KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Từ hôm đấy, Thiệu Hiển cũng không gặp lại Phó Bách Châu. Nhưng người này vẫn để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Hắn nỗ lực tập luyện rất nhiều, cũng không ngừng tìm hiểu tin tức ngoài kia. Dù là thông tin từ người nhà hay là từ miệng Tiền Văn Kiệt, hình ảnh Phó Bách Châu không tính là quá tốt.

Câu mà hắn nhận được nhiều nhất chính là thủ đoạn lợi hại.

Có điều, thật ra Thiệu Hiển từ tư liệu phát hiện ra chỗ kì lạ.

Hắn bây giờ cái gì cũng không nhớ rõ, lấy góc độ người ngoài xem lại chuyện lúc trước, cảm thấy có điểm không thích hợp, nhịn không được ngẩng đầu hỏi Tiền Văn Kiệt: "Cho dù Thiệu thị lúc trước đúng là chịu một ít tấn công, nhưng đều là chuyện bình thường trong giới kinh doanh thôi mà, tại sao mình lại muốn đối đầu với anh ta vậy?"

Tiền Văn Kiệt đang gọt táo tức khắc trợn trừng mắt: "Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi à?"

Hắn bỏ con dao xuống, vẻ mặt vô cùng kì diệu: "Lúc trước mình có hỏi cậu rồi, cậu biết lúc đó cậu trả lời thế nào không?"

Thiệu Hiển nghi ngờ nhìn hắn.

"Cậu nói nhìn người ta ngứa mắt." Tiền Văn Kiệt thở dài.

Khoan! Thật sự ấu trĩ đến thế à?

Thiệu Hiển đối với những chuyện khác đều rất bình thường, nhưng một khi đụng đến chuyện có liên quan đến Phó Bách Châu liền trở nên kì lạ.

Có đôi khi Tiền Văn Kiệt không thể không nghĩ, Thiệu Hiển có phải cố tình khiến Phó Bách Châu phải chú ý hay không.

Thiệu Hiển mất đi kí ức, đối với việc này còn hoang mang hơn.

Rõ ràng ngày ấy gặp mặt, hắn cảm thấy người này cũng không đến nỗi nào mà.

Sao mình trước kia lại thấy ngứa mắt người ta chứ?

Đương nhiên, mấy ngày nay, ngoại trừ chuyện này làm hắn nghĩ không thông, còn có một chuyện đau đầu khác.

Thiệu gia đang thay hắn tìm kiếm đối tượng.

Sau khi tập luyện vật lý trị liệu thành công, Thái Nhã Lan vẫn không yên tâm hắn như cũ, giữ hắn ở nhà, mỗi ngày cẩn thận chăm sóc.

Bà đã hơn sáu mươi rồi, cho dù bảo dưỡng kĩ càng, nhưng vài sợi bạc đã xuất hiện hai bên tóc mai.

Thiệu Hiển thấy bà sốt ruột chuyện đại sự cả đời của mình, không khỏi có chút đau lòng.

Hắn tuy mất trí nhớ, nhưng không đánh mất năng lực tự chăm sóc bản thân, chỉ số thông minh cũng không giảm, học lại lần nữa là sau này có thể giải quyết việc công ty như cũ rồi.

Nhưng khả năng này cũng không kéo dài quá lâu.

Thái Nhã Lan xót hắn bên người không ai chăm sóc, thả Thiệu Hiển đến năm hơn ba mươi rồi, trong mắt nàng, chuyện tìm đối tượng cho con là vô cùng quan trọng.

Thiệu Hiển đối với việc kết hôn của bản thân không có mâu thuẫn quá lớn, hắn hiểu nỗi sầu lo của mẹ, cũng nghĩ đúng thật là đến lúc mình cần tìm một người tính chuyện trăm năm rồi, căn bản là không cự tuyệt.

Chỉ là, sau khi hắn gật đầu, ảnh chụp Thái Nhã Lan đưa hắn xem toàn là phụ nữ.

Mãi đến một lần nọ, Thiệu Hiển đem nghi hoặc của mình ra nói thành lời: "Mẹ à, không phải bây giờ hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa rồi sao?"

Sau đó, Thái Nhã Lan nghỉ ngơi ước chừng nửa tháng.

Thẳng đến hôm qua, bà mới phát cho hắn một xấp ảnh chụp đàn ông.

Lớn lên không tệ, gia thế không tệ, nhân phẩm không tệ, nhưng Thiệu Hiển lại cảm thấy bọn họ vừa đần độn vừa nhàm chán.

