KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Tống Thanh Thời suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định sẽ giải quyết nan đề này sau cùng, trước hết phải nghiên cứu bệnh tình của Việt Vô Hoan.
Y nhớ lại những kiến thức liên quan đến tâm lý học tiên giới và tâm lý học hiện đại, vẫn cảm thấy bó tay toàn tập với bệnh tình của Việt Vô Hoan.
Nguyên Anh thỉnh thoảng đau đớn, nhắc nhở y tư vị động tâm.
Phenethylamine đang tăng nhanh, tư duy bình tĩnh dần đánh mất.
Y đã mất đi tư cách của một bác sĩ tâm lý, vậy nên đừng làm nữa... Cứ thuận theo trái tim?
Tống Thanh Thời sắp xếp lại những dược vật có tác dụng xoa dịu cảm xúc, tự tay nấu một chén thuốc an thần, mang đến cho Việt Vô Hoan. Tuy nói trợ giúp của thuốc là có hạn, nhưng tinh thần và thân thể của Việt Vô Hoan luôn trong trạng thái căng chặt, nghĩ nhiều lo âu, gần như không có cách nào đi vào giấc ngủ, sẽ khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu hơn.
Việt Vô Hoan tiếp nhận chén thuốc, cười cảm tạ y, sau đó ngửi một chút, lại thử một ngụm: "Hoa Tô Thường, Nguyệt Minh Sa, Hợp Hòa Chi, Quế Thạch... Đều là những dược vật trợ ngủ?"
Hắn chẳng những tinh thông sách thuốc, mà còn có cảm giác nhạy bén, có thể phân biệt được hương vị nhỏ nhất, rất nhanh đã biết được công hiệu của chén thuốc.
Tống Thanh Thời không dám giấu diếm, ngoan ngoãn gật đầu.
Việt Vô Hoan đẩy chén thuốc về: "Tôn chủ, thân thể của ta rất tốt, không có bệnh, không cần thuốc này."
Tống Thanh Thời giải thích: "Ngươi ngủ quá ít, không tốt cho thân thể."
"Ta có ngủ, chỉ là ngủ hơi ít, nhưng có thể thỏa mãn nhu cầu của thân thể," Việt Vô Hoan cười càng ôn nhu, giọng điệu cũng càng thành khẩn, không hề nghe ra bất kỳ cảm giác khổ sở nào, "Ta không thích ngủ, nằm mơ quá lãng phí thời gian, đời người ngắn ngủi, ta có rất nhiều thứ muốn học, muốn làm."
Tống Thanh Thời cầm chén thuốc, có ý khuyên bảo: "Nhưng mà..."
Việt Vô Hoan nhìn đôi mắt của y, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tôn chủ, ta không có bệnh."
Tống Thanh Thời thỏa hiệp: "Được rồi."
Y cầm chén thuốc, thất vọng rời khỏi phòng, sau đó đổ vào rãnh nước.
Việt Vô Hoan nhận ra mình đã cô phụ ý tốt của tôn chủ, có hơi bất an, hắn suy nghĩ một chút, quyết định tìm chuyện gì thú vị, dời đi lực chú ý của tôn chủ, chọc cho y vui vẻ.
Huyết Vương Đằng vươn ra, quấn lên eo Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng chọt vài cái.
Tống Thanh Thời nhịn không được cười ra tiếng: "Vô Hoan, nhột quá."
Việt Vô Hoan cười bước ra từ góc tường, nhìn người bị dây leo quấn quanh, trên Huyết Vương Đằng có thần niệm của hắn, không khác gì cảm giác tự tay ôm lấy y. Hắn cố tình trêu đùa, nhưng không nghĩ tới Tống Thanh Thời lại rất sĩ diện, cười đến nỗi chảy nước mắt cũng không chịu xin tha, cũng không ngăn lại, cuối cùng hắn chỉ có thể nhận thua, cười nói: "Chẳng phải tôn chủ mang rất nhiều quà về sao? Đi phát cho mọi người đi, Thanh Loan và bọn nhỏ đã mong chờ thật lâu."
"Đúng vậy," Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng bình ổn hơi thở, lau nước mắt chảy ra vì cười, nhớ tới chuyện quan trọng này, y còn muốn kiểm tra bài tập của bọn nhỏ, dựa vào thành tích để phát thưởng, "Vô Hoan, ngươi đi với ta đi, ta không quá thân với bọn họ, sợ nói sai."
