KẾT HÔN RỒI DỤ DỖ EM

Nhan Tư Nhiêu cảm thấy chuyện này còn rất huyền diệu.

Nếu ngày đó ở cửa văn phòng hội sinh viên, anh chủ động tới nói chuyện với cô, vậy chắc chắn hai người bọn họ đã quen biết nhau sớm hơn.

Ngoại hình của Thân Tử Du rất phù hợp với thẩm mỹ của cô, hai người bọn họ cũng có thể sẽ yêu nhau trước khi liên hôn.

Nghĩ đến đây, lại có chút tiếc nuối.

Gió nổi lên, cô kéo áo khoác trên người, thở một hơi: "Không hẹn hò mà đã kết hôn, nghĩ kỹ lại thì cũng có chút thua thiệt."

Thân Tử Du buồn cười nhìn cô: "Em muốn hẹn hò như nào, anh phối hợp với em?"

Nhan Tư Nhiêu không lên tiếng, cơm tối cũng tiêu hóa hần hết, cô quay người đi về phía nhà, còn bất mãn nói: "Chuyện này còn phải hỏi em, sao người như anh lại có vợ được nhỉ."

Thân Tử Du theo sau, sóng vai đi bên cạnh cô: "Anh cũng chịu, chắc là đời trước làm chuyện tốt, cho nên đời này có vận khí tốt."

Anh nắm bàn tay có chút lạnh buốt của cô, xoa n.ắn giúp cô sưởi ấm, nhíu mày lại nói: "Và vợ của anh chính là người đáng yêu nhất trên đời, là kiểu người sẽ làm nổ phòng bếp ấy."

Nghĩ đến lá thư bị Thân Tử Du nhìn thấy, Nhan Tư Nhiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô tức giận đuổi đánh anh: "Thân Tử Du, em viết thư xin lỗi cho anh em, sao anh có thể nhìn lén chứ, khi đó hai ta lại không biết nhau, hành vi của anh như vậy là không đúng anh có biết hay không?"

"Nhìn thư thì tính là gì, em làm bánh ngọt tạ lỗi với Doãn Toại, anh cũng ăn."

"????"

"Sau khi anh đem đồ của em tới, anh gọi điện thoại cho Doãn Toại, cậu ấy nói cậu ấy không muốn nên để anh tùy tiện xử trí."

Thân Tử Du chỉ vào bụng mình: "Lãng phí rất đáng tiếc nên anh liền ăn hết giúp."

"..."

Nhan Tư Nhiêu rất bực mình, sau khi về đến nhà liền cầm điện thoại di động lên định gọi điện thoại cho Doãn Toại, muốn hỏi tội anh ấy.

Nhưng nghĩ lại Doãn Toại là người không dễ chọc, cuối cùng cũng không có lá gan kia.

Ném điện thoại qua một bên, cô trực tiếp nằm xuống chiếc giường mềm mại, nhìn chằm chằm trần nhà: "Bỏ đi, coi như vì anh ấy là anh mình nên mình cũng không thèm chấp nhặt với anh ấy."

Thân Tử Du chống tay qua hai bên đầu cô, lấn người tới đè lên: "Em không đói bụng hả? Làm chuyện chính không?"

Mặt Nhan Tư Nhiêu đỏ lên, đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra: "Không phải vừa nãy mới làm sao?"

"Một lần mà đủ sao?" Thân Tử Du nhắc nhở cô: "Em thiếu anh hai tháng, anh nói rồi, sớm muộn gì cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lời."

Anh tinh tế hôn lên cổ cô sau đó cuồng nhiệt hôn xuống xương quai xanh của cô rồi trằn trọc đáp xuống vị trí trái tim.

Nhan Tư Nhiêu thở hổn hển, mềm mại nói: "Cho dù muốn đòi nợ cũng phải từ từ chứ, cũng không phải một sớm một chiều liền có thể trả được nợ của hai tháng."

Nói xong, cô dừng một lát: "Chẳng lẽ, đêm nay anh muốn sáu mươi lần?"

Thân Tử Du bị cô chọc cười: "Sáu mươi lần?"

Cô nghiêm túc tính toán số lần, sau đó nói cho anh biết một sự thật: "Nếu một đêm tính là tám tiếng, không có chuyện gì gián đoạn thì trung bình ba phút anh phải kết thúc một hiệp."

Cô đưa mắt nhìn về phía Thân Tử Du: "Ba phút, có được xem là ra sớm không?"

