KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Bên ngoài, truyền đến tiếng gõ cửa hoảng loạn.
Tiểu đệ tử của Xích Long Tông chạy tới thông báo: "Kim Phượng sơn trang có người đến đây, xin được cầu kiến Dược Vương Tiên Tôn, đây là danh mục quà tặng đưa tới."
Tống Thanh Thời thiếu chút nữa phun chè trong miệng ra ngoài, y bất an nhìn Việt Vô Hoan sắc mặt âm trầm, hận không thể giơ tay lên trời thề.
Thật sự y không hề liên quan gì đến cái môn phái chết tiệt kia! Cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì!
Nhưng mà, Kim Phượng sơn trang là một tồn tại cực kỳ nổi danh ở tiên giới, đệ tử Xích Long Tông chưa gặp bao nhiêu chuyện đời, nhìn thấy đống lễ vật kia, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, sao còn lo lắng suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp chạy tới thông báo, dường như chấp nhận Dược Vương Tiên Tôn đang làm khách ở trong môn phái, danh mục quà tặng và bái thiếp đều đưa đến trước mặt, căn bản không cho y cơ hội kiếm cớ từ chối.
Tống Thanh Thời lạnh mặt nhìn lướt qua danh mục quà tặng, nhìn thấy trên đó có một đống lớn kỳ hoa dị thảo, mọi thứ đều chọt trúng tim y, chọt đến ngứa ngáy sắp chết rồi.
Không được, vì tiểu thiên sứ, y phải mạnh mẽ từ chối đám rác rưởi đó!
Tống Thanh Thời vô cùng đau đớn trả danh mục quà tặng lại, làm như không nhìn thấy, vỗ bàn tức giận nói: "Không gặp!"
Việt Vô Hoan liếc nhìn bái thiếp, mở miệng nói: "Gặp cũng không sao."
Vẻ giận dữ của Tống Thanh Thời rạn nứt trong nháy mắt, y quay đầu lại, không dám tin nhìn Việt Vô Hoan...
Việt Vô Hoan cầm lại danh mục quà tặng từ trong tay đệ tử Xích Long Tông, nhìn một chút, cười nói: "Người tới đây rồi, dù sao cũng nên tìm hiểu xem là đã xảy ra chuyện gì phải không? Ngươi chuẩn bị nơi tiếp khách đi, phòng khách được chứ?"
Đệ tử Xích Long Tông thấy bọn họ nhận lấy bái thiếp và danh mục quà tặng, thì liên thanh đáp ứng, vội vã rời đi.
"Tại sao lại gặp những người kia?" Tống Thanh Thời cuống lên, kéo ống tay áo của Việt Vô Hoan, nói năng lộn xộn, "Bọn họ đều là súc sinh, ta ghét bọn họ, nhưng hiện tại ta đánh không lại, nếu đánh thắng ta sẽ đốt nơi rách nát kia..."
"Xin tôn chủ an tâm," Việt Vô Hoan mở bái thiếp ra, chỉ vào tên người tới rồi cười nói, "Người tới không phải Kim Phỉ Nhận, mà là nô lệ tên Bạch Tử Hạo kia, không, hiện tại hắn cần phải bỏ đi thân phận nô lệ, là bảo bối trên đầu quả tim của Kim Phỉ Nhận, vì che chở cho hắn mà Kim Phỉ Nhận bị Viêm Lang cắn trọng thương trong bí cảnh Cực Diễm, nghe đâu qua mấy ngày nữa, hai người sẽ kết đạo lữ."
Tống Thanh Thời cảm thấy cái tên này rất quen tai, suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra đó là thiếu niên mặc áo trắng từng gặp ở Lang Can Đài.
Huyết Vương Đằng lại bắt đầu quấn quanh cổ tay, tựa như làm nũng mà siết chặt, lắc qua lắc lại.
"Tên kia không phải người xấu," Việt Vô Hoan cười nói, "Tôn chủ, ngươi đi gặp hắn một chút đi, ta rất tò mò hắn muốn thứ gì."
Tống Thanh Thời không hề có sức phản kháng với thỉnh cầu của tiểu thiên sứ, dù không vui cũng phải đáp ứng...
Việt Vô Hoan giúp y chỉnh lại mái tóc rối bời, dùng Thanh Khiết Chú hai lần cho pháp y, sửa sang lại thể diện mà Dược Vương Tiên Tôn nên có, sau đó tràn đầy phấn khởi giục y đến phòng khách gặp khách, còn mình thì thả một cây Huyết Vương Đằng lặng lẽ theo sau, điều tra tình huống.
Tống Thanh Thời uất uất ức ức đi đến phòng khách, sau đó bày ra trạng thái bị cắt ngang khi đang làm thí nghiệm, mặt đầy mất hứng ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ngón tay không nhịn được gõ lên mặt bàn, hy vọng có thể truyền đạt ra ý tứ không muốn nghe lời vô ích.
Đệ tử Xích Long Tông dẫn người của Kim Phượng sơn trang vào phòng khách.
Sau khi Tống Thanh Thời thấy rõ người tới, vẫn có chút sửng sốt.
Ở trong mắt y, Việt Vô Hoan vĩnh viễn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhưng vị thiếu niên tên Bạch Tử Hạo này vẫn để lại cho y ấn tượng quá sâu, tựa như ánh trăng trong sáng, mặc dù không thể nói được là kinh diễm ở đâu, nhưng lại không nhịn được mà dừng tầm mắt ở trên người của hắn. Bạch Tử Hạo hiện giờ, dung mạo ngày càng tinh xảo, trên người nhiều hơn vài phần mị thái không nói ra được, giống như đóa hoa được nuôi nở rộ, tùy ý cắt sửa, sau đó trở thành dáng vẻ xinh đẹp nhất ở trong bình hoa, mặc người thưởng ngoạn.
Tuy nói vẫn rất đẹp, dường như hắn cũng không có gì không tình nguyện với cuộc sống này...
Kim Phỉ Nhận đối với hắn là chân ái, từ nô lệ biến thành danh phận đạo lữ của trang chủ, cũng xem như là một bước lên trời, là tồn tại mà người người ở tiên giới đều ước ao.
Nhưng Tống Thanh Thời lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, có chút không thoải mái.
Bạch Tử Hạo biết y không thích quanh co, nên quy củ chào một cái, trực tiếp thỉnh cầu: "Nghe nói Dược Vương Tiên Tôn có được linh châu vạn năm của thú Thủy Ma, Kim Phượng sơn trang muốn cầu một viên, chẳng biết tiên tôn có thể bỏ được thứ yêu thích?"
Ngoại trừ dùng để luyện Bích Thủy Tán, Thủy Linh Châu còn có thể chữa trị và áp chế vết thương thuộc tính "Hỏa", rất có hiệu quả.
Thuộc tính linh căn của Bạch Tử Hạo là "Thủy", nhưng lại không trực tiếp cầu Bích Thủy Tán, mà là cầu Thủy Linh Châu, hiển nhiên không phải cầu cho bản thân mình, mà là cho tên súc sinh rác rưởi Kim Phỉ Nhận kia.
Nội tâm của Tống Thanh Thời phẫn nộ, nhưng lại không nghĩ ra nên mắng cái gì, nên thẳng thắn phất tay áo bỏ đi.
Bạch Tử Hạo biết tính cách của y kỳ quái, hành vi cử chỉ không giống người thường, nên cũng không nghĩ rằng sẽ có thể lập tức cầu được Thủy Linh Châu, hắn xin cáo lui rồi nán lại ở thôn trấn gần đó, chuẩn bị dây dưa thêm vài lần. Hắn lớn lên đẹp, tính tình lại tốt, còn có cảm giác dễ gần, nên rất nhanh đã thu phục được vài tên đệ tử ngu ngốc của Xích Long Tông, có được mật báo, thỉnh thoảng sẽ có thể ngẫu nhiên được gặp Tống Thanh Thời.
Tống Thanh Thời rất có trách nhiệm với người bệnh, nhất định phải xác nhận bệnh tình đã ổn định, tiến vào giai đoạn khôi phục thì mới có thể dừng tay.
Yến Nguyên Tiên Quân không phải là tu sĩ có thiên phú gì, tuổi đã lớn, thể chất cũng không tốt, hơn nữa còn có nhiều loại bệnh ẩn tích tụ trong quá khứ, cho nên bệnh tình nhiều lần tái phát. Tống Thanh Thời xem ở việc ông dốc lòng dạy dỗ đồ đệ, dự định ở lại thêm mấy ngày, sau khi xác định bệnh tình không còn gì đáng ngại thì mới rời đi.
Bây giờ, y lại bị Bạch Tử Hạo làm cho muốn đi ngay lập tức...
Tống Thanh Thời tìm Việt Vô Hoan oán giận: "Tên súc sinh Kim Phỉ Nhận kia cũng biết ngươi là đồ đệ của ta rồi phải không? Sao lại còn mặt mũi tới tìm ta cầu Thủy Linh Châu? Ngươi yên tâm đi Vô Hoan, ta tuyệt đối sẽ không cho tên kia! Dù có cầu như thế nào..."
Việt Vô Hoan bỗng nhiên mở miệng nói: "Cho hắn đi."
Tống Thanh Thời không thở nổi, thiếu chút nữa bị nghẹn chết, y nhanh chóng lôi kéo tiểu thiên sứ thiện lương, lấy tư thế trung thần khuyên can hôn quân ra để liều chết khuyên can: "Vô Hoan, không được lấy đức báo oán."
"Ta không có ý này," Việt Vô Hoan phát hiện y hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, "Là Kim Phỉ Nhận cố ý phái Bạch Tử Hạo đến đây cầu Thủy Linh Châu, Bạch Tử Hạo... Từng có xuất thân giống như ta, chẳng những không có thù hận, mà còn có một chút tình nghĩa. Tính cách của hắn thiện lương, đã từng giúp ta cầu tình, từng đưa thuốc, cho nên ta cũng không có ác cảm với hắn."
Tống Thanh Thời sửng sốt trong chốc lát: "Nhưng mà, hắn lại cầu thuốc cho Kim Phỉ Nhận."
"Nếu như không cầu được Thủy Linh Châu mang về, chắc chắn hắn sẽ bị phạt," Việt Vô Hoan cười lạnh nói, "Kim Phỉ Nhận có rất nhiều trò xử phạt ác ý thú vị, cũng sẽ không vì đó là người hắn yêu mà thương tiếc, hẳn là tôn chủ cũng đã phát hiện vết thương trên cổ và cổ tay của Bạch Tử Hạo rồi phải không? Nếu như dùng thần niệm để tìm, chắc chắn sẽ tìm thấy càng nhiếu, vì vậy mà hắn không thể không cầu, không dám không cầu, bằng không khi trở về sợ là cực kỳ khó khăn."
Tống Thanh Thời không hiểu: "Chẳng phải Kim Phỉ Nhận thích hắn, muốn kết đạo lữ với hắn sao?"
Nếu đã muốn kết đạo lữ, thì chẳng phải nên đặt ở trong lòng che chở thật tốt sao? Không cho chịu một chút oan ức nào hay sao?
Việt Vô Hoan mỉm cười: "Kim Phỉ Nhận thích thì sẽ như hắn, còn không thích thì giống như ta."
Sự khác biệt giữa hai người đó là chỉ bị một người chà đạp và bị nhiều người chà đạp.
Tống Thanh Thời đã hiểu, cũng bị tên súc sinh này làm cho ghê tởm, không biết nên nói gì mới phải, có chút buồn nôn.
"Không cần thiết phải tính toán với hắn, hắn chỉ là một người đáng thương không thể không làm như vậy mà thôi," Việt Vô Hoan nghĩ đến tấm da cừu trên người mình, khi nói tới Bạch Tử Hạo, trên mặt toát ra vài phần thương hại vừa đủ, nhưng lại phân tích vô cùng lý trí, "Thương thế bên trong bí cảnh Cực Diễm, dù không cần Thủy Linh Châu cũng có thể trị hết, chỉ là rất phiền phức, hơn nữa phải chịu rất nhiều đau đớn. Kim Phỉ Nhận phái Bạch Tử Hạo từng quen biết với ta mang trọng lễ đến cầu thuốc, cũng xem như có ý lấy lòng. Nếu bây giờ chúng ta không nắm chắc có thể địch lại Kim Phượng sơn trang, chi bằng nhận lấy phần hậu lễ này, đáp lại bằng thành ý, tránh tăng thêm hiểu lầm..."
Kim Phượng sơn trang đưa nô lệ được sủng ái ra, thu được tiền đồ chợt phát sinh càng tốt hơn, với xuất thân là người phàm như bọn họ dù có dằn vặt ra sao cũng chẳng thể nhấc lên sóng to gió lớn gì, xưa nay chưa từng mang đến chuyện gì quá phiền toái, Dược Vương cốc không tranh với đời, càng không đáng để ở trong lòng, mà những năm này Việt Vô Hoan đã gây ra động tĩnh quá lớn, khiến người khó có thể lơ là.
Tuy rằng vì an nguy của tôn chủ, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn không đụng vào bất cứ chuyện gì liên quan đến Kim Phượng sơn trang.
Mà có lẽ Kim Phỉ Nhận đã nổi lên một chút nghi kỵ với Dược Vương Cốc, lần này cầu thuốc hẳn là cũng có ý thăm dò thái độ của Tống Thanh Thời.
Nếu như ứng đối không tốt, sẽ vô cùng rắc rối.
Tống Thanh Thời tỉnh táo lại, cũng hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng y vẫn không cam lòng...
Không cam lòng thì phải cố gắng, biến bi phẫn thành động lực.
"Sau chuyến đi này trở về, dừng hết những thí nghiệm dược vật trước kia mà ta dự định làm," Tống Thanh Thời hít vào một hơi thật sâu, y quyết định tạm thời từ bỏ hứng thú của mình, tập trung nghiên cứu thứ quan trọng hơn, "Ta đã từng suy ngẫm về Nhiếp Thị Độc Kinh, trong Hoa Cưu Độc và Hắc Tử Điệp đều có thể cải tiến thêm, ta muốn thử chế tạo ra loại độc có thể giết chết tu sĩ Phân Thần, ngươi giúp ta..."
Y phải nghiên cứu độc lý thật tốt, giết chết tên súc sinh Kim Phỉ Nhận kia, báo thù cho Việt Vô Hoan!
"Được, ta giúp ngươi, lần này đi thành Nam Hải thuận tiện mua một ít độc Giao Thảo đi," Việt Vô Hoan nhìn biểu tình tức giận của y, không nhịn được đùa nói, "Tôn chủ, đừng tức giận, đây không phải chuyện đáng để ở trong lòng. Để ta thay ngươi đưa Thủy Linh Châu cho tên kia đi, dù sao cũng từng quen biết, ly biệt nhiều năm, cũng có vài lời muốn nói."
Còn lâu Kim Phượng sơn trang mới quan trọng bằng Dược Vương Cốc, cừu hận cũng không trọng yếu bằng mục đích trước mắt.
Hắn có vài thứ muốn hỏi tên tiểu tử ngu xuẩn kia một chút.
...
Tống Thanh Thời không hề yên lòng về Kim Phượng sơn trang, tuy Bạch Tử Hạo thoạt nhìn rất vô hại, nhưng bên cạnh hắn cũng không thiếu cao thủ bảo vệ hắn, Việt Vô Hoan nói Kim Phỉ Nhận đã cố ý an bài, bên trong không có kẻ đáng ghét hắn từng quen trước đây, nhưng lỡ như có cá lọt lưới thì sao?
Y kiên quyết muốn đi theo bảo vệ, đánh chết cũng không chịu đi.
Việt Vô Hoan không làm gì được y, chẳng thể làm gì khác hơn là để y đợi ở trấn trên.
Nơi Bạch Tử Hạo ở vừa vặn là sân viện mà bọn họ từng ở trước đó, cũng không khó tìm.
Tống Thanh Thời ngồi trên một thân cây gần đó, một bên dùng thần niệm kiểm tra an nguy của Việt Vô Hoan, một bên lại ngẩn người nhìn mây trên trời, cũng không bao lâu, y đã bị tiếng ồn ào kéo xuống hồng trần.
Hoàng hôn mặt trời lặn, người trong thôn lao động một ngày bắt đầu cười cười nói nói trở về nhà, thiếu niên chăn trâu hát tình ca, đùa giỡn với bé gái hái sen, sau đó bị bé gái vừa cười vừa dùng hoa sen đánh cho đầy đầu đầy mặt. Hai thôn phụ đang cãi nhau bên bờ sông, trong miệng đều là lời thô thiển, nhưng cũng không bao lâu, chẳng hiểu sao đã làm hòa lại rồi.
Tống Thanh Thời lén lút ghi nhớ vài từ mắng người, cảm thấy sau này có thể lấy ra để mắng Alaska.
Trên bờ ruộng, có nông dân đang gánh một con hươu hoang dã vui cười hớn hở đi tới, không ngừng bắt chuyện với bạn tốt: "Ta nhặt được ở dưới chân núi, tối nay các ngươi mang đồ ăn rượu ngon đến, chúng ta không say không về." Nhiều bằng hữu rất vui mừng, luôn miệng nói được, dồn dập muốn tự tay chạm vào con hươu mập mạp kia.
Tống Thanh Thời nhìn con hươu kia, ngẩn người.
Y lập tức nhảy xuống cây, chạy tới gần, tóm lấy con hươu kia, Hồng Liên Huyền Hỏa trong tay bốc lên, đốt nó thành tro bụi.
Người nông dân dùng biểu tình như nhìn thấy quỷ mà nhìn y.
Tống Thanh Thời trắc trở giải thích: "Con này, không thể ăn, không thể chạm vào..."
Y còn chưa nói hết, nông dân đã liên tục bỏ chạy.
Tống Thanh Thời đuổi theo giữ chặt lấy người nông dân này, Minh Giới U Hỏa trong tay bay lên, xoay chuyển hai vòng, rồi mới buông tay ra.
Nông dân bị dọa đến sắp tè luôn rồi, khóc ròng, không ngừng rập đầu quỳ lạy: "Xin tiên trưởng tha mạng."
Trong lòng Tống Thanh Thời có hơi gấp gáp, toàn bộ lời nói đều nghẹn ở ngực, không biết nên nói như thế nào, trong đầu của y xoay chuyển chuyện này vài vòng, tổ chức ngôn ngữ, sau khi suy nghĩ xong, đợi đến lúc y có thể nói rõ ràng mọi chuyện, thì người nông dân đã chạy xa, thôn dân xung quanh cũng đều bỏ chạy.
"Con hươu này... Đã chết sau khi ăn phải cỏ dại có độc, da lông và thịt của nó đều chứa kịch độc..."
"Ta, chỉ muốn loại trừ độc tố cho ngươi..."
"Đừng sợ, ta không làm ngươi bị thương..."
Tống Thanh Thời ngơ ngác đứng ở ven đường, đối diện với con đường không có một bóng người, nói ra những lời không ai nghe thấy.
Y đứng yên thật lâu thật lâu, suy nghĩ cực kỳ lâu, sau đó thả thần niệm ra, khống chế vô số côn trùng, tìm thấy một đám cỏ dại chứa độc tố quen thuộc, dọn sạch tất cả, sau đó lại kiểm tra xung quanh một lần...
Cuối cùng, y về lại trên cây, lẳng lặng nhìn mây trên trời.
Mây thật sự rất đẹp.
Y có hơi nhớ Việt Vô Hoan, hơn nữa cũng hơi buồn...

Bình luận

Truyện đang đọc