Việt Vô Hoan bước tới: "Vừa lúc ta cũng muốn đi tìm chút vật liệu để làm diều."
Trường học đều có học bổng, một số giảng viên cũng sẽ tặng quà cho sinh viên mà mình thích, xem như là cổ vũ.
Tống Thanh Thời từng nghĩ đến tương lai của những đứa nhỏ có xuất thân phàm nhân này, tiên giới không có khoa cử, bọn họ xuất thân thấp hèn, tư chất thân thể không tốt, không có cách nào tiến xa trên con đường tu đạo, nhưng trí tuệ là công bằng.
Phù trận, cơ quan, dược học, y học, luyện đan...
Trong cung điện tri thức, dù là phàm nhân, tiên nhân hay huyết thống tiên phàm đều không có gì khác nhau, mỗi người đều có khởi điểm như nhau.
Tống Thanh Thời từng thảo luận vấn đề này với Việt Vô Hoan: "Nếu có một ngày, thế giới được thay đổi bởi phàm nhân, chắc chắn sẽ rất thú vị."
Việt Vô Hoan lại cảm thấy điều y nói là chuyện không tưởng, hỏi lại: "Phàm nhân có thể làm được gì chứ? Nhỏ yếu như con kiến, chỉ cần tùy tiện là sẽ chết đi."
"Ta không biết," Tống Thanh Thời cũng cảm thấy suy nghĩ của mình rất non nớt, nhưng y đã nhìn thấy một thế giới do phàm nhân tạo ra, thế giới đó có một mặt đặc sắc khác, "Vô Hoan, ngươi có từng nghe qua lý thuyết hỗn loạn chưa? Chính là chuyện có thể xảy ra từ sự không chính xác hoặc không chuẩn xác, kết quả gì cũng đều có thể xảy ra. Ví dụ như bươm bướm vỗ cánh, có thể khiến cho các luồng không khí thay đổi rất nhỏ, gây ra hiệu ứng dây chuyền, cuối cùng tạo gió lốc ở khoảng cách xa đến ngàn dặm. Thật ra mỗi một sự biến hóa trên thế giới đều bị ảnh hưởng bởi những chi tiết nhỏ bé nhất."
Việt Vô Hoan càng nghe càng mê mang: "Sao tôn chủ lại biết cánh bướm có thể gây ra gió lốc?"
Tống Thanh Thời thử dùng khái niệm hệ thống xác định, chuyển động ngẫu nhiên và hệ thống phi tuyến tính để giải thích, khiến cho Việt Vô Hoan như lọt vào trong sương mù, cuối cùng không biết tại sao chủ đề lại chuyển đến độc tính của Hắc Tử Điệp và phương thức hoạt động, biến thành thảo luận dược học, rồi lại mở rộng đến cơ quan học...
Tóm lại, y hy vọng những đứa nhỏ này có thể cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, thay đổi cuộc sống, trở thành nhân tài có ích cho tương lai!
Tống Thanh Thời bước vào lớp học, Thanh Loan đang dạy bọn nhỏ phân biệt các dược vật, làm thí nghiệm, tiếng cười không ngừng vang lên.
Y cảm thấy sau khi cô nương này thoát khỏi gông xiềng, thì ngày càng xuất sắc, mỹ mạo cấp bậc ngôi sao điện ảnh, thông tuệ cấp bậc danh giáo thế giới, tuy rằng vẫn kém mỹ nhân cấp bậc học thần nghịch thiên như Việt Vô Hoan, nhưng cũng đã là nhân tài trong nhân tài, hơn nữa dường như nàng rất thích học y dược, đôi mắt luôn tỏa sáng khi nhìn chuột bạch, nhưng lại không hề có hứng thú với độc dược.
Thanh Loan nhìn thấy tôn chủ đến, nhanh chóng bảo bọn nhỏ im lặng.
Tống Thanh Thời bảo mọi người nộp bài tập trong thời gian này lên, kiểm tra thành quả. Hầu hết những đứa nhỏ này đều thử luyện tập dựa theo đề bài trước kia của y, rất nhiều người đều đang nghiên cứu những loại thuốc trợ giúp cho việc tu hành ở tiên giới. Chỉ có một mình Thanh Loan là nghiên cứu những loại thuốc chữa bệnh rất bình thường, chủ yếu là chữa các vết thương ngoài da, trong đó còn có những loại thuốc giảm viêm kháng khuẩn, dùng để phòng ngừa nhiễm trùng miệng vết thương, Tống Thanh Thời tự nhận nghiên cứu của mình đã rất hoàn thiện, nhưng nàng vẫn đang thử cải tiến phương thuốc, thậm chí có vài phương án còn làm giảm dược hiệu, dường như là đang muốn mưu cầu mục đích khác.
