Khương Ngâm đang trong thời gian ở cữ, đến tận 42 ngày sau, cô mới quay về vịnh Tinh Lan.
Xe chạy vào trong sân, Doãn Toại mở cửa xe giúp cô, sau đó ôm lấy bé Lê Hân trong lòng Khương Ngâm.
Một nhà ba người đi vào biệt thự, lúc mở cửa ra, cánh hoa rơi xuống như mưa, phòng khách trang trí đầy bong bóng, Nhan Tư Nhiêu lắc lắc trống bỏi trong tay, cười nhẹ: "Nhiệt liệt hoan nghênh bạn nhỏ Lê Hân của chúng ta lần đầu tiên về nhà!"
Thân Tử Du, Khương Bái và Dương Thư ở phía sau cũng vỗ tay theo.
Gần đây, Doãn Toại đã đặt mua rất nhiều đồ cho trẻ sơ sinh, không khí trong nhà thơ mộng như truyện cổ tích.
Khương Ngâm sững sờ hai giây, cảm thấy buồn cười: "Mọi người làm gì đấy?"
Thân Tử Du: "Nhiêu Nhiêu nói muốn tổ chức lễ chào mừng bé con."
Dương Thư đi tới, nhìn thấy bé Lê Hân trong lòng Doãn Toại, cô ấy vỗ vỗ tay: "Để bác ôm một cái nào."
Khương Bái ngăn cô ấy lại, ôm bé con vào lòng: "Bụng em đã lớn rồi, để anh bế."
Nhan Tư Nhiêu cũng kéo Thân Tử Du tới.
Lúc nãy ở trên xe, Khương Ngâm đã cho bé con bú rồi, vì sữa của cô nhiều quá nên bé con không thể bú hết, làm ướt đẫm cả áo, đến giờ bầu n.ực vẫn còn sưng.
Cô mặc áo khoác, thấy mọi người đang chơi với bé con, cô nhìn về phía Doãn Toại: "Em lên lầu tắm rửa."
Doãn Toại nhận lấy vali trong tay bảo mẫu, đi vào thang máy với cô.
Một lát sau, thấy trong phòng khách không có bóng dáng của hai người họ, Khương Bái bật cười: "Hai đứa nó yên tâm thật đấy, cứ vậy mà giao con trai cho chúng ta."
Dương Thư nói: "Anh là bác của thằng bé, có gì mà không yên tâm chứ, có lẽ từ khi sinh con, hai người họ không còn thời gian cho thế giới hai người."
Nhan Tư Nhiêu xoa cái bụng tròn vo của Dương Thư: "Chị Thư, nói như vậy thì anh chị cũng sắp không có thời gian cho thế giới hai người rồi, anh chị phải trân quý từng phút từng giây đấy."
Dương Thư và Khương Bái chạm mắt nhau, ngầm hiểu ý nhau.
"Em cũng muốn bế cháu trai nhỏ." Nhan Tư Nhiêu ôm lấy bé Lê Hân trong lòng Khương Bái, cô nàng hôn nhẹ lên gò má cậu bé, nói với Thân Tử Du: "Em cảm thấy thằng bé thật đáng yêu."
Dương Thư cười, tiếp lời: "Vậy hai người cũng sinh một đứa đi."
Nhan Tư Nhiêu mím môi, hai tai đỏ bừng.
- -
Sau khi quay về phòng, Khương Ngâm cởi áo khoác ra, đặt trên ghế sofa rồi ngồi xuống.
Áo trong đã ướt sũng, ngực cô cực kỳ trướng, Khương Ngâm quyết định hút sữa xong rồi đi tắm sau.
Doãn Toại xách vali vào phòng quần áo, sắp xếp lại một chút sau đó lấy quần áo cho Khương Ngâm thay.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]
Lúc ra ngoài, anh thấy Khương Ngâm đang ngồi trên ghế sofa.
Sau khi sinh con, dáng người của Khương Ngâm không thay đổi nhiều lắm, eo và chân vẫn thon thả như trước, chỉ có bộ ngực lớn hơn.
Đối với Doãn Toại mà nói, hành động này của cô chính là đang âm thầm dụ dỗ anh.
Doãn Toại bước tới, ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Có cần anh giúp một tay không?"
Khương Ngâm còn chưa kịp nói gì, anh đã vòng tay qua, ôm cô ngồi lên đùi mình, chủ động giúp cô.
Khương Ngâm hơi xấu hổ, giữ tay anh lại: "Anh đừng nháo, để em tự làm."
Doãn Toại ôm Khương Ngâm, m.út nhẹ vành tai cô, lẩm bẩm gọi: "Ngâm Ngâm."
"Hả?"
"Buổi sáng lúc tái khám, không phải bác sĩ đã nói có thể sao?"
Anh siết chặt eo cô, ấn cô vào lòng mình: "Anh không nhịn được nữa."