(Xu: Hai mắc cỡ quá bây ơiii. Sue: Sao lại ví chồng mình như Phàm tăm zậy Nhiêu ơi=)))))

Cô im lặng chừng hai giây rồi thở dài một hơi: "Dù không nói đến vấn đề ra sớm, anh sẽ bị em ép khô sáu mươi lần, có khi còn không thấy được mặt trời ngày mai nữa."

Thân Tử Du: "..."

Anh không thể hiểu được vì sao mạch não của cô luôn kỳ lạ như vậy.

Sau đó, Thân Tử Du dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô, những lúc như này nói chuyện lung tung, sẽ phải trả giá rất đắt.

Nhan Tư Nhiêu nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau, mới mệt mỏi nhắm mắt lại được.

Khoảnh khắc nhắm mắt, cô cũng không dám chắc chắn mình còn có thể tỉnh lại hay không.

Ngủ một giấc đến năm giờ chiều.

Nhan Tư Nhiêu mở mắt ra liền cảm thấy đau lưng, tựa như từ đầu đến chân không có chỗ nào lành lặn.

Như thể bị ngược đãi!

Có lẽ Thân Tử Du đã nghẹn quá lâu, thế mà anh lại thật sự giày vò cô suốt cả đêm!

Dường như chỉ cần không chơi chết, liền muốn làm đến cùng.

Người đàn ông bên cạnh chẳng biết đã đi đâu, trong lòng Nhan Tư Nhiêu nảy lửa, chống đỡ ngồi dậy, lúc xuống giường định đi vào phòng vệ sinh thì chân liền run rẩy, loạng choạng một chút.

Lê bước chân mỏi mệt trở về, cô mềm mại vô lực vùi vào trong chăn một lần nữa.

Nhìn điện thoại cứ luôn nhấp nháy, cô cầm lên, trong nhóm chị em, Thẩm Nghiên đang nói chuyện phiếm với Tề Trăn.

Suốt ngày hai người này toàn làm chuyện không đâu, chỉ nghiên cứu quần áo, túi xách và các món ăn ngon.

Trò chuyện nửa ngày thấy Nhan Tư Nhiêu không có động tĩnh, Tề Trăn bồn chồn hỏi: 【 Sao cả ngày Nhiêu Nhiêu không nói lời nào? 】

Thẩm Nghiên: 【 Tớ cũng cảm thấy kỳ lạ 】

Tề Trăn: 【 Chuyện tối hôm qua ở quán bar bị chồng cậu ấy phát hiện, vợ chồng bọn họ sẽ không cãi nhau chứ? 】

Thẩm Nghiên: 【 Điều cậu nói cũng có thể á! 】

Thẩm Nghiên: 【 Chồng cậu ấy sẽ không bạo lực gia đình chứ? 】

Thẩm Nghiên: 【 Hay là gọi điện thoại hỏi thăm một chút. 】

Thấy tin nhắn của hai người, Nhan Tư Nhiêu trả lời: 【 Tớ không sao. 】

Thẩm Nghiên: 【 Sao nãy giờ cậu không nói gì? 】

Nhan Tư Nhiêu: 【 Vừa mới tỉnh. 】

Tề Trăn: 【 Trời đã sáng lâu rồi mà, cậu ngủ tới giờ á? 】

Nhan Tư Nhiêu ngại ngùng không nói nguyên nhân, đổi chủ đề, chia sẻ bất ngờ nhỏ với các cô ấy: 【 Tối hôm qua, ông xã tớ đã tỏ tình với tớ! 】

Thẩm Nghiên liền hiểu ra: 【 Nên các cậu vì yêu mà chiến đấu ác liệt nguyên một đêm khiến cậu ngủ đến bây giờ hả? 】

Tề Trăn: 【 Ha ha ha ha, có chiến tới nỗi không xuống được giường hay không? 】

Nhan Tư Nhiêu yên lặng gõ chữ: 【 Có 】

Thẩm Nghiên: 【 Ha ha ha ha ha ha 】

Cô không thể nào tiếp tục trò chuyện về chủ đề này, trực tiếp đặt điện thoại xuống, u oán nằm ở trên giường.

Đúng lúc Thân Tử Du bưng mì vừa nấu xong lên, thấy cô đã tỉnh liền đi qua: "Anh tính thử thời gian nên nghĩ chắc em đã tỉnh, anh có nấu mì Dương Xuân, nhân lúc còn nóng ăn một chút đi."

