KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Tiền án về chuyện Việt Vô Hoan tự sát không thành vẫn còn chồng chất, trạng thái tâm lý của hắn cực kỳ không ổn định, có thể làm ra hành động mất kiểm soát bất kỳ lúc nào, vì vậy mà hứa hẹn không thể tin tưởng hoàn toàn được.
Hợp Hoan Ấn có thể phòng ngừa tự sát, nhưng cần phải kích hoạt Thần Niệm Châu mới có thể sử dụng, điều này sẽ khiến cho trạng thái tâm lý của Việt Vô Hoan càng chuyển biến xấu, không bao giờ tin tưởng vào trị liệu, là cách phòng ngừa tự sát tệ nhất.
Tống Thanh Thời không chút do dự loại trừ Hợp Hoan Ấn ra khỏi lựa chọn của mình, mặt khác cũng có một loại pháp môn có cùng công hiệu nhưng là để tra tấn kẻ thù, không khác mấy với Hợp Hoan Ấn. Tống Thanh Thời còn suy xét qua những cách trị liệu tâm lý khác, ví dụ như thôi miên hoặc tiến vào thức hải xóa đi những ký ức không tốt đẹp đó, nhưng mà thôi miên dễ tỉnh lại, khi tỉnh lại sẽ càng thống khổ hơn, còn xóa ký ức thì sẽ tổn thương đến linh thức, lúc tám tuổi Việt Vô Hoan bị Tạ Khuyết thu vào môn hạ, ký ức cần xóa thật sự quá nhiều, nếu như cưỡng ép xóa đi thì chín mươi chín phần trăm sẽ biến thành một tên ngốc...
Loại ra hết những lựa chọn không thích hợp, đáp án còn lại chỉ có tâm lý học hiện đại.
Môn Tống Thanh Thời không giỏi nhất chính là tâm lý học, cũng không phải vì thành tích không tốt, mà là tâm lý học chú trọng giao tiếp tinh thần với người bệnh và phân tích nội tâm của họ. Ngay cả chứng sợ xã hội của mình y còn không trị được, miệng lưỡi vụng về lại không biết xem sắc mặt của người khác, nên chỉ học được một chút da lông, sao có thể giải quyết được tình trạng bệnh phức tạp như của Việt Vô Hoan?
Lại một lần nữa Tống học bá được nếm trải cảm giác sợ hãi khi bị nan đề chi phối, nằm mơ cũng thấy mình rớt môn.
Y nhanh chóng tịch thu những đồ vật có thể tự sát ở trong phòng của Việt Vô Hoan, mỗi ngày đều phải nhiều lần dùng linh thức rà quét dấu hiệu sinh mệnh của Việt Vô Hoan, sợ rằng chỉ một ánh mắt sai lầm thì người sẽ không còn. Cho đến ngày nọ y phát hiện Việt Vô Hoan đang ngây người nhìn hồ cá chép phát ngốc, không biết nghĩ như thế nào, y quyết định coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa, đuổi vịt cũng phải đuổi lên giá¹.
¹Đuổi vịt cũng phải đuổi lên giá: giá ở đây có nghĩa là cái khung, cái giàn, bệ đỡ nói chung, là một phép ẩn dụ cho việc buộc phải làm những điều không thể đạt được. Bởi vì vịt không thể nào đứng được ở trên giá như gà. 
Vì thế, bác sĩ tâm lý họ Tống không đáng tin cậy nào đó bị ép phải kinh doanh².
²Bị ép phải kinh doanh: chỉ những việc bất đắc dĩ nhưng buộc phải hoàn thành.
Tống Thanh Thời tỉ mỉ sắp xếp lại phương án điều trị, cho thêm dược liệu ngưng thần tĩnh khí vào chén thuốc của Việt Vô Hoan, mỗi buổi tối đều dùng hương An Hồn để trợ ngủ, giảm bớt tần suất hắn bị bừng tỉnh bởi ác mộng. Sau đó loại ra hết những cách trị liệu tâm lý không thích hợp hoặc không thể thực hiện được mà y biết, cuối cùng quyết định thử dùng liệu pháp hành vi - cảm xúc hợp lý.