"Hiển Hiển, cậu nghĩ gì mà tập trung ghê vậy?"

Thanh âm Tiền Văn Kiệt đem hắn từ trong trầm tư kéo về.

Có lẽ vì ngủ say đã lâu, Thiệu Hiển bây giờ suy nghĩ mọi chuyện thong thong thả thả, tốc độ nói cũng chậm hơi trước nhiều, cả người thêm vài phần trầm ổn.

Hắn ung dung hỏi: "Bút chì à, cậu nói thử xem, nếu mình muốn tìm bạn trai thì nên tìm người thế nào đây?"

Tiền Văn Kiệt suýt thì sặc miếng quýt, hắn kinh hoàng nhìn Thiệu Hiển: "Hiển Hiển, cậu thích đàn ông hả?"

"Không biết." Thiệu Hiển lắc đầu.

Trong đầu hắn tựa hồ hiện lên một khuôn mặt.

Tuấn mỹ, lạnh lùng, màu mắt ánh xanh, càng nhìn càng tỏa ra hàn khí đừng ai đến gần.

Tiền Văn Kiệt cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, nhìn sang Thiệu Hiển da thịt non mịn, từ đáy lòng gật gật đầu: "Có điều đúng là cậu nên tìm đàn ông thì hơn."

"Vì sao?"

Tiền Văn Kiệt cười ha hả, "Phụ nữ luôn muốn được người khác che chở, với cái tình huống này của cậu, vẫn nên tìm đàn ông thôi."

Hắn chỉ muốn trêu Hiển Hiển một chút, không ngờ cậu ta lại nghiêm túc thật.

"Cậu nói có lý đó."

Thương thế của Thiệu Hiển đã khỏi hẳn, Thiệu gia vì hắn mà mở tiệc, đầu tiên là để chúc mừng, thứ hai là muốn Thiệu Hiển tạo mối quan hệ thêm lần nữa, nhận biết thêm được nhiều người.

Tiệc mừng ngày đó, đa số nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh đều tham gia.

Thiệu Hiển mặc tây trang vừa vặn, đứng trước mặt Thái Nhã Lan, mặc cho bà xoa nắn.

"Ai da, gầy hết cả rồi." Thái Nhã Lan cảm thán một câu, "Sau này chịu khó ăn nhiều một chút."

"Con biết rồi mẹ." Khóe môi Thiệu Hiển mỉm cười, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, bớt đi vài phần sắc sảo so với trước kia.

Trải qua đại nạn sống còn, rốt cuộc đã thay đổi.

Thu xếp xong xuôi, Thiệu Hiển cùng Thái Nhã Lan xuống gặp khách.

Đây là lần đầu tiên Nhị thiếu gia Thiệu thị xuất hiện trước mặt mọi người sau khi bình phục, hơn nữa, nghe nói hôm nay Thiệu gia còn muốn cho chọn đối tượng cho Nhị thiếu nên thanh niên ưu tú, thục nữ danh môn đến đặc biệt nhiều.

Chưa cần tính đến tài sản nhà họ Thiệu, chỉ đơn thuần là cái người Thiệu Hiển này thôi cũng đã khiến người khác động lòng rồi.

Tướng mạo tinh tế xuất sắc, luôn giữ mình trong sạch, năng lực bản thân không tầm thường, tuy đã mất trí nhớ nhưng vẫn đủ khả năng chăm sóc bản thân, chỉ số thông minh cũng không giảm. Cùng người như vậy kết hôn, chỉ cần để ở trong nhà ngắm thôi cũng đã thấy sung sướng.

Không ít người vì điều này mà đến, dựa và giá trị con người cũng như mức độ cưng chiều mà Thiệu gia dành cho Thiệu Hiển, chỉ cần cùng hắn kết hôn, sinh hoạt sau này còn lo buồn chán sao?

Thời khắc Thiệu Hiển chân chính xuất hiện trước mặt mọi người, loại nhiệt tình này trong nháy mắt tăng vọt.

Trải qua thập tử nhất sinh, cậu càng thêm trầm ổn, đoan trọng.

Vốn đang lo lắng tính tình Nhị thiếu gia không dễ sống chung, bây giờ xem ra, mất trí xong còn hiền hơn.

Không ít người ôm ý nghĩ như vậy.

Tâm tư Thiệu Hiển lúc này đơn thuần thanh tịnh, nhưng không có nghĩa là hắn ngu.