Anh đặt mì lên tủ đầu giường, đang muốn dìu cô rời giường thì nhìn thấy điện thoại bên giường của cô.

Màn hình vẫn sáng, là giao diện nói chuyện phiếm của nhóm ba chị em cô, vừa hay bị anh nhìn thấy nội dung.

Thân Tử Du cầm lên xem, nhíu mày: "Không xuống được giường, anh lợi hại như vậy?"

Nhan Tư Nhiêu cả kinh ngồi dậy, đoạt lấy điện thoại: "Sao anh lại xem lịch sử nói chuyện của em, đây là vấn đề riêng tư anh biết không?"

Thân Tử Du nắm chặt cô, ôm cô vào lòng, chỉ lên lịch sử nói chuyện phía trên: "Nói chuyện trên trời dưới đất mới biết anh là ông xã em, ở trước mặt anh, sao lại không nghe em gọi anh như vậy nhỉ?"

Nhan Tư Nhiêu: "..."

"Kết hôn lâu vậy rồi, anh vẫn chưa nghe thấy lần nào."

Tay Thân Tử Du nhẹ nhàng bóp cằm cô, môi mỏng dán sát bên tai cô, dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngoan, gọi một tiếng "ông xã" cho anh nghe một chút được không?"

Môi Nhan Tư Nhiêu giật giật, có chút khó nói, nghiêng đầu tránh né, đôi tai đỏ lên: "Không muốn."

Thân Tử Du nhíu mày: "Vì sao lại không muốn?"

Nhan Tư Nhiêu mím môi, mềm mại đáp: "Em không gọi được"

"Vậy sao." Thân Tử Du nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Dừng một lát, anh nói: "Vậy thì để dành tối nay gọi đi, lúc đó anh sẽ tạo bầu không khí cho em."

Nhan Tư Nhiêu nghe thế, trong đầu lập tức nghĩ đến chuyện không thể miêu tả.

Cô đã thành ra như vậy rồi, tối nay anh sẽ không bắt cô trả bài tiếp chứ?

Thấy Nhan Tư Nhiêu trừng mắt về phía mình, Thân Tử Du thản nhiên cong môi: "Nhìn anh như vậy làm gì, em vẫn chưa trả nợ xong cho anh đâu, không phải muốn giật nợ chứ?"

"Nhưng mà em không còn sức nữa." Nhan Tư Nhiêu thử mặc cả với anh: "Đêm nay em cho nghỉ ngơi một chút được không?"

"Được nha." Thân Tử Du đẩy ngã cô lên giường, chớp mắt, ghé lại gần bên tai: "Em gọi một tiếng ông xã Thân Thân, anh liền đồng ý với em."

"..." Vừa nãy còn bắt cô gọi ông sao, sao đột nhiên lại biến thành ông xã Thân Thân rồi?

Có lẽ là đọc hiểu ánh mắt phàn nàn của Nhan Tư Nhiêu, ngón tay anh chà xát môi cô, giải thích: "Trước khác nay khác, bây giờ điều kiện tăng lên rồi."

"Em mà không gọi, tối nay anh sẽ không khách sáo."

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, bên trong hiện lên tình ý dịu dàng, lưu luyến, chờ cô mở miệng.

Nhan Tư Nhiêu bị anh đè ép, đối mặt với cặp mắt tĩnh mịch kia một hồi, đỏ mặt nghiêng đầu, nhanh chóng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Thân Thân —— "

Sau đó vô cùng ngượng nghịu mà che mặt, hơn nửa ngày mới nói thêm: "Ông xã."

Đôi mắt Thân Tử Du nhiễm ý cười, đồng tử đen láy hiện lên tia sắc bén, đuôi mắt cũng theo đó mà cong lên.

Anh thở dài, vươn tay sờ đầu cô một cách cưng chiều, khóe môi nhếch lên đường cong đẹp mắt, lúc mở miệng giọng nói vừa quyến rũ vừa dụ hoặc: "Sao em lại chủ động như vậy, tối qua vừa cho em rồi mà, giờ lại muốn anh hôn nữa sao?"

Nhan Tư Nhiêu: "?"

"Được rồi, ông xã "Thân Thân" em." Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Nhan Tư Nhiêu: "..."

Thế mà lại lừa cô, không biết xấu hổ!!!

*Hôn trong tiếng trung là "thân thân".

Bình luận

Truyện đang đọc