Hành vi - cảm xúc hợp lý là liệu pháp do tiến sĩ Ellis tìm ra vào những năm 50, coi trọng ý chí cá nhân và tác động của lý trí. Trước khi trị liệu phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người bệnh, trợ giúp người bệnh tìm thấy tự tin. Sau đó phủ định những điều sai lầm mà hắn tự nhận định, cuối cùng cổ vũ hắn tự mình có được những nhận thức đúng đắn, quay về cuộc sống của người bình thường.
Lý luận nhìn thì rất đơn giản, nhưng cách làm lại khó như lên trời.
Tống Thanh Thời chỉ biết học tập và làm bài, y vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tìm được linh cảm từ một em gái tiếp cận mình ở thư viện - Y có thể chọn một quyển sách khó, làm bộ đọc không hiểu, rồi đi tìm Việt Vô Hoan hỏi thử, sau khi nhận được câu trả lời là cũng không biết, y sẽ thuận theo tự nhiên mời hắn cùng đến thư khố để tìm đáp án, trong quá tìm kiếm sẽ dẫn đường làm hắn cảm thụ được lạc thú của tri thức, xây dựng tự tin trong thánh đường trí tuệ, cùng nhau đắm chìm vào cực lạc của việc học.
Từng có một em gái không ngừng kiên trì tiếp cận Tống Thanh Thời, mỗi ngày đều bị y cổ vũ học tập, giảng dạy làm bài, sau đó thành tích của em gái được nâng lên rất nhiều, cuối cùng thi đậu nghiên cứu sinh của trường đại học trọng điểm, tại lễ tốt nghiệp, em gái đó cảm động đến bật khóc, nói rằng Tống Thanh Thời đã trị hết bệnh mê trai của mình.
Có lẽ mê trai cũng là một loại bệnh tâm lý?
Tống Thanh Thời ngẫm lại trường hợp được chữa khỏi ngoài ý muốn này, bỗng nhiên càng có thêm vài phần tự tin.
...
Nguyên thân cũng là mọt sách, trong thư khố của Dược Vương Cốc có tới mấy chục ngàn quyển tàng thư, phần lớn đều liên quan đến độc dược.
Tống Thanh Thời sợ bị nhìn ra là cố ý làm khó dễ, không dám lấy sách nào quá chuyên ngành, vì vậy chọn lựa suốt một buổi, cuối cùng cũng tìm thấy quyển tiên giới du ký tên là Ngọc Đài Phù Sinh Ký bị phủ bụi ở một góc.
Quyển du ký này được Nho Môn tiên tôn viết vào mấy ngàn năm trước, miêu tả một nơi tiên cảnh nào đó, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, dùng điển cố khó hiểu, xưa nay Tống Thanh Thời mạnh lý yếu văn, thiếu khuyết tế bào lãng mạng vô cùng nghiêm trọng, cũng không nghiên cứu gì về thơ từ ca phú, càng không hiểu gì về văn chương điển cố của thế giới này, vì vậy khi xem qua y có cảm giác như lọt vào sương mù, dường như là miêu tả về hoa cỏ và cây cối có cảm giác rất là văn vẻ.
Sau khi Việt Vô Hoan kết thúc năm lần trị liệu bằng thuốc tắm, dược tính còn sót lại trong thân thể đã biến mất, trước mắt vẫn đang điều dưỡng, chờ Lục Mạch Phục Sinh Thang trong tương lai.
Sau khi xác định Tống Thanh Thời không có ý niệm gì với thân thể của mình, hắn thu hồi lại vẻ phong tình, tóc được cố định bằng thanh ngọc quan, chỉnh chỉnh tề tề, một sợi cũng không loạn, chỉ chịu mặc loại thanh bào đơn giản nhất, cổ áo cao cao che khuất hầu kết, không lộ ra nửa phần cảnh xuân, tựa như một vị thanh tu tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nửa câu cũng không chịu nói thêm, nửa bước đi cũng không chịu đạp sai, trong ánh mắt không nhìn ra một chút cảm xúc gợn sóng, mặt tựa sương lạnh, nơi chốn đều tỏa ra hơi thở cự tuyệt người ở ngàn dặm.
