KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Tửu lượng của Tống Thanh Thời thật sự quá kém, mê mê mang mang mà ngủ mất rồi...
Việt Vô Hoan cõng y về quán trọ, giúp y rửa mặt, cởi áo ngoài, đắp chăn đàng hoàng, sau đó ngồi ở bên giường rối rắm một lúc lâu, cảm thấy dáng vẻ y say rượu thật mỹ vị, nhưng lại cảm thấy hành vi sau khi say rượu của y tương đối mất khống chế, sẽ khiêu chiến tự chủ của mình, cuối cùng vẫn quyết định sau này để y ít uống thì hơn.
Chuyện tối hôm nay là ngoài ý muốn.
Ngoài cửa sổ bay đến vài con cổ trùng dẫn theo đom đóm, đó là tín hiệu do người kia phát tới.
Nếu tôn chủ đã ngủ, vậy thì mọi người cũng nên lộ ra mặt thật, xử lý cho xong chuyện vui sướng này.
Việt Vô Hoan buộc tóc dài, sửa sang lại quần áo, đi dọc theo con đường mà cổ trùng đánh dấu, bước đến nơi cần đến.
Ở ngoại ô thành Nam Hải, trong một ngôi miếu Sơn Thần bị bỏ hoang, vô số cổ trùng và rắn độc bò lúc nha lúc nhúc, lần lượt di chuyển, xấu xí quỷ dị, tựa như khổ hình sái bồn¹ khủng bố nhất trong truyền thuyết, khắp nơi đều là hơi thở của tử vong. Có lẽ Hạo Long đã sớm bị ném vào núi hoang trước khi ma tính của hắn phát tác, tránh cho bị phát hiện khác thường.
¹Sái bồn: một hình phạt thời xưa, đào một cái hố lớn, rồi thả những con vật có độc như rắn, bọ cạp, ong... vào trong hố, sau đó ném người có tội xuống hố.
An Long lẳng lặng ngồi trong sái bồn, đôi mắt đỏ rực hẹp dài không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Việt Vô Hoan không chút do dự bước vào ngôi miếu Sơn Thần bị thứ khủng bố chi phối này, giẫm lên đám cổ trùng, rắn độc và cổ trùng bò lên chân hắn, ngứa ngáy khó chịu, từng trận đau đớn, đây là con đường địa ngục đến cả ác mộng đáng sợ nhất cũng không thể mơ thấy, nhưng hắn lại như bước vào biển hoa, đi trên đám mây, không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Rốt cuộc An Long cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Ngươi là kẻ điên."
Việt Vô Hoan cười vô cùng ôn nhu: "Còn ngươi lại là bán ma."
Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ mang theo đầy người cổ trùng, khiêu khích nhìn vương giả trong bóng đêm chi phối sinh mạng của hắn.
Hắn không biết sợ hãi, cũng không sợ chết, hắn thích tính kế, càng thích đánh cược xa xỉ.
An Long đã sớm điều tra rõ ràng những chuyện hắn từng trải qua trong mười năm này, trước nay chưa từng có ai điên cuồng như hắn, dùng mạng và nhược điểm của mình để bố trí hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, tại lúc ngươi cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn mới lộ ra răng nọc chân chính, mạnh mẽ cắn vào nhược điểm của ngươi, khiến ngươi đau khổ khó chịu.
Thứ độc vật đáng sợ nhất...
An Long lạnh lùng hỏi: "Ngươi bắt đầu hoài nghi thân phận của ta từ lúc nào?"
"Ban đầu, ta cảm thấy sự quen biết giữa ngươi và tôn chủ có vẻ rất cố tình," Việt Vô Hoan nhìn thấu tâm tư của hắn, rất kiên nhẫn chậm rãi kể rõ, "Là ngươi cố tình khiến cho y chú ý, sau đó chuẩn xác phối hợp với hứng thú yêu thích của y, rồi trở thành 'bạn' của y. Tôn chủ là người không giỏi giao tiếp, y cũng không chủ động biểu đạt ra yêu thích của mình, người bên ngoài cũng có nhiều hiểu lầm đối với y, nhưng vì sao ngươi lại hiểu y đến như vậy?"