Tuy rằng toàn bộ kết quả cải tiến của nàng đều thất bại, nhưng bản thân của cải tiến cũng rất thú vị.
Tống Thanh Thời bảo nàng lại đây, hỏi suy nghĩ của nàng.
Thanh Loan thật ngượng ngùng: "Ta muốn làm giảm giá thành và độ khó khi chế tạo ra loại thuốc này."
Tống Thanh Thời nghi hoặc: "Nhưng mà, nếu ngươi làm như vậy, dược hiệu của Trừ Uế Đan sẽ không thể đạt đến mức cao nhất."
Thanh Loan có hơi khẩn trương, trộm nhìn Việt Vô Hoan, sau khi xác nhận đối phương cho nàng nói, thì mới mở miệng: "Phụ thân ta là một lang trung tha phương, đương nhiên, ông cũng không có y thuật cao minh gì, chỉ là giúp người trong thôn chữa một ít bệnh vặt, thu nhập ít ỏi. Khi còn bé ta thường đi theo phụ thân xem bệnh, một trận phong hàn có thể lấy đi tính mạng của một đứa nhỏ, một cây đinh đâm vào lòng bàn chân có thể giết chết thợ rèn, một lần té ngã cũng có thể khiến cho một ông lão qua đời, bọn họ không có tiền dùng những loại thuốc quý giá như vậy..."
Tống Thanh Thời ngẩn người, đây là lĩnh vực y chưa từng chạm đến.
"Trừ Uế Đan của tôn chủ phát huy được dược hiệu cao nhất, đó là chuyện không thể nghi ngờ," Thanh Loan khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng nói ra tiếng lòng, "Ta cho rằng, nếu vết thương của người bệnh có thể kịp thời xử lý, cũng không cần dùng đến những đan dược tiêu chuẩn cao như vậy. Ta muốn làm giảm giá thành của Trừ Uế Đan, biến nó thành loại thuốc bình thường nhất, thậm chí... Trở thành phương pháp trị liệu mà ngay cả những đại phu ở thế gian cũng có thể sử dụng. Có thể suy nghĩ của ta khá kỳ lạ, nhưng phụ thân của ta, ông ấy đã bị tảng đá rơi trúng trên đường đi xem bệnh, sau đó qua đời vì vết thương bị nhiễm trùng..."
Việt Vô Hoan cảm thấy nàng đã nói quá nhiều, thấp giọng cảnh cáo: "Thanh Loan, đừng nhắc đến những chuyện này."
"Xin lỗi, là ta nói hươu nói vượn," Trong mắt Thanh Loan phủ kín sương mù, "Ta chỉ cảm thấy... Nếu trên đời này có loại thuốc như vậy, loại thuốc mà người thường có thể mua nổi, thì phụ thân đã không chết, nhà của ta cũng sẽ không mất đi."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, cười nói: "Ngươi nói đúng, ngươi có tấm lòng của một người học y."
Thanh Loan kinh ngạc ngẩng đầu, không che dấu được nước mắt bên trong.
Tống Thanh Thời xem lại phương án của nàng, đưa ra kiến nghị: "Ngươi thử đổi Tước Chu Thảo trong Trừ Uế Đan thành Tử Chu Thảo xem, sau đó giảm tỉ lệ của Hạc Vân Thạch xuống... Đây là phương thuốc thất bại mà trước kia ta từng ghét bỏ vì không đạt được dược hiệu tốt nhất, ngươi có thể thử cải tiến trên cơ sở này. Mặt khác ngươi cũng có thể thử nghiên cứu mốc xanh¹, loại này có giá thành rất thấp, phù hợp với người thường... Ta nhớ còn có vài loại thuốc kháng khuẩn giá thấp, ta sẽ sắp xếp lại rồi đưa cho ngươi sau."
¹Mốc xanh (Penicillium): là một chi nấm. Vài thành viên của chi được dùng để sản xuất Penicillin - một kháng sinh có thể giết chết hoặc ngừng sự phát triển của một số loại vi khuẩn trong cơ thể.
Thanh Loan quá đỗi vui mừng, không ngừng nói lời cảm tạ.
Trong lòng Tống Thanh Thời bỗng nhiên sinh ra cảm giác kỳ diệu, y nhìn Việt Vô Hoan không để chút việc nhỏ này ở trong lòng, rồi lại nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, dường như có một số việc đang lặng lẽ thay đổi.