Tuy Tống Thanh Thời lấy lý do vì không quen mà cự tuyệt hắn tự xưng là "Nô", hắn cũng chỉ cúi đầu, cung kính trả lời "Vâng." "Được." Vân vân...
Tống Thanh Thời ôm sách, lén lút trốn ở trong góc quan sát thật lâu, y sợ Việt Vô Hoan ngụy trang thành phóng đãng, cũng sợ dáng vẻ lạnh nhạt chân thật này của hắn, càng sợ chính mình khi mở miệng sẽ bị từ chối, mỗi lần đều phải chuẩn bị tâm lý thật lâu mới dám tiến lên nói chuyện.
Việt Vô Hoan ngồi phát ngốc ở một góc trên hành lang gấp khúc, nhận ra có tầm mắt đang nhìn trộm, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Tống Thanh Thời lộ ra một nụ cười xấu hổ, đi qua. Hít sâu một hơi, thôi miên rằng mình chỉ tình cờ gặp được học trưởng Việt Vô Hoan trong thư viện, sau đó lấy hết can đảm, mở sách ra, đưa qua hỏi: "Áng văn này ta đọc không hiểu, ngươi có thể giải thích giúp ta một chút được không?"
Việt Vô Hoan nhìn hành động của y như có điều suy tư, cảm thấy mình ngày càng không hiểu người này.
Tống Thanh Thời xoa xoa ngón tay, khẩn trương nói: "Đương nhiên, nếu ngươi cũng không biết, ta, chúng ta..."
"Để ta nhìn xem," Việt Vô Hoan nhận lấy quyển sách, nhìn sơ qua, biểu tình hơi khựng lại, sau đó kỳ quái nhìn Tống Thanh Thời, giải thích từng câu từng chữ cho y, "Ngọc Đài là chỉ tiên cảnh Ngọc Đài, nghe đồn rằng Ngọc Đài tiên đế vô cùng thích mỹ nhân, thường hóa thân hạ phàm mời tu sĩ có mỹ mạo cùng chung cá nước thân mật. Áng văn này là diễm sự do Nho Môn Hoằng Văn tiên tôn ảo tưởng mình cùng tương ngộ với Ngọc Đài tiên đế, mượn cảnh viết chuyện, mượn vật tả người, trong đó 'ngọc mềm hoa y trụy' là chỉ..."
Tống Thanh Thời càng nghe càng ngây người, đời này y chưa bao giờ xem qua các loại sách báo không hài hòa, sao tùy tiện chọn một quyển cũng có thể bị lật xe³? Sau khi phục hồi tinh thần, y nghe thấy Việt Vô Hoan đã giải thích đến phần phiên vân phúc vũ, nhanh chóng đoạt sách lại, giấu ở sau lưng, dùng lửa đốt thành tro, rải vào trong gió, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
³Lật xe: chỉ sự thất bại giữa chừng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, ước chừng khoảng hai khắc.
1 khắc: 15 phút.
Rõ ràng đang làm trị liệu tâm lý, lại cầm sách báo không hài hòa cho người bệnh có bóng ma tâm lý về phương diện này xem, quả thực là đả kích lớn.
Tống Thanh Thời vừa ảo não lại vừa xấu hổ, bên tai nóng lên, không nói nên lời, muốn khóc, nhưng không thể khóc...
Việt Vô Hoan phản ứng lại trước, nhìn vẻ mặt của y, biết đây chỉ là hiểu lầm, hắn an ủi: "Hoằng Văn tiên tôn hành văn tương đối... Ừm, phần lớn tác phẩm của hắn đều miêu tả về sơn thủy, quyển này chỉ là ngoại lệ. Nếu tôn chủ thích phong cách này, thì có thể đọc Hải Châu Lâu Ký, Thiên Sơn Bí Cảnh hoặc Vô Tẫn Chi Hải, sẽ hơi tốt hơn một chút..."
