*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Sue
Beta: Xu
Đôi mắt Doãn Toại là một đôi mắt đào hoa cực kỳ tiêu chuẩn, xung quanh nhiễm màu hồng nhàn nhạt, đuôi mắt mang theo một chút câu người, con ngươi lúc tập trung tinh thần nhìn chăm chú ẩn chứa lưu luyến tình thâm, lại thêm gương mặt góc cạnh rõ ràng, trong lúc vô hình toát lên vài phần ôn nhu dụ người.
Khương Ngâm bị anh nhìn chằm chằm đến mức thất thần một lát, trong đầu lặp đi lặp lại lời anh nói.
Doãn Toại muốn theo đuổi nữ thần của anh, bây giờ hỏi cô tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu.
Khương Ngâm cảm thấy vấn đề này thật sự có chút khó trả lời.
Thứ nhất, cô lại không biết cô gái kia có tâm lý gì nên không thể đưa ra đề nghị tốt nhất cho anh được.
Thứ hai, cô lại muốn chinh phục thân thể Doãn Toại, bây giờ còn là bà xã của anh, cô có lòng riêng được không, có thể nguyện ý mặc kệ ông xã của mình theo đuổi tiểu yêu tinh bên ngoài sao?
Khương Ngâm đảo mắt mấy vòng, cuối cùng hạ quyết tâm, thấm thía nhìn anh: “Tôi cảm thấy cô gái kia đã nói những lời này, thật ra thái độ đã rất rõ ràng, cô ấy không có theo đuổi anh cũng không có thổ lộ với anh, như vậy nghĩa là anh không phải là gu của cô ấy, vậy nên anh cũng đừng chủ động theo đuổi, đuổi cũng đuổi không kịp, uổng phí sức lực.”
Lúc cô nói lời này, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, phảng phất như đã nghĩ sâu tính kỹ rồi mới đưa ra đề nghị.
Doãn Toại tập trung lắng nghe, chai nước trong tay đã bị nắm chặt đến mức thay đổi hình dạng.
Anh cảm thấy mình đã ám chỉ đủ rõ ràng nhưng Khương Ngâm trả lời như thế, anh lại không biết có ý tứ gì.
Anh nhếch môi, một lát sau đem nước còn lại trong chai một hơi uống cạn sạch, rồi ném vào thùng rác: “Được, vậy tôi sẽ chờ.”
Không nghĩ đến Doãn Toại còn rất nguyện ý nghe theo đề nghị của mình, Khương Ngâm cho rằng mình đã quét dọn được một chướng ngại lớn, tâm tình rất tốt, nhưng lại sợ lộ vẻ cao hứng quá rõ ràng bị anh phát giác, cô hắng giọng, đứng lên: “Tôi trở về phòng ngủ bù.”
Không cho Doãn Toại cơ hội nói chuyện, cô lạch bạch chạy lên lầu, đóng cửa phòng.
Lúc tựa trên khung cửa, cô nghĩ đến vừa rồi mình nói lời trái lương tâm, cảm thấy rất chột dạ.
Cô như vậy, có tính là người thứ ba cản trở tình cảm của người khác không?
Nhưng nghĩ lại, không đúng, Doãn Toại và người kia cũng không phải là lưỡng tình tương duyệt*, hai người cũng không ở bên nhau, anh nhiều lắm chỉ xem như yêu thầm chưa kịp nói ra, cô tính là người thứ ba gì chứ?
* Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): có thể hiểu là hai người đều có tình cảm với nhau.Hơn nữa, hiện tại cô còn là bà xã của anh nha, có chứng nhận kia, đem những tiểu yêu tinh lả lơi bên ngoài ném ở ngoài cửa là đặc quyền của cô!
(Sue:
)
Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Ngâm lại dễ chịu, vui vẻ chạy đến trên giường ngủ trưa.
Một giấc này của cô trực tiếp ngủ thẳng tới buổi tối, lúc xuống lầu, dì giúp việc đã làm xong cơm tối, nhưng không thấy bóng dáng Doãn Toại.
Khương Ngâm hồ nghi ngồi xuống trước bàn ăn, hỏi: “Ông xã con không ở nhà sao ạ?”
Vừa rồi, cô nhìn thấy thư phòng trên tầng tối om, bây giờ phòng khách cũng có không ai.
Dì giúp việc đem canh đã nấu xong mang lên bàn, cầm chén nhỏ múc ra giúp Khương Ngâm: “Vừa rồi tiên sinh nghe điện thoại, nói đi gặp mấy người bạn, không trở về ăn cơm.”
Sau khi Doãn Toại đi ra từ chung cư khu Hoa Duyệt, lái xe đến câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Đẩy cửa phòng bao ra, tầm nhìn bên trong ảm đạm, lờ mờ thấy được một chút hình dáng, chóp mũi lượn lờ mùi rượu nồng nặc.
Phía sau, ánh đèn thuận theo khe cửa tràn vào, tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Kiều Kế Hằng từ trên ghế sô pha đứng lên như trông thấy cứu tinh: “Người anh em, cậu tới rồi à, tên này điên rồi, một câu cũng không nói liền kéo tôi ở chỗ này uống rượu nửa ngày.”
Anh ta nói xong liền nhìn xuống đồng hồ: “Một lúc nữa tôi có buổi xã giao, thật sự không bồi cậu ta được, cậu trông đi.”
Doãn Toại liếc người đàn ông đang cắm đầu uống rượu ở nơi hẻo lánh bên trong, khẽ vuốt cằm, lúc Kiều Kế Hằng đi tới, anh nghiêng đầu hỏi: “Cậu uống thành dạng này còn có thể đi xã giao?”
Kiều Kế Hằng cúi đầu nhìn toàn thân mình đều là mùi rượu, cười nói: “Tôi không uống chút nào.”
Hất nhẹ cằm, ra hiệu người bên kia: “Cậu ta thì lại uống không ít.”
Kiều Kế Hằng cởi áo vest ra, vỗ vai Doãn Toại: “Giao cho cậu.”
Cửa phòng bao lần nữa mở ra rồi đóng lại, Doãn Toại đứng ở cửa ra vào một lát, mở một cúc áo sơ mi, cất bước đi qua.
Ở một góc ghế sô pha, Tần Hi quần đen áo đen, cả người tựa hồ ẩn nấp bên trong bóng tối mờ mịt.
Ánh đèn yếu ớt chiếu xuống, trên gương mặt lạnh lùng là hình dáng sắc bén mà khắc sâu, lúc giương mắt nhìn qua phía bên này, cặp mắt đào hoa híp lại, khớp xương rõ ràng, ngón tay vuốt ve ly rượu nâng lên: “Bồi tôi uống thì ở lại, còn nếu muốn giống Kiều Kế Hằng không uống nhưng ở chỗ này lẩm bẩm nửa ngày thì anh đi với anh ta đi.”
(Sue: Đoạn này tgia miêu tả giống Doãn Toại quá)
Doãn Toại nhận ly rượu kia, ngửa đầu uống cạn, ngồi xuống bên cạnh Tần Hi.
Để ly trên bàn trà, anh lại rót hai ly, đưa một ly tới, tản mạn hỏi: “Muốn uống bao nhiêu?”
Tần Hi nhìn rượu anh đưa tới, lồng ngực rung động vì cười, cậu ngồi lại đây, cánh tay khoác lên vai Doãn Toại: “Tinh Đồ và Phi Chanh là của anh, toàn bộ tập đoàn Quân Tứ cũng bị anh nắm trong tay, lại vừa lãnh chứng, kết hôn, trong nhà còn có kiều thê chờ anh về nhà, thời khắc nhân sinh đã lên đến đỉnh cao, sao trông anh lại không quá cao hứng?”
Doãn Toại lấy tay cậu ra: “Nói nhảm thật nhiều, không uống thì tôi đi?”
Tần Hi tiếp nhận ly rượu kia, vô lại nhíu mày, cà lơ phất phơ nói: “Từ khi về nước đến bây giờ, quả thực vẫn chưa tìm anh để nghiêm túc so uống rượu, đêm nay cho anh nhìn xem tửu lượng hiện tại của lão tử!”
“Quỷ ngây thơ!” Doãn Toại cười giận cậu một câu, cầm lấy ly rượu trên bàn, cụng ly với cậu.
…
Tần Hi đã lôi kéo Kiều Kế Hằng uống qua không ít, lúc này cùng Doãn Toại cắm đầu uống mấy vòng, men say dâng lên, lời nói cũng dần nhiều hơn: “Toại ca, anh nói xem, trên đời này có phải có một loại phụ nữ, các cô ấy trời sinh vô tâm?”
Thân hình Doãn Toại hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, khóe miệng Tần Hi phác hoạ một chút đắng chát và tự giễu, dưới ánh đèn, khoé mắt nổi lên ửng đỏ.
Trầm ngâm lời này của cậu, Doãn Toại cắm đầu tiếp tục uống hai ly, không nặng không nhẹ đáp: “Có lẽ vậy.”
Tần Hi tựa ở trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn ánh đèn yếu ớt trên đỉnh đầu, vài sợi tóc ngắn rủ xuống trên trán, con ngươi đen nhánh mà sâu thẳm, suy nghĩ phảng phất cũng theo đó bay xa: “Lúc trước rõ ràng là cô ấy chủ động trêu chọc tôi, lúc tôi nghiêm túc, cô ấy lại buông tay, ngay cả một lý do chính đáng cũng chẳng muốn cho, nói kết thúc dễ như trở bàn tay.”
Động tác rót rượu của Doãn Toại trì trệ, dường như đột nhiên bị người khác đâm chọt vào sâu trong nội tâm, ở bộ vị nào đó mẫn cảm, yếu ớt nhất.
Đầu ngón tay anh dùng sức nắm chặt, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.