Đương nhiên, đây chỉ là một chút nghi hoặc nho nhỏ...
Trên đời này cũng sẽ có rất nhiều trùng hợp, ví dụ như là do hai người vừa vặn hợp nhau.
Nhưng trong lòng có kẽ hở, thì sẽ càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng lớn.
Tống Thanh Thời có một thói quen tốt đó là sẽ giữ lại bệnh án của từng người bệnh, trong mười năm này, hắn đã tra hết toàn bộ những ghi chép, nhưng cũng không tìm được thứ gì khả nghi.
Hắn cũng đã tra xét quá khứ của An Long, phát hiện trước khi tiến vào Vạn Cổ Môn đều là trống rỗng, không có cha mẹ, không có bạn bè, không có quá khứ, hắn giống như đột ngột xuất hiện, trời sinh đã có năng lực khống chế cổ trùng, được môn chủ đời trước của Vạn Cổ Môn nhận nuôi, trở thành đệ tử thân truyền.
Cuối cùng, trong lúc vô ý hắn tìm được một phần ghi chép về quá trình chữa bệnh của bán ma kia.
Bởi vì bán ma ở tiên giới gây nhiều tranh luận, cho nên phần ghi chép này được giấu trong một góc ở thư phòng, vô cùng trân trọng.
Ghi chép chữa bệnh của Tống Thanh Thời không chứa bất kỳ thứ gì liên quan đến tình cảm, toàn bộ đều là dữ liệu lạnh băng, bao gồm mỗi ngày dùng thuốc, bệnh tình từ từ có tiến triển, dường như lúc ấy y vẫn là một y sư ngây ngô, rất nhiều cách trị liệu đều không chính xác, ghi chép cũng không phải quá hoàn thiện, nhưng có thể thấy được quá trình giằng co gần hai năm, hai người đơn độc ở chung, sớm chiều làm bạn, cũng đủ để thấy rõ nội tâm của người có bề ngoài lạnh nhạt này thật sự rất ôn nhu, cũng đủ để hiểu rõ những yêu thích thật sự của y.
Nhưng mà, vẫn chưa đủ...
"Bán ma ti tiện dơ bẩn cùng với môn chủ Vạn Cổ Môn cao quý, sao ta lại dám nghĩ các ngươi là cùng một người? Ta chưa từng nghe thấy có bán ma nào lại có thể leo lên được vị trí cao như vậy," Trong âm thanh của Việt Vô Hoan mang theo trào phúng, "Nhưng mà, lúc tôn chủ nhắc lại chuyện bán ma ở miếu Sơn Thần, dường như ngươi rất ghét đề tài này, ta cảm thấy có gì đó không đúng, chờ đến khi bước vào Ác Mộng Phệ Tâm Trận, tôn chủ tưởng đó là ác mộng của ta. Nhưng mà, ta biết là không phải, như vậy chỉ có thể là ác mộng của ngươi, vì sao đường đường là một Cổ Vương nhưng nơi sâu trong ký ức lại là đầm lầy tanh tưởi?"
Bán ma và Tống Thanh Thời gặp nhau ở đầm lầy, ký ức ác mộng của An Long cũng là đầm lầy.
Nhưng mà, vẫn còn thiếu một chút chứng cứ.
Bỗng nhiên An Long ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hắn nhanh chóng che đậy hơi thở, nhưng đã không còn kịp, mùi hương kích thích ma huyết đang quay cuồng, đôi mắt dựng đồng màu máu lại xuất hiện một lần nữa, lớp vảy đen dần dần hiện ra trên mặt, che kín hơn phân nửa khuôn mặt, nửa bên tứ chi của hắn bắt đầu thay đổi, hình xâm Ngũ Độc trên cánh tay hóa thành vỏ cứng màu đen, ngón tay dài ra, giống như chân của côn trùng, đầu ngón tay sắc bén như dao.