Tống Thanh Thời uất ức gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Hai người tiếp tục nhìn nhau chẳng nói gì hết một khắc, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Tống Thanh Thời cảm thấy không thể trầm mặc mãi như vậy, ý đồ tìm lại một chút ánh sáng trên hiện trường lật xe, vì thế y hỏi: "Hải Châu Lâu Ký nói về cái gì? Ta chưa từng nghe qua, dường như rất thú vị, ngươi kể cho ta nghe được không?"
Việt Vô Hoan trầm mặc một lát, không biết nên miêu tả thế nào, đành kể lại hết một lần cho y nghe.
Tuy thơ từ của Tống Thanh Thời không tốt, nhưng cũng không ngốc, sau khi nghe xong y liền hiểu Hoằng Văn tiên tôn cũng chẳng phải là nhà văn lớn gì đó, chỉ là một toan hủ, thích dùng từ ngữ hoa mỹ khó hiểu để dựng thành văn chương, giả vờ cao minh, nhưng thật ra lại nhàm chán và trống rỗng.
⁵Toan hủ: diễn tả sự kém cỏi trong văn chương.
Việt Vô Hoan cung kính hỏi: "Tôn chủ còn muốn nghe cái khác không?"
Bỗng nhiên Tống Thanh Thời thấy không thích hợp, y tự xưng là thông minh, sách từng đọc qua là không quên được, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những quyển sách hay, không thể quá dài, còn phải vừa nghiêm túc đọc rồi vừa ghi nhớ, ai lại đi phí thời gian để học thuộc loại văn chương thế này? Lại còn nhớ rõ không sót một chữ? Điển cố khó hiểu cũng đều hiểu hết? Y nghĩ tới một ít thứ không dám tin,  cẩn thận hỏi Việt Vô Hoan: "Có phải ngươi từng đọc rất nhiều sách không? Đã đọc ở đâu?"
"Khi còn bé có theo thái phó đọc được chút sách vỡ lòng, ở chỗ của Tạ Khuyết cũng đọc được một chút," Việt Vô Hoan cho rằng y đang điều tra quá khứ của mình, không dám giấu giếm, thành thật trả lời, "Chủ yếu là đọc được ở Kim Phượng sơn trang, mỗi... Mỗi lần ta hầu hạ trang chủ vừa lòng, đều xin hắn cho ta vào tàng thư các đọc sách. Xin tôn chủ yên tâm, Vô Hoan tự biết thân phận mình ti tiện, chỉ xứng xem tạp thư, không dám đụng vào công pháp tiên môn."
Số lượng tàng thư ở Kim Phượng sơn trang vô cùng lớn, hắn ôm theo hy vọng, muốn tìm ra biện pháp thoát thân từ thư tịch, đáng tiếc quy củ trong sơn trang nghiêm ngặt, không phải là đệ tử thì không thể mượn đọc thư tịch có liên quan đến công pháp tiên môn, chỉ có thể đọc các loại tạp thư. Hắn cũng từng dùng thân thể hối lộ đệ tử trông giữ tàng thư các, đổi được hai quyển tiên thư cấp thấp, đáng tiếc lúc ấy tu vi đã bị hủy hơn phân nửa, Hợp Hoan Ấn lại áp chế thần hồn quá bá đạo, nghiên cứu hồi lâu, chung quy vẫn không có kết quả.
Nguyên thân từng thấy qua quy mô của tàng thư các ở Kim Phượng sơn trang, lớn hơn rất nhiều lần so với Dược Vương Cốc, dù là tạp thư cũng có đến mấy chục ngàn quyển.
Tống Thanh Thời nôn nóng hỏi: "Những quyển sách đó ngươi đều nhớ rõ? Có thể đọc ra không?"
Việt Vô Hoan chần chờ nói: "Ta chỉ nhớ rõ những sách đã xem qua, đại khái có khoảng mười ngàn quyển, nếu tôn chủ cần, ta có thể viết ra..."