Có lẽ lâu rồi không thân mật với anh, cả người Khương Ngâm mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng dùng sức kéo tay anh ra: "Mọi người đang ở dưới lầu đấy, anh đừng ở trong phòng với em lâu quá, để buổi tối đi."
Doãn Toại vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương trên người cô: "Đúng lúc đang có người chơi với tên nhóc kia, chứ để đến buổi tối, lỡ nó đói bụng thì mất hứng lắm."
Khương Ngâm bất đắc dĩ cười, chỉ vào bình sữa trên tay: "Anh nghĩ em ngồi đây hút sữa để làm gì?"
Doãn Toại: "?"
Thấy cũng đủ rồi, Khương Ngâm vặn nắp lại, khom người đặt bình sữa lên bàn trà: "Đêm nay để bé con ngủ với bảo mẫu, sữa ở trong tủ lạnh đủ cho thằng bé uống cả đêm."
Mắt Doãn Toại phát sáng, anh nâng cằm cô lên, xác nhận lại lần nữa: "Thật hả?"
Khương Ngâm ôm cổ anh, hôn lên má anh một cái: "Còn thật hơn kim cương!"
Tâm trạng Doãn Toại vui vẻ hơn nhiều, dừng lại một lát, anh lại hỏi: "Vậy chỉ có đêm nay thôi hay sau này thằng bé sẽ ngủ với bảo mẫu luôn?"
Khương Ngâm giật mình, lườm anh: "Tất nhiên là chỉ có đêm nay thôi, nếu đêm nào em cũng không ngủ cùng con, lỡ thằng bé không quen hơi em nữa thì phải làm sao bây giờ?"
Ý cười trên mặt Doãn Toại nhạt hẳn đi: "À."
Thấy biểu cảm của anh, Khương Ngâm dở khóc dở cười: "Tuế Tuế, anh ghen hả?"
Doãn Toại nhếch môi nhưng không nói gì.
Hai tay Khương Ngâm ôm mặt anh cưng nựng, làm nũng với anh: "Ai da, sao anh lại ăn dấm với con trai mình chứ?"
Doãn Toại nghiêng người về phía trước, đè cô xuống sofa, ánh mắt sâu thẳm mê người: "Thằng bé là con trai anh, anh có thể rất yêu nó, nhưng em thì chỉ có một, ai cũng không được cướp em đi."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, bắt đầu lần mò.
Khương Ngâm đỏ mặt đẩy anh ra: "Buổi tối hẵng làm được không, mọi người vẫn đang ở dưới đấy, anh xuống phòng khách đi."
Doãn Toại vẫn không chịu đứng dậy, đôi mắt ảm đạm đi, miễn cưỡng nói: "Vậy em nói yêu anh đi đã."
Khương Ngâm có hơi buồn cười, chớp mắt nói: "Em vốn yêu anh mà."
"Không đúng." Anh hôn lên vành tai Khương Ngâm khiến cô co rúm người lại, nghe anh uốn nắn lại bên tai: "Anh muốn em chỉ được thích anh mà thôi."
"..."
Thật là bá đạo!
- -
Lúc Doãn Toại xuống lầu, bé Lê Hân đang khóc lớn.
Bốn người vây quanh cậu nhóc nhưng dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Nhìn thấy Doãn Toại, Nhan Tư Nhiêu vội vẫy tay: "Anh, mau qua đây, không biết vì sao thằng bé cứ khóc mãi."
Doãn Toại đi đến bế con trai lên, anh cởi bỉm ra kiểm tra, nói: "Tiểu rồi, đi lấy bỉm mới đến đây."
Dì Chu nghe vậy thì lập tức đưa bỉm tới, Nhan Tư Nhiêu ngồi cạnh thấy vậy, hỏi: "Anh, anh biết thay sao?"
Doãn Toại nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, thuần thục thay bỉm mới cho bé con.
Khương Bái và mọi người quan sát toàn bộ quá trình, thật sự không tin nổi vào mắt mình.
Thân Tử Du mỉm cười: "Anh Toại, được đấy, ngày xưa là tổng tài bá đạo, còn bây giờ đã lột xác thành người đàn ông của gia đình rồi."
Dương Thư chọc chọc cánh tay Khương Bái: "Anh thấy chưa, học tập người ta đi!"
Khương Bái: "..."
Thay bỉm xong, bé con cũng nín khóc, Nhan Tư Nhiêu lại gần muốn bế bé.
Nhưng vừa ôm vào lòng, tiếng khóc lại bắt đầu.
Doãn Toại nhận lấy, tiếng khóc ngay lập tức dừng lại, hai mắt sáng rực tò mò quan sát xung quanh, còn vui vẻ kêu "a", "a".
Khương Bái cảm thấy rất thú vị: "Thì ra đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã nhận diện được khuôn mặt của ba nó rồi hả?"
Thân Tử Du nói: "Cũng có thể là do ngửi thấy mùi."