...
Dưới sự giám sát chặt chẽ của lớp trưởng Thanh Loan, hầu hết bài tập của bọn nhỏ đều rất xuất sắc, ngoại trừ Hà Khánh Vân hoàn toàn không đặt tâm tư vào việc học, nhưng hắn cũng tự mình hiểu lấy, chỉ muốn đi làm ruộng. Còn Minh Hồng tuy rằng rất xuất sắc, nhưng tâm tư của hắn cũng không đặt trên phương diện y dược, thiên phú tu hành của hắn cao hơn những đứa nhỏ khác, hướng đến kiếm pháp của Việt Vô Hoan, muốn trở thành một tu sĩ chân chính, muốn trở thành người bảo vệ của mọi người.
Hai người bọn họ đều biểu đạt rất rõ ràng thứ mà mình theo đuổi.
Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu.
Tống Thanh Thời quyết định qua một quãng thời gian nữa sẽ chia chuyên ngành cho mọi người, tranh thủ để mỗi người đều có thể làm việc mình thích.
Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng tìm được nhánh trúc và một khối gỗ thích hợp để làm diều, hắn ngồi ở bên cạnh dùng dao nhỏ gọt lại nhánh trúc, ghép thành khung diều, dường như muốn làm một con diều thật lớn thật xinh đẹp. Tống Thanh Thời nhìn mà vui vẻ cực kỳ, lấy một đống quà mang về từ thành Nam Hải, phát cho mọi người.
Thanh Loan có thành tích tốt nhất, tuy rằng nàng luôn từ chối, nhưng vẫn bị nhét một đống trâm cài bằng vàng đính đá quý và vải thổ cẩm dệt nổi màu lam, còn cầm tượng gỗ hình thù kỳ lạ cùng với chiếc bình thủy tinh màu sắc sặc sỡ. Nàng suy nghĩ đến phẩm vị của hai người, rất nhanh đã hiểu, vải vóc xinh đẹp và trang sức là do Vô Hoan ca chọn, còn đồ vật kỳ quái chắc chắn là do tôn chủ chọn.
Chỉ cần trong túi có tiền là Tống Thanh Thời sẽ tiêu xài lung tung, phần lớn tiền của y đều dùng để mua đá quý cho Việt Vô Hoan, Long Ngọc, Giao Nhân Châu, Nguyệt Quang Thạch gì đó, đá quý ở tiên giới chiếu sáng cực kỳ xinh đẹp, hơn xa tục vật ở thế gian... Trong chiếc hộp báu của Việt Vô Hoan chỉ chừa lại những viên đá ở thế gian mà năm đó tôn chủ tặng, những loại tương tự khác đều không thu, thay vào đó là Hoàng Kim Nham Ngọc, Lưu Ly Linh Châu... Vô tình có được trong bí cảnh.
Lần này là hắn thấy Tống Thanh Thời mua trang sức, dưới những lời chào hàng của chủ tiệm, tận lực thẳng tiến đến những món hàng thô - to - nặng - tục - không được ưa chuộng, lại còn có ý muốn mua cho hắn một chiếc vòng cổ đính đá quý lộng lẫy, vẻ ngoài khó có thể miêu tả, hơn nữa còn liên tục khen đẹp... Tuy rằng hắn cảm thấy mình có thể cố gắng đeo thứ trang sức tạo hình kỳ dị này, nhưng khi đi ra ngoài, phẩm vị sẽ dễ bị hiểu lầm.
Hắn thật sự không nhịn nổi nữa, đành phải nhúng tay, thay Tống Thanh Thời chọn lại trang sức và vải vóc làm quà.
Hiện giờ, cẩn thận ngẫm lại...
Ánh mắt của Tống Thanh Thời, dường như rất là một lời khó nói hết?
Cảm giác y khen mình đẹp không khác gì khen chiếc vòng cổ đá quý kia đẹp?
Việt Vô Hoan trộm nhìn gương, hơi hoài nghi về mỹ mạo của mình.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Việt Vô Hoan: Sau khi xác nhận phẩm vị của tôn chủ, ta bắt đầu hoài nghi hình tượng của mình trong cảm nhận của tôn chủ...
Tống Thanh Thời: Đẹp! Siêu cấp đẹp! Đẹp nhất thiên hạ! Màu sắc sặc sỡ chính là đẹp!

Bình luận

Truyện đang đọc