Tống Thanh Thời hít vào một hơi khí lạnh, yết hầu thắt chặt từng trận. Y hoàn toàn ném việc trị liệu ra sau đầu, nhanh chóng tìm bút mực và thước kẻ, viết viết vẽ vẽ, ghi các câu hỏi kiểm tra IQ mình từng làm, sau đó đưa cho Việt Vô Hoan giải thử.
Lúc đầu Việt Vô Hoan cực kỳ mờ mịt với những đề bài kỳ lạ này, sau khi Tống Thanh Thời giảng dạy vài câu, hắn dần dần bắt đầu tự mình làm được, làm đến vô cùng trôi trải, tay không ngừng viết, rất nhanh đã nộp bài.
Tống Thanh Thời tính điểm, thiếu chút nữa hít thở không thông. Y may mắn được gia nhập vào câu lạc bộ dành cho những người có IQ cao trên thế giới, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến mức tiêu chuẩn, y biết chính mình còn không được tính là thiên tài gì, vì vậy mới dựa vào học tập chăm chỉ khắc khổ để bù lại. Nhưng Việt Vô Hoan chỉ tùy tiện làm một bài kiểm tra IQ đã được 162 điểm, tương đương với số điểm kỷ lục trong lịch sử, đã bước vào hàng ngũ siêu cấp thiên tài, nếu như không bàn đến khác biệt về thế giới quan, khác biệt về giáo dục, cũng có nhiều chỗ hắn không hiểu trong đề mục, có lẽ điểm sẽ càng cao hơn...
Chỉ từng cảm thấy thương tiếc và không đành lòng với những gì Việt Vô Hoan trải qua, nhưng hiện tại Tống Thanh Thời lại như bị chạm vào vảy ngược, cảm thấy sắp hỏng mất cũng như là vô cùng phẫn nộ, đám súc sinh kia cư nhiên lại hủy hoại một thiên tài có thể bước vào cung điện khoa học, thay đổi lịch sử đến nông nỗi này! Có khác gì đưa Einstein cho dã nhân ăn thịt?
⁶Albert Einstein: nhà khoa học đã khám phá ra thuyết tương đối.
Phí phạm của trời! Trâu nhai mẫu đơn! Nấu hạc đốt đàn!
Tống Thanh Thời tức giận đến nỗi nước mắt chảy xuống, y lại không thể nghĩ ra từ gì để mắng chửi người, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: "Thật quá đáng, thật quá đáng, thật quá đáng..."
Việt Vô Hoan mờ mịt nhìn nước mắt nơi khóe mắt của y, không biết vì sao lại chảy xuống.
Tống Thanh Thời nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, cực kỳ nghiêm túc nói cho hắn: "Vô Hoan, ngươi vô cùng thông minh."
"Tôn chủ, điều này không có ý nghĩa gì cả," Việt Vô Hoan chậm rãi hồi thần, khôi phục bình tĩnh, hắn hơi rũ mắt, có chút buồn cười mà nghĩ, sẽ chẳng ai để ý hắn thông minh hay không, chỉ để ý hắn có thể chơi được bao nhiêu kiểu đa dạng ở trên giường, sẽ chẳng ai để ý hắn có đọc sách hay không, chỉ để ý hắn có thể gọi giường hợp tâm ý của bọn họ hay không...
Khóe miệng của hắn nhịn không được câu ra một độ cung trào phúng, đôi mắt giấu ở chỗ tối hiện ra vô số ác ý, thông minh như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm thanh tỉnh mà thừa nhận càng nhiều thống khổ hơn so với người khác, "Đây là tiên giới, thế giới dã thú cá lớn nuốt cá bé."
-----
Tác giả có lời muốn nói: 
Tống Thanh Thời: Năm đó ta siêu cấp có trách nhiệm! Mỗi ngày đều đốc xúc em gái kia làm năm tờ bài thi, lúc này mới trị hết được bệnh hoa si đó! Cũng không dễ dàng gì! Cầu biểu dương!
PS: Chắc mỗi ngày Việt Vô Hoan phải làm ít nhất mười tờ bài thi mới có thể tốt lên được?! 

Bình luận

Truyện đang đọc