Nhan Tư Nhiêu nhìn Thân Tử Du: "Ý của anh là, thằng bé thích mùi trên người anh trai em hả?"
Thân Tử Du cười, khẽ nói: "Cũng có thể là do trên người anh trai em có mùi của chị dâu."
Nhan Tư Nhiêu kinh ngạc nhìn bé con trong lòng Doãn Toại, nháy mắt liền hiểu.
Hai tai cô hơi đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh giải thích chuyện này với em làm gì?"
Thân Tử Du cười: "Không phải do em tò mò sao?"
"..."
Ai tò mò?!!!
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein"s Home ]
- -
Sau bữa tối, Doãn Toại giao con trai cho bảo mẫu.
Thời gian vẫn còn sớm nhưng hai vợ chồng đã vội vàng về phòng.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Doãn Toại đã kéo cô chặn sau cửa, nụ hôn mãnh liệt như gió táp mưa sa rơi xuống.
Khương Ngâm thở hổn hển, ôm cổ của anh, kiễng chân phối hợp với anh.
Trong thoáng chốc, dường như Khương Ngâm nghe thấy âm thanh gì đó, ý thức lập tức bị kéo về: "Ông xã."
Doãn Toại dừng lại, hơi thở gấp gáp của anh phả lên mặt cô, trong ánh mắt vẫn nồng nàn tình ý: "Hả?"
Khương Ngâm tập trung lắng nghe một lát: "Có phải bé con đang khóc không?"
Doãn Toại cẩn thận nghe thử: "Không có mà."
Khương Ngâm vẫn không yên tâm: "Tối nào thằng bé cũng không rời em nửa bước, hôm nay để nó ngủ chung với bảo mẫu, lỡ không quen thì sao?"
"Không phải em đã hút sữa cho nó rồi à, chỉ cần không đói thì không sao đâu."
"Nhưng mà..."
"Khương Ngâm!" Doãn Toại cắt đứt lời cô, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lúc bốn mắt chạm nhau, anh hỏi: "Có phải chính em nói tối nay để bé con ngủ với bảo mẫu không? Anh không ép em đúng không?"
Khương Ngâm nhìn thấy một tia nguy hiểm trong mắt anh.
Cô nhếch môi, dán tai lên cửa nghe ngóng lần nữa, hình như thật sự không có tiếng khóc.
Có lẽ cô lo lắng quá cho nên nghe nhầm thôi.
Khương Ngâm yên tâm hơn nhiều, chủ động dán lên người anh, hờn dỗi: "Em hỏi một chút thôi mà, anh tức giận làm gì."
Vẻ mặt Doãn Toại dần dần giãn ra, anh ôm cô lên, bước nhanh đến giường ngủ, thả xuống.
Anh đè lên người Khương Ngâm, cúi đầu m.út môi cô: "Có muốn anh không?"
Khương Ngâm đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, chủ động mời gọi anh, nhẹ nhàng đáp: "Muốn."
Ngoài cửa sổ, gió thu dần nổi lên.
Từng cơn gió thổi qua, những nhành hoa trong vườn khẽ đung đưa, cánh hoa màu đỏ xinh tươi, ướt át.
Lúc gió ngừng, chúng vẫn vô cùng thích thú.
Khương Ngâm ngâm mình trong bồn tắm, cô rũ mắt nhìn những dấu hôn nhàn nhạt trên người, hai má đỏ bừng lên.
Cô cầm bông tắm lên kỳ cọ người, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện vừa rồi.
Còn nhớ lúc nãy, anh hôn lên d.ái tai cô, thở hổn hển, lẩm bẩm nói: "Em nhạy cảm hơn rồi."
Khương Ngâm lắc đầu, gạt bỏ câu nói lớn mật của anh ra khỏi đầu.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cô bất ngờ nhìn thấy bé con đang nằm trên giường, Doãn Toại đang nằm nghiêng bên cạnh, chơi đùa với thằng bé.
Cảnh tượng vừa ấm áp vừa hài hòa.
Khương Ngâm cười, đi đến ngồi bên mép giường.
Bé con quấn tã lót, đôi mắt linh động đảo quanh rồi nhìn lên trần nhà, lát sau miệng nhỏ mở ra "a" "a" vài tiếng.
Tay Khương Ngâm khẽ vu.ốt ve má của bé con, nhóc hơi cong môi, cười ngây ngốc.
Khương Ngâm nheo mắt, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Ông xã, sao anh lại bế con về phòng?"
Doãn Toại ngồi dậy, ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, hít hà hương thơm trong veo trên người cô, dịu dàng nói: "Thời gian qua thằng bé vẫn luôn ngủ với em, anh sợ đêm nay em không ngủ được nên ôm thằng bé về."
Trong lòng Khương Ngâm ấm áp, tự nhiên dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: "Ông xã, em thật sự rất yêu anh."
Doãn Toại hôn lên trán cô, ánh mắt lưu luyến, mê người: "Anh cũng yêu em."