Sống lưng biến dị, xuất hiện từng cây gai ngược, một cái đuôi bò cạp thật dài vươn ra, phía trên còn mang theo lưỡi câu phủ đầy nọc độc.
Việt Vô Hoan cảm thán: "Gương mặt thật của ngươi đúng là xấu xí như ta nghĩ."
An Long lạnh lùng nói: "Câu Hồn Hương? Ngươi bỏ thêm gì vào bên trong?"
Câu Hồn Hương cũng không phải là loại độc hại người gì, chỉ là vật trợ hứng dùng để kích thích thất tình lục dục.
Nhưng mà, nó có kích thích đối với bán ma, tựa như hùng hoàng đối với rắn, đặc biệt mãnh liệt.
Câu Hồn Hương do Việt Vô Hoan chế ra, hiệu quả lại càng mạnh.
Vốn dĩ An Long có thể dựa vào tu vi để áp chế loại cuồng loạn này, nhưng hôm nay cảm xúc của hắn không ổn định, dưới kích thích của Câu Hồn Hương, toàn bộ thất tình lục dục đều bị mở rộng, cuối cùng không thể khống chế thân thể của mình, lộ ra một mặt không bao giờ muốn cho người khác nhìn thấy.
"Tây Lâm Cổ Vương cao cao tại thượng," Việt Vô Hoan mở rộng hai tay, vui vẻ cười nói, "Nếu như ngươi giết ta, di mệnh của ta sẽ lập tức báo việc này cho tôn chủ, báo cho Dạ Vũ Các, báo cho Vạn Cổ Môn, báo cho mỗi một người trong thiên hạ."
Bán ma ở giới tu tiên, bất kỳ ai cũng có thể giết.
Sẽ không có người nào cho phép hắn ngồi ở vị trí Cổ Vương của Tây Lâm.
Dù Tây Lâm Cổ Vương mạnh đến đâu đi nữa, nhưng hắn có thể chống đỡ được sự đuổi giết của khắp thiên hạ sao?
Việt Vô Hoan là kẻ điên, hắn không có gì cả, nên hắn cũng không sợ mất đi thứ gì, hắn không sợ khổ hình, không sợ tra tấn, không sợ tử vong, không sợ bất kỳ điều gì. Cùng sống chết với hắn, chỉ khiến đối thủ rơi vào lựa chọn cực kỳ thống khổ.
An Long hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ kiềm chế hỗn loạn bị Câu Hồn Hương khơi mào ở trong đầu, hắn đứng lên, sát ý lan khắp toàn thân: "Y sẽ không động tâm với ngươi."
Hắn đã đưa ra lựa chọn.
"Cho dù mất hết tất cả cũng phải giết ta bằng được sao? Không nghĩ tới Cổ Vương đối với tôn chủ nhà ta lại tình sâu ý nặng, điên cuồng không thể kiềm chế đến vậy," Việt Vô Hoan nở một nụ cười càng thêm mê người, trong giây lát lại xé nát tươi cười, biến thành kẻ điên khủng bố lạnh lẽo, toàn bộ Huyết Vương Đằng đều vươn ra, bảo kiếm rời vỏ, hắn lạnh giọng hỏi từng câu từng chữ một, "Nhưng... Ở Kim Phượng sơn trang, vì sao ngươi lại muốn giết y?!"
Sát khí của An Long đọng lại, qua một lúc lâu, mới hỏi: "Tại sao ngươi lại biết được chuyện này?"
Chỉ trong giây lát hắn đã hiểu rõ, Việt Vô Hoan chính là nô lệ phàm nhân ở cùng Quy Nguyên Tiên Tôn ngày hôm đó. Lúc ấy hắn gây ra sai lầm, tâm tư hoảng loạn, chỉ chú ý đến Quy Nguyên Tiên Tôn nhìn trộm, vì muốn triệt để xóa hết chuyện này, nên hắn đã giết Quy Nguyên Tiên Tôn, diệt toàn bộ phái Tham Đồng, nhưng lại không tìm được tên nô lệ ti tiện bị bịt mắt không rõ bộ dạng kia.