Dã tâm cháy bỏng trong mắt vài người, thật sự chỉ cần liếc qua đã biết.

Hắn thong thả bước xuống lầu, Thiệu Uẩn thấy thế, vội vàng đi đến bên cạnh đỡ lấy.

Tình cảm anh em nhà họ Thiệu rất sâu sắc là việc ai cũng biết, nhưng tận mắt chứng kiến một màn này, mọi người vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Thiệu Uẩn bây giờ đã coi như là người đứng đầu Thiệu gia, trên thương trường chưa bao giờ dịu dàng như vậy.

Chính vì thế, Thiệu Hiển trong lòng bọn họ liền quan trọng hơn một phần.

Khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh, nhấc tay nhấc chân đều mang theo khí thế thế gia công tử.

"Hiển Hiển!" Tiền Văn Kiệt cười hì hì ghé sát vào hắn, hạ giọng, "Hôm nay cậu ăn mặc thế này, không biết làm bao nhiêu người chết mê chết mệt đây. Thấy không, bọn họ ai cũng đang nhìn trộm cậu kìa."

Thiệu Hiển vẫn còn phải kiêng cữ nhiều, không được uống rượu hoặc nước trái cây lên men, chỉ có thể cầm một ly nước lọc, khẽ chạm ly với Tiền Văn Kiệt một chút, đáy mắt đong đầy ý cười.

"Cũng đâu phải bọn họ nhìn mình."

Tiền Văn Kiệt hiểu ý tứ của hắn, nhịn không được phản bác: "Cậu chính là cậu mà, mặc kệ cái đám ham tiền đó, dù sao cũng là của cậu, nói bọn họ nhìn cậu là đúng rồi."

"Nói vậy cũng không sai." Thiệu Hiển nhẹ cười.

Thỉnh thoảng lại có soái ca mỹ nữ đến đây kính rượu. Thiệu Hiển lo liệu đầy đủ lễ nghĩa đàng hoàng.

Tiền Văn Kiệt vẫn luôn đứng bên cạnh, bồi hắn nói chuyện phiếm, giúp hắn nhận mặt mọi người.

Tuy Thiệu Hiển đã xem qua họ tên gia cảnh vài nhân vật quan trọng, nhưng có khi trên hình nhìn rất ảo, bên ngoài nhận không ra.

Hai người đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận ồn ào, dường như có nhân vật lớn nào đến chơi.

Thiệu Hiển ngạc nhiên nhìn qua.

Một khuôn mặt khắc sâu trong ký ức đột nhiên xuất hiện trước mắt, là anh ta!

Người đàn ông một thân tây trang màu đen, thân hình cao gầy, thời khắc hắn bước vào, cả bữa tiệc phút chốc trở nên yên lặng.

Ai mà không biết Phó Bách Châu?

Triệu Tư Khâm cũng theo hắn bước vào.

Trong lòng mọi người hoang mang, không phải xưa nay Phó Bách Châu với Thiệu Hiển không đội trời chung sao? Tại sao Phó Bách Châu lại xuất hiện ở chỗ này??

Tới lật bàn à?

Thiệu Uẩn dẫn đầu ra đón khách, lễ phép cười nói: "Chào mừng Phó tổng, Triệu tổng."

Hắn cùng Triệu Tư Khâm bắt tay, dù sao ai cũng biết Phó Bách Châu xưa nay chưa bao giờ chạm tay với người khác, hắn có tính sạch sẽ nghiêm trọng.

Triệu Tư Khâm tươi cười soái khí, có gì nói thẳng: "Thiệu tổng không cần khách khí. Hôm nay tôi với Bách Châu đến, trước là để chúc mừng Nhị thiếu khỏi bệnh, hai là để cầu thân."

!!!

Im lặng kéo dài.

Thiệu Uẩn còn chưa kịp phản ứng, Thái Nhã Lan đột nhiên bước đến, mặt mày nghiêm túc nói: "Ngài Phó với ngài Triệu có ý gì đây?"

Ai mà chẳng biết quan hệ giữa hai người bọn họ căng như dây đàn, đây là cố ý tới khiêu khích Thiệu gia à?

"Bác gái, bác hiểu lầm rồi." Mặt Phó Bách Châu vẫn lạnh băng như cũ, nhưng giọng điệu nhẹ hơn vài phần, "Tôi ngưỡng mộ Nhị thiếu đã lâu, hôm nay thật lòng muốn cầu thân."

Triệu Tư Khâm nghe hắn lạnh lùng trả lời một câu, trong lòng không nhịn được cười thầm.

Nếu không phải hắn hiểu rõ tâm tư người họ Phó nào kia, chắc cũng sẽ cho rằng hắn đến phá hoại.

Nếu Thiệu gia không thả tiếng gió nói muốn tìm đối tượng cho Thiệu Hiển, nếu không nghe nói các loại đầu trâu mặt ngựa đều nghĩ mọi cách rước Thiệu Hiển về, Phó Bách Châu cũng sẽ không gấp gáp như vậy.

Thiệu Hiển bây giờ ký ức không có, thông minh thì thông minh, tóm lại vẫn còn đơn thuần, nếu kết hôn cùng người dụng tâm kín đáo, không phải sẽ bị bắt nạt sao?

Phó Bách Châu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đặt ở bên cạnh mình là tốt nhất.

Ở đây, ngoài trừ Triệu Tư khâm, dường như không một ai tin tưởng Phó Bách Châu.

Tiền Văn Kiệt trực tiếp lao tới, "Bách Châu, Tư Khâm, hai người lại muốn diễn trò gì vậy?"

"Tiền tổng không cần hoảng sợ." Triệu Tư Khâm cà lơ phất phơ cười cười, "Chúng tôi không giỡn chơi."

Ánh mắt Phó Bách Châu lạnh nhạt: "Thật lòng tới cầu thân, không phải chuyện đùa."

Tiền Văn Kiệt: "..." Sao nhìn hắn không đáng tin vậy chứ?

Thiệu Uẩn thân là anh lớn, tự nhiên không muốn em trai mình ở bên cạnh một người như vậy, hắn đang muốn chối khéo, Thiệu Hiển lại bỗng nhiên đến gần.

"Hiển Hiển?" Thái Nhã Lan hoang mang.

Thiệu Hiển thật ra không bài xích Phó Bách Châu như vậy, hơn nữa, lấy thực lực của Phó gia mà nói, bọn họ đâu cần liên hôn với Thiệu gia để hợp tác kinh doanh.

Hắn nhìn thẳng Phó Bách Châu, nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi? Nghe nói quan hệ trước kia của chúng ta không tốt đẹp lắm."

Hơn nữa, nghe Tiền bút chì nói, tâm lý người này có vấn đề, người có tâm lý bất ổn định không phải đối tượng phù hợp để tiến tới hôn nhân."

Phó Bách Châu lạnh nhạt trả lời: "Vậy thì càng phù hợp với cậu."

Bọn họ ở trên địa vị thế này, việc kết hôn không chỉ dựa theo cảm tính, mà còn liên quan rất nhiều đến hai bên gia tộc.

Đối với Phó Bách Châu mà nói, Thiệu Hiển xứng đôi với hắn nhất.

Cho dù là phương diện nào cũng vậy.

Đương nhiên, này cũng không phải ý tưởng thật của hắn, nhưng một câu như vậy, lại làm cho mọi người tin tưởng.

"Tôi không đồng ý."

Thiệu Bác Viễn sầm mặt lên tiếng.

Hắn xót, không muốn con trai mình phải lấy một người tiếng tăm không tốt.

Không phải chướng mắt, mà Phó Bách Châu người này tâm tư xảo quyệt. Hiển Hiển còn mất trí nhớ, ông thật sự không yên tâm.

Ánh mắt Phó Bách Châu dừng trên người Thiệu Hiển, dường như đang chờ đợi đáp án của cậu.

Mọi người nghĩ thầm: Thiệu Hiển lúc trước luôn tìm cách đối phó Bách Châu, sao mà đồng ý được.

Ai ngờ Thiệu Hiển lại hơi hơi mỉm cười: "Tôi cũng cảm thấy anh phù hợp nhất."

Mọi người ồ lên.

Thái Nhã Lan cau mày, "Hiển Hiển..."

Nhà bọn họ không sợ Phó gia, không cần phải làm bản thân thiệt thòi mà kết hôn với nhà họ.

Thiệu Hiển cười trấn an bà: "Mẹ đừng lo, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, chúng ta cẩn thận trao đổi sẽ tốt hơn."

Rồi lại nhìn về phía Phó Bách Châu: "Ngài Phó nếu không ngại thì lát nữa ở lại được không, bàn chuyện cưới hỏi?"

Ánh mắt Phó Bách Châu càng thêm thâm trầm.

"Được."

- ----------------------------------------------------

Lời tác giả: Hiển Hiển tiến lên!!! Cậu ấy đồng ý là có lí do hết đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc