy sẽ nhanh hơn." Hắn nói xong liền thò tay qua.

Phó Bách Châu lập tức cản lại, "Để mình là được rồi, nước bắn lên người bây giờ."

"Bị bắn chút nước có sao đâu?" Thiệu Hiển không chịu ở yên, một hai ghé sát vào bên người Bách Châu.

Trước kia thường nghe nói, yêu đương vào dễ ngớ ngẩn cả người.

Chính hắn cũng cảm thấy bộ dáng hiện giờ của mình ngốc đến mức nào rồi.

Nhìn thấy người này liền nhịn không được tới gần một chút, gần thêm một chút lại một chút, tựa như không thể tách rời, cũng không thể lấp đầy cảm giác trống trải trong lòng.

Phó Bách Châu thong thả ung dung khóa vòi nước lại, dùng khăn lông lau khô tay, chậm rãi xoay người sang.

"Sao vậy?" Thiệu Hiển kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt sâu thẳm như đại dương, tựa như cất dưới khuôn mặt bình tĩnh kia là tính chiếm hữu đáng sợ vô cùng.

Hắn nhẹ nhàng cầm tay Thiệu Hiển, dường như đang kìm nén và nhẫn nại.

Nhưng giây tiếp theo, hắn cúi đầu, xâm nhập môi răng Thiệu Hiển.

Cuồng liệt mà bá đạo.

Bình luận

Truyện đang đọc