Nô lệ ở Kim Phượng sơn trang thật sự quá nhiều, phàm nhân cũng không có năng lực nhìn trộm chuyện hắn làm.
Cho nên, sau hắn xác nhận Quy Nguyên Tiên Tôn không nói ra chuyện mình làm, nên cũng bỏ qua việc này.
Chuyện này là cái gai lớn nhất, đau sâu nhất ở trong lòng hắn.
"Để ta đoán thử xem," Việt Vô Hoan cười bước từng bước về phía trước, "Không phải là ngươi bày tỏ tình cảm với tôn chủ nhà ta đó chứ? Sau đó tôn chủ nhà ta từ chối ngươi, máu bán ma giết chóc cùng với dục vọng phẫn nộ của ngươi bùng nổ, ra tay giết chết y? Ngươi hoài nghi Quy Nguyên Tiên Tôn thấy được dáng vẻ bán ma của ngươi, cho nên mới giết gã diệt khẩu?"
"Không," An Long tự lẩm bẩm, như thể đang giải thích với bản thân mình, "Lúc ấy ta không biết đã xảy ra chuyện gì, rất hỗn loạn, sau khi ta tỉnh lại, thì y đã chết..."
"Đúng vậy," Việt Vô Hoan đến gần nói, "Ngươi mất khống chế, là cổ trùng của ngươi đã giết y."
An Long phản bác nói: "Y cũng chưa chết!"
"Ta tận mắt nhìn thấy y không còn hơi thở, lúc ấy ngươi cũng cho rằng y đã chết, vì vậy mới đặt y ở vườn thuốc, nơi mà y yêu thích nhất, không phải sao?" Biểu tình của Việt Vô Hoan cực kỳ khổ sở, "Tôn chủ thật đáng thương, trên người y không có dấu vết phản kháng, sợ là không nghĩ tới 'bạn tốt' của mình lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không kịp ứng phó."
An Long cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu đau: "Ta không nhớ rõ, nhưng y không chết, y sống lại..."
Việt Vô Hoan vui mừng nói: "Tôn chủ có thể sống lại, là may mắn của y, chứ không phải do ngươi lưu tình."
An Long hít sâu: "Thanh Thời đã tha thứ cho ta."
"Y tha thứ cho ngươi?" Việt Vô Hoan như thể nghe được điều gì buồn cười nhất, điên cuồng nở nụ cười, hắn như ác ma bước ra từ địa ngục tìm được con mồi ngu xuẩn nhất, không cần phí bao nhiêu sức lực đã có thể lấy đi linh hồn đáng thương.
Bỗng nhiên An Long cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn nhận ra có gì đó không đúng, hẳn là nên lập tức giết chết người này, để không phải đối mặt với chân tướng...
Nhưng, đã không kịp rồi.
Việt Vô Hoan dùng giọng điệu ôn nhu, nói ra chân tướng tàn nhẫn nhất: "Tôn chủ đã quên mất đoạn ký ức kia, y đã quên mất ngươi giết y."
An Long cả giận nói: "Không thể nào! Cổ trùng sẽ không công kích thức hải!"
"Đáng tiếc, linh hồn của y xảy ra chút vấn đề ngoài ý muốn, nên mới mất đi một phần ký ức," Việt Vô Hoan lộ ra ánh mắt xem kẻ đáng thương, "Y nói tha thứ là chỉ chuyện nào? Y có từng nhắc đến bất cứ chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó hay không? Đừng ngu xuẩn nữa, nào có ai lại tha thứ cho kẻ đã giết chết mình?"
An Long liên tục lùi về sau, hắn cảm thấy đầu của mình ngày càng đau.
Lúc hắn nhìn thấy Tống Thanh Thời thì đã có hơi mất khống chế, chỉ nhớ rõ là mình thổ lộ tâm ý, đau khổ cầu xin bố thí nửa phần tình cảm, nhưng lại bị vô tình từ chối. Sau đó hắn rơi vào phẫn nộ và tuyệt vọng, mất hết lý trí, sau khi thanh tỉnh lại, thì Tống Thanh Thời đã ngã xuống dưới cổ trùng của hắn.
Tinh thần của hắn hoàn toàn hỏng mất, hoảng loạn rời khỏi Kim Phượng sơn trang, sau khi biết được Tống Thanh Thời không chết mới hơi tốt lên một chút. Hắn biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nên không dám cầu mong tha thứ, cả người đều mơ màng hồ đồ, từng ngày trôi qua như một cái xác không hồn, sau đó hắn nhận được thư của Tống Thanh Thời, nội dung trong thư vẫn như mọi khi, nói cho hắn cách giải quyết nan đề, y không đề cập đến chuyện ngày hôm đó, dường như cũng không để trong lòng.
Tống Thanh Thời đồng ý để hắn đến Dược Vương Cốc làm khách.
Tống Thanh Thời cười nói tha thứ cho hắn.
Tống Thanh Thời không còn nhắc đến chuyện đã xảy ra vào hôm đó.
Cảm giác mất mà tìm lại được khiến hắn mừng như điên, cơ hồ làm cho đầu óc của hắn hôn mê...
Hắn không dám nghĩ tiếp đến chuyện ngày đó, muốn vùi vào trong cát giống như đà điểu, hoàn toàn xóa bỏ hành vi phạm tội của mình.
Trong lòng hắn còn mơ hồ vui sướng, Thanh Thời biết tâm ý của hắn, còn nguyện ý tha thứ cho hành vi phạm tội như vậy, có phải chứng tỏ rằng trong lòng y, hắn là độc nhất vô nhị? Có phải cũng có một chút tình cảm đặc biệt với hắn hay không? Đêm hôm đó, lần đầu tiên y khoác áo đơn gõ cửa phòng hắn, hắn gần như vui mừng đến hôn mê, nghĩ y đến để đồng ý lời thỉnh cầu của mình.
Tuy nói là hiểu lầm, nhưng có thể một lần nữa làm bạn tốt, cũng đã rất hạnh phúc...
Vì chuộc tội, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Dù có bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực...
Hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì huyết thống bán ma, nên dục vọng giết chóc của hắn mạnh hơn nhiều so với người thường, không một ai khiêu khích hắn mà vẫn có thể sống sót, chỉ có Việt Vô Hoan là ngoại lệ, hắn kiềm chế sát ý hết lần này đến lần khác, để tên phàm nhân nhỏ yếu này tồn tại trong biển giận của mình. Bởi vì hắn sợ, nếu như lại phạm phải sai lầm thì sẽ mất hết tất cả.
Hóa ra, hắn đã sai rồi?
Hóa ra, hắn chưa bao giờ được tha thứ?
An Long đau khổ ôm đầu, ảnh hưởng của Câu Hồn Hương ngày càng sâu, hắn cảm thấy trong đầu lại bắt đầu ong ong vang lên, ảo giác sắp xuất hiện.
"Ngươi buông tha cho tôn chủ đi, được không?" Việt Vô Hoan chậm rãi tới gần, trong đôi mắt xinh đẹp đều là khẩn cầu, âm thanh của hắn vừa yếu ớt lại vừa đáng thương, "Ta sẽ không tổn thương tôn chủ, ta chỉ muốn ở lại Dược Vương Cốc với y, cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên, không tranh với đời, xin ngươi hãy tác thành cho chúng ta, có được không?"
Mấy cây Huyết Vương Đằng chậm rãi sinh trưởng trong bóng tối, mang theo kịch độc đã sớm chuẩn bị, đến gần con mồi tinh thần hỗn loạn, dường như sắp hỏng mất này.
"Ngươi đã tổn thương y, y không thể tha thứ cho ngươi," Việt Vô Hoan dùng lời nói tàn nhẫn nhất, băm nát trái tim của hắn, kích thích vào sâu trong linh hồn, "Vì sao ngươi còn không biết xấu hổ mà trở lại bên cạnh y? Vì sao ngươi còn có thể mặt dày làm bạn với y? Chắc không phải ngươi nghĩ rằng y đã tha thứ cho ngươi, nên ở trong mắt y ngươi có địa vị đặc biệt đó chứ?"
Bảo kiếm trong tay chậm rãi tới gần, trên thân kiếm mang theo chất độc màu u lam.
Hô hấp của An Long trở nên dồn dập, cầu xin nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
"Ngươi thật sự rất buồn cười," Việt Vô Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, trong âm thanh đều là thương hại, "Ngươi giết người ngươi thích, ngươi nên làm gì để cầu xin sự tha thứ đây? Chi bằng... Xuống địa ngục nhận tội đi?"
Lời còn chưa dứt, bảo kiếm đã đâm ra như du long, Huyết Vương Đằng cũng đồng thời phát động tập kích vào chỗ hiểm.
Trên người An Long nhanh chóng xuất hiện vảy cứng, giống như lá chắn kiên cố nhất, tự động ngăn chặn kịch độc tập kích.
Việt Vô Hoan thu kiếm về, lùi hai bước, xùy nói: "Huyết thống bán ma, đúng là phiền phức."
Hắn đã thành công đảo loạn lòng phòng bị của An Long, mỗi một vị trí công kích đều là nhược điểm, nhưng có điều tu vi quá thấp, không thể phá được phòng ngự của bán ma Nguyên Anh, thật sự quá khó chơi.
An Long quỳ rạp trên đất, tạp âm trong đầu ngày càng nghiêm trọng, khiến hắn hỏng mất, làm cho hắn không có cách nào suy nghĩ.
Vô số cổ trùng dưới đất mất đi chỉ huy, bắt đầu tập kích lung tung sinh vật sống.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sợ là không còn cơ hội nào tốt hơn nữa, Việt Vô Hoan dùng Huyết Vương Đằng không ngừng quất đánh những con cổ trùng đang vây lại đây, dựa vào thân thể bị rắn độc và cổ trùng cắn bị thương, hắn nuốt vào dược vật có tác dụng làm chậm thời gian phát độc, sau đó lấy Hắc Tử Điệp ra, đây là kịch độc có thể thấm vào cơ thể thông qua tiếp xúc da thịt. Hắn đã sớm dùng Huyết Vương Đằng đánh dấu ấn ký của Hắc Tử Điệp lên người con mồi.
Linh phù tung ra, vài phù trận được mở ra, tạo thành liên hoàn trận, chặn hết tất cả đường lui của An Long.
Mấy con bướm màu đen bay ra khỏi ống trúc, lao về phía kẻ địch đã bị đánh dấu, muốn mang linh hồn đưa vào vực sâu.
Việt Vô Hoan hài lòng mỉm cười, chờ thu hoạch vui sướng đã đợi thật lâu.
An Long ngẩng đầu, nhìn con bướm màu đen, chậm rãi nói: "Thanh Thời tu Vô Tình Đạo."
Việt Vô Hoan ngẩn người, cười càng thêm xán lạn: "Rất hợp với ý ta."
Tuy nói xuất hiện một chút sai lệch, nhưng hắn sẽ nghĩ cách bẻ cho thẳng trở lại.
Trước nay hắn chưa từng nghĩ sẽ để cho tôn chủ động dục vọng.
An Long nhịn không được mắng: "Kẻ điên."
Hắn đứng lên, vô số ma khí màu đen lan ra khắp người, đuôi bò cạp vươn lên, chuẩn bị xé mở trận pháp.
Bỗng nhiên, bầu trời vang lên tiếng sấm...
Tia chớp như con rắn linh hoạt điên cuồng nhấp nháy, một tia sét cuồng bạo đập nát phần mái của miếu Sơn Thần, đánh tan pháp trận, ngăn cách hai người. Ngay sau đó, mưa to đổ xuống, xối ướt tất cả mọi thứ, cũng đánh gãy cánh của Hắc Tử Điệp, chặt dứt tất cả những đòn công kích chí mạng.
Việt Vô Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thời tiết đột ngột thay đổi.
Hắn có cảm giác lại một lần nữa trở về với ngày tháng bị vận mệnh lừa gạt, thậm chí hắn cũng không hiểu đây rốt cuộc là cái gì?
An Long biến mất trong màn mưa, mang theo tất cả cổ trùng và rắn độc.
Chiến đấu bị gián đoạn, không có cách nào thực hiện toàn bộ mục tiêu.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Việt Vô Hoan cực kỳ phẫn nộ, Huyết Vương Đằng đang nổi điên, quất đánh mưa to, quất đánh bức tường đổ nát, quất đánh hết thảy mọi thứ có thể, cây to bị chặt đứt, đá lớn bị đập nát, hắn hận không thể hủy diệt hết tất cả những thứ trên đời này.
Nước mưa làm cho tầm mắt trở nên mông lung, cả người ướt sũng, khắp nơi đều là hơi thở tanh tưởi.
Hắn căm thù thế giới này đến tận xương tuỷ.
...
An Long đi tới rừng rậm, nằm trong bùn lầy.
Ảo giác trong đầu ngày càng nghiêm trọng, hắn đã không có cách nào suy nghĩ hay chiến đấu được nữa.
"Tuyệt vọng đi, cho dù ngươi bò ra khỏi bùn lầy dơ bẩn, có được địa vị xứng với y thì sao?"
"Tuyệt vọng đi, y thà chết cũng không tiếp nhận tâm ý của ngươi..."
"Tuyệt vọng đi, ngụy trang đã bị xé nát, gương mặt thật của ngươi xấu xí như thế, trái tim dơ bẩn như thế..."
"Tuyệt vọng đi, y chưa từng tha thứ cho ngươi..."
"..."
An Long mờ mịt nghe những lời nói không ngừng lặp đi lặp lại này, trước mắt hiện lên khung cảnh năm đó, thiếu niên kia đã ôm hắn lên từ trong đầm lầy dơ bẩn, dùng áo ngoài màu trắng mang theo mùi hương khoác ở trên thân thể tanh tưởi của hắn, sau đó đi từng bước một mang về, rửa sạch miệng vết thương hư thối, loại bỏ hết độc tố thống khổ, giúp hắn trị hết tất cả những đau đớn, sau đó vô tình đuổi hắn đi.
Khi đó, hắn còn nhỏ, không biết để ý là gì.
Hắn rất tức giận, rất phẫn nộ, rất bất mãn.
Nhưng mỗi ngày hắn đều nhớ tới y, nghĩ đến y.
Ngay khi ngẫu nhiên gặp lại ở bí cảnh, hắn cố ý ném một con sâu vô cùng xấu xí ra, muốn chọc cho y tức giận.
Thiếu niên nhặt sâu lên, nhìn một lúc lâu, sau đó đi đến trước mặt hắn, cười nói với hắn: "Con sâu này thật đáng yêu."
Tại một khắc kia, hắn đã biết để ý là gì.
Hắn cố ý quấy rối, giả xuẩn giả ngốc, chọc cho y chú ý, hắn khoác vào tấm da người, bò lên địa vị cao, là để xứng với y.
Cho dù biết y tu Vô Tình Đạo, sau khi tuyệt vọng qua đi, cũng vẫn không thể buông bỏ.
Hắn muốn lừa dối tất cả, lừa dối người đời, lừa dối tình cảm của y, lừa dối tình cảm của chính mình...
Nhưng mà, hắn thất bại.
Kết thúc, tất cả đều kết thúc.
Sâu bọ dơ bẩn cuối cùng cũng phải trở về bùn lầy dơ bẩn.
...
"Tuyệt vọng đi, từ bỏ tình cảm của con người, triệt để trở thành ác ma."
"Rốt cuộc... Ngươi là thứ gì?"
"Ta là vận mệnh của ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc