KẾT HÔN RỒI DỤ DỖ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Niệm

Beta: Sue

Ngày thứ hai sau kỳ nghỉ lễ, Doãn Toại bận rộn công việc phải đi công tác, cuộc sống của Khương Ngâm cũng đi vào quỹ đạo vốn có.

Sáng nay, Khương Ngâm lái xe đến công ty, nhìn thấy một chiếc SUV màu đen đậu tạm ở lối vào khuôn viên, biển số rất quen thuộc khiến cô không khỏi híp mắt nhìn nhiều lần, nhẹ nhướng mày.

Khi rẽ vào hướng cổng khuôn viên, cô nhìn về phía bên kia, qua lớp kính nhìn thấy hai bóng người đang dính lấy nhau làm chuyện không đứng đắn, cô cố tình bấm còi.

Khi Khương Bái và Dương Thư ngẩng đầu nhìn lên, cô đạp chân ga rồi lái xe rời đi một cách dứt khoát.

Dương Thư yên lặng đẩy Khương Bái ra, cô mím môi dưới, không nhịn được oán giận: “Đã nói là đừng làm loạn ở đây rồi mà, để cho Khương Khương nhìn thấy rồi kìa?”

Khương Bái im lặng tựa lưng ra sau, tùy ý gõ vào tay lái, cười vô lại nói: “Anh đâu sợ nó nhìn thấy.”

Dương Thư trợn mắt nhìn anh đầy khinh thường, vội vàng tô son ở trước gương, mở cửa xách túi xuống xe, không hề nhìn lại: “Anh mau đi làm đi!”

Lúc vào công ty, Khương Ngâm đã mở máy tính lên, đang ngồi trước bàn làm việc, thản nhiên xem tư liệu chụp ảnh trên diễn đàn.

Dương Thư im lặng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cũng bật máy tính lên.

Khương Ngâm nghiêng đầu, chống cằm nhìn cô ấy.

Dương Thư vờ như không để ý đến ánh mắt của cô, lấy máy ảnh trong túi ra, để sang một bên, mở ngăn kéo lấy tài liệu, như đang nghiêm túc làm việc.

Hai người Nhan Tư Nhiêu và Tiểu Hạ bước vào chào cả hai: “Chào chị Khương, chào chị Thư!”

Dương Thư và Khương Ngâm cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, đồng thanh đáp: “Chào nha!”

Chỗ làm việc của Nhan Tư Nhiêu ở đối diện Dương Thư, cô nàng đặt túi xách xuống rồi nhìn qua bên kia, dường như đã phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, cô nàng chống tay lên trên bàn, nghiêng người về phía trước rồi nói: “Chị Thư ơi.”

“Hả?” Dương Thư ngẩng đầu lên.

Nhan Tư Nhiêu nhìn khuôn mặt của cô ấy một lúc, sau đó chỉ vào vị trí miệng của cô ấy: “Hôm nay môi của chị có phải hơi sưng hay không?”

Tiểu Hạ vừa nghe thấy lời này cũng đi tới xem xét kỹ hơn: “Hình như là vậy!”

Dương Thư: “…”

Khương Ngâm: “Hahahaha!”

Nhan Tư Nhiêu và Tiểu Hạ bị tiếng cười của Khương Ngâm khiến cho mông lung, ánh mắt của hai người họ chuyển từ Dương Thư lên người Khương Ngâm.

“Chị dâu, chị cười cái gì vậy?” Nhan Tư Nhiêu hỏi.

Dương Thư cũng nhìn sang, ánh mắt ai oán ám chỉ cảnh cáo, vừa nói vừa nghiến răng, nhưng vẫn khiêm tốn, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, cậu cười cái gì vậy?”

Khương Ngâm hắng giọng, vén tóc bên tai lên: “Vừa rồi tớ đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cười mà ông xã tớ kể hôm trước, không nhịn được nên mới cười thôi.”

“Kể cái gì á? Một người như anh trai em cũng có thể kể chuyện cười nữa sao?” Nhan Tư Nhiêu hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

“Muốn biết sao? Chị sẽ không nói cho em biết đâu.” Khương Ngâm bưng cốc đứng lên: “Đã hoàn thành xong nhiệm vụ chị giao cho em trước kì nghỉ chưa? Lát nữa gửi email cho chị xem, chị sẽ kiểm tra.”

Nhan Tư Nhiêu: “…”

Lúc Khương Ngâm đến phòng trà để pha cà phê, cô gửi cho Doãn Toại một tin nhắn WeChat: 【 Tuế Tuế, sáng nay lúc em đứng trước cửa công ty đã nhìn thấy anh trai em và Thư Thư làm chuyện không đứng đắn, không ngờ hai người bọn họ lại cho em ăn cơm chó (tủi thân) 】

Hai phút sau, bên kia gửi lại cho cô một gói biểu tượng cảm xúc mà lúc trước Khương Ngâm đã gửi cho anh: 【 (Ôm nuốt một ngụm lớn.jpg) 】

Biểu cảm dễ thương này do Doãn Toại gửi qua, không hiểu sau lại có hơi kỳ lạ.

Khương Ngâm mỉm cười, lại hỏi anh: 【 Khi nào anh về? 】

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Có lẽ sẽ mất vài ngày nữa (sờ đầu) 】

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Sắp họp rồi, tối nay sẽ gọi video với em 】

Tiểu tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Được rồi, anh bận việc của anh đi. 】

Khương Ngâm bĩu môi, cất điện thoại vào túi, bưng tách cà phê lên, giày cao gót đạp lên mặt đất phát ra tiếng cùm cụp trở lại văn phòng.

Nhan Tư Nhiêu, Tiểu Hạ và Dương Thư đang tụ tập cùng với nhau, mọi người đang thảo luận sôi nổi cái gì đó, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Khương Ngâm cau mày, cô vừa pha một tách cà phê, có phải đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa rồi chăng?

Dương Thư nói: “Khương Khương, cậu lên hot search kìa.”

“?”

Cô là một nhiếp ảnh gia có chưa đến 10 triệu người theo dõi trên Weibo, gần đây luôn an phận kín tiếng, không làm gì để thu hút sự chú ý, có gì mà lên hot search?

Trên trán Khương Ngâm viết bốn chữ to tướng “Không thể hiểu nổi”, cô ngồi xuống chỗ của mình: “Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư nhỉ?”

Nhan Tư Nhiêu nhìn qua, dường như có rất nhiều điều muốn nói: “Chị dâu, chị thật sự lên hot search rồi, phía sau còn bạo hồng nữa. Nếu chị không tin, chị tự mình xem đi!”

Chẳng lẽ là chuyện của cô và Doãn Toại bị mấy tên chó săn chụp được?.

Nghĩ vậy, Khương Ngâm nhanh chóng mở Weibo và quét một vòng bảng xếp hạng hot search, nhưng không xuất hiện tên của cô và Doãn Toại.

Cô không có lên hot search nha!

Hot search duy nhất trên Weibo với dòng chữ màu đỏ hiện đang được xếp hạng đầu tiên, nhưng có vẻ như cũng không liên quan gì đến cô cả: #Thẩm Giáng vậy mà lại có bạn gái (/ nước mắt)#

Khương Ngâm nhìn biểu hiện của Nhan Tư Nhiêu và Dương Thư, trong lòng có hơi lộp bộp, theo bản năng dùng đầu ngón tay bấm vào hot search.

Chủ đề Weibo về bạn gái của Thẩm Giáng tràn ngập ảnh cô.

Nhưng sau một thời gian, tên của Khương Ngâm cũng trở thành một chủ đề riêng xuất hiện trên bảng xếp hạng hot search của Weibo.

Mỗi lần đổi mới thì lại bay lên vài vị trí, càng ngày càng gần với hot search của Thẩm Giáng.

Khương Ngâm có chút kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy thật hoang đường.

Làm thế nào mà đột nhiên cô và Thẩm Giáng lại bị buộc vào nhau?

Khương Ngâm luớt xuống truy tìm nguyên nhân sâu xa.

Cô từng đăng Weibo trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, kèm theo là hình ảnh lần kia Doãn Toại đang ngồi trên thảm cỏ ngoáy tai cho cô, cô thấy bóng hai người chiếu vào núi giả, tiện tay chụp một bức ảnh. Lúc đó, cái đuôi nhỏ cũng vừa hay dính vào trong bức ảnh.

Cùng dòng trạng thái Weibo: Một nhà ba người, hạnh phúc thật lâu [/ love]

Sau khi bài Weibo kia được đăng lên, thực sự rất sôi nổi, không ít người suy đoán người đàn ông trong bức ảnh này là ai.

Nhưng sự nổi tiếng của cô cũng có hạn, lúc ấy không gây ra nhiều chấn động quá lớn, rồi cũng trôi qua nhanh chóng.

Kết quả là bây giờ, mọi người đều nhận bóng đen trong bức ảnh là Thẩm Giáng.

Nếu chỉ dựa vào cái bóng không có căn cứ nào mà phỏng đoán, thì sẽ không đến mức hot như vậy trên Weibo.

Mấu chốt chính là tối hôm qua, Tô Nhiễm là người đại diện của Thẩm Giáng, đã đăng một bài đăng trên Weibo, đó là ảnh chụp Cửu Cung Cách* của Thẩm Giáng, nói rằng đó là hàng hóa mà bản thân đã cất giữ.

*Cửu Cung Cách (ảnh 9 ô): gồm 9 bức ảnh được xếp thành hình vuông như khung sudoku. Ảnh minh họa bên dưới



Bức ở giữa Cửu Cung Cách là bức ảnh Thẩm Giáng ôm một chú chó con dưới ánh mặt trời.

Chú chó con này toàn thân có màu trắng như tuyết, giữa hai lông mày có một nhúm lông đen, thật sự rất dễ phân biệt, chính là Cái Đuôi Nhỏ xuất hiện trên Weibo của Khương Ngâm!

Có người đã so sánh hai bức ảnh này với nhau rồi đưa ra kết luận rằng người đàn ông trong bức ảnh trên Weibo của Khương Ngâm chính là Thẩm Giáng.

Nhan Tư Nhiêu nói: “Chú chó này rõ ràng là do người chị em tốt của em gửi ở nhà Thẩn Giáng – anh họ của cậu ấy, nhờ anh ấy đưa cho chị dâu em nuôi. Đó là chú chó mà ngày hôm đó chị dâu em và em đã ôm đi. Mấy nguời cư dân mạng đúng là không phân biệt tốt xấu, chỉ căn cứ vào một chú chó như vậy mà ghép nhầm uyên ương?”

Giang Lăng đẩy cửa phòng giám đốc ra, nhìn qua đây: “Khương Khương, em vào đây một chút.”

Khương Ngâm bước vào văn phòng, ngồi xuống đối diện với Giang Lăng.

Giang Lăng đưa ra một văn kiện: “SNC Camera muốn thuê em làm người phát ngôn thương hiệu, quảng cáo tuyên truyền cũng do em phụ trách, em nghĩ thế nào?”

Khương Ngâm mở văn kiện ra nhìn một chút, nhướng mày: “Có thể kiếm tiền, em cũng sẽ không từ chối bất kỳ ai cả.”

Khương Ngâm chưa nhận lời quảng cáo bao giờ, Giang Lăng còn sợ cô không vui, nên khi nghe xong lời này thì mới thư thái cười nói: “Vậy thì lát nữa chị sẽ trả lời bọn họ, hai ngày tới, chị sẽ dành thời gian để ký hợp đồng trước.”

Nói đến đây, cô ấy lại nhớ tới hot search vừa rồi trên Weibo: “Không phải em đã kết hôn với Doãn Toại rồi sao, hot search với Thẩm Giáng là thế nào vậy? Ngôi sao lưu lượng như anh ta có rất nhiều fan vợ, em đừng để mọi người nhầm lẫn cho rằng em là bạn gái của anh ta, cẩn thận đấy, nếu bị dư luận đàn áp thì không tốt cho em đâu.”

“Đây thật sự là một hiểu lầm, em sẽ giải thích rõ ràng.”

Ra khỏi văn phòng, tin nhắn riêng trên Weibo Khương Ngâm càng ngày càng nhiều, ngôn luận có tốt có xấu, có lý có, vô lý cũng có.

Cô thậm chí không thèm nhìn tới mà chỉ thoát ra ngoài.

Nhan Tư Nhiêu lật điện thoại mắng chửi: “Fan hâm mộ của Thẩm Giáng nói chuyện khó nghe quá đi, còn nói chị dâu em không xứng với nam thần của họ, trò đùa quốc tế gì vậy? Người như Thẩm Giáng, ngay cả một ngón tay của anh em cũng không xứng, cuối cùng thì ai mới không xứng với ai đây?”

Thấy Khương Ngâm im lặng, Dương Thư nhìn sang: “Có muốn làm sáng tỏ mọi chuyện không?”

Khương Ngâm đang suy nghĩ tìm từ ngữ đăng lên Weibo, nghe vậy, bưng ly cà phê nhấp một ngụm, lười biếng đáp: “Đương nhiên phải nói rõ rồi, nếu ông xã tớ nhìn thấy thì ghen chết mất, tớ sẽ đau lòng lắm đó.”

“…”

Lúc này, còn không quên thể hiện tình cảm.

Dương Thư giơ ngón tay cái lên.

Bỗng nhiên Khương Ngâm có linh cảm, trực tiếp bấm vào khung soạn thảo, gõ dòng chữ: Tôi đã kết hôn rồi, ông xã nhà tôi là người ngoài giới giải trí, cảm ơn mọi người đã quan tâm (hình ảnh)

Trong ảnh chỉ có một bàn tay trái, ngón áp út đeo nhẫn cưới, đính viên kim cương to tròn sáng bóng.

Khương Ngâm kiểm tra một lát, trực tiếp nhấn đăng.

“Xong rồi!”

Có lẽ là do một số người hâm mộ của Thẩm Giáng vô cùng bực tức. Không lâu sau khi bài viết trên Weibo của Khương Ngâm được đăng lên, khu bình luận đã trở nên sôi nổi.

【 Ngâm Ngâm thanh minh nhanh quá, khiến mình dễ chịu ghê! 】

【 Tôi cũng cảm thấy thoải mái nữa! Những người dám nói chị nhà tôi cướp thần tượng của các người, nhìn cho kỹ đi?? Đã kết hôn! Đừng có quấy rầy hiểu không!】

【 Thoải mái quá đi, nữ thần gả ra ngoài khi nào mà không nói cho chúng ta biết vậy? Ai may mắn quá vậy ta, ghê chưa! Ghê chưa! Anh ta! Tôi không cho phép anh ta đối xử tệ với chị đâu!!! 】

【 Chiếc nhẫn kim cương gì mà lớn dữ vậy, khiến cho hai mắt tôi sáng rực luôn rồi nè 】

【 Cô gái Thiên Nga vậy mà đã lập gia đình rồi sao, tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa đây (/ bi thương) 】



Nói rõ xong, Khương Ngâm không thèm để ý đến diễn biến tiếp theo nữa, sau khi thoát khỏi Weibo, cô cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ, liếc nhìn ngày tháng ở góc dưới bên phải máy tính, kỳ kinh là hai ngày trước.

Cô vội vàng lục tung túi xách nhưng lại không mang theo băng vệ sinh nên chỉ có thể hỏi Dương Thư.

Dương Thư đang lướt bình luận bên dưới Weibo của Khương Âm, cười trêu chọc: “Nhiếp ảnh gia Khương à, mỗi ngày đều nói bản thân luôn khiêm tốn, lên hot search rồi mà vẫn không xấu hổ đi khoe một trận ân ái cho cư dân mạng xem, chiếc nhẫn kim cương chín carat cũng lấy ra khoe mù mắt người ta, bây giờ kích động tới nỗi bà dì cũng tới ăn mừng với cậu luôn?”

Khương Ngâm: “…”

Dương Thư vừa mới qua kỳ kinh nguyệt chưa được vài ngày, trong túi vẫn còn băng vệ sinh nên cô ấy lấy hết ra đưa cho Khương Ngâm.

Khương Ngâm đi vào nhà vệ sinh một lúc, sau khi quay lại, Thẩm Giáng cũng đăng Weibo, giải thích chân tướng chuyện về chú chó kia, thanh minh bản thân và Khương Ngâm không phải quan hệ người yêu, đồng thời gửi lời chúc phúc đến bài đăng Weibo đã kết hôn của Khương Ngâm.

Trên Weibo, mọi thứ dần dần lắng xuống.

Dương Thư phụ họa: “Không ngờ Thẩm Giáng lại lên tiếng thanh minh nhanh chóng như vậy, bây giờ nước còn chưa dâng lên, đã bị hai người cùng nhau bóp chết ở trong nôi rồi, cư dân mạng ôm tâm tình ăn dưa, phỏng chừng cũng thấy chán.

Ở Truyền Thông Tinh Đồ, văn phòng đại diện, Thẩm Giáng rất tức giận với Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm ngồi trên ghế sô pha trong sảnh khách, xoa mi tâm ngẩng đầu lên: “A Giáng à, anh đừng kích động như vậy được không, bức ảnh trên Weibo rõ ràng chỉ là một sự tình cờ, không ngờ lại thật sự trùng hợp với bức ảnh của Khương Ngâm như vậy, khiến cho người có tâm đào được rồi làm ầm lên.”

Thẩm Giáng chỉ cảm thấy buồn cười: “Rõ ràng cô biết chú chó kia là Khương Ngâm ôm từ chỗ của tôi đi, cũng xem Weibo do cô ấy đăng. Bây giờ cô nói bức ảnh là sự trùng hợp, cô nghĩ tôi có thể tin được không? Tô Nhiễm, cô là một người cẩn trọng như vậy, nếu không phải do cô cố ý thì sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế?”

“Tại sao tôi không thể phạm sai lầm được hả? Không phải đã kịp thời làm sáng tỏ chuyện này, không gây ra tổn thương thực sự cho cô ấy rồi hay sao, tại sao anh lại tức giận với tôi như vậy hả? A Giáng, tôi đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy rồi, so ra còn kém hơn cái người đã từng từ chối anh, thậm chí còn là người phụ nữ đã kết hôn với người khác?”

Vẻ mặt của Thẩm Giáng ngưng lại, sau một lúc im lặng, giọng điệu của anh dịu lại: “Mấy năm nay tôi luôn coi cô là bạn thân của mình, vậy tại sao cô lại coi thường bản thân mình chứ? Nếu như cô đã nói bản thân không phải cố ý thì tôi sẽ tin tưởng cô, hy vọng loại chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa.”

Sau khi Thẩm Giáng rời đi, Tô Nhiễm dựa lưng vào ghế sô pha, tức giận ôm trán.

Trợ lý bưng nước tới, thận trọng hỏi: “Chị Tô à, chuyện trên Weibo hôm nay mới bắt đầu. Anh Giáng hình như rất nhạy cảm với loại chuyện này. Sau này còn có kế hoạch gì không?”

“Tất nhiên là làm rồi.” Tô Nhiễm mở mắt ra, ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ hết lòng mở đường cho anh ấy. Tôi tin rằng sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu.”



Về các dự án mua lại một số công ty y tế, Doãn Toại tổ chức một cuộc họp kéo dài một ngày, kết thúc vào buổi tối.

Những đám mây lộng lẫy nghiêng theo cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, phản chiếu vầng hào quang màu cam ấm áp trong phòng họp, giống như một bức tranh màu nước đầy màu sắc.

Ngồi ở ghế chính trong phòng họp, anh cầm điện thoại di động lên, đang định gửi tin nhắn cho Khương Ngâm thì vô tình nhìn thấy một chủ đề đang được thảo luận trên Weibo, kéo xuống từng cái một, lông mày nhíu chặt lại, quai hàm anh dần dần siết chặt.

Sau khi cân nhắc, anh nhìn thư ký Lâm bên cạnh: “Trên Weibo đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư ký Lâm nói: “Đã hỏi thăm Tinh Đồ ở bên kia rồi, nói là Tô Nhiễm trong lúc vô tình đăng bức ảnh đụng hàng với vợ của anh, mọi người căn cứ vào chú chó trong bức ảnh đồn đãi lung tung gây xôn xao dư luận, nhưng mà bây giờ đã được vợ anh và Thẩm Giáng hai bên đứng ra làm sáng tỏ hết mọi việc rồi.”

Tối nay Doãn Toại có một buổi xã giao, bây giờ dự định trở về khách sạn trước, gọi điện thoại cho Khương Ngâm.

Ra khỏi phòng họp, khi bước vào thang máy, anh mở trang Weibo thanh minh do Khương Ngâm đăng lên.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh hỏi: “Cậu nói Tô Nhiễm trong lúc vô tình đăng ảnh lên à?”

Thư ký Lâm: “Chính Tô Nhiễm đã nói như vậy.”

Doãn Toại nhíu mày, im lặng cho đến khi lên xe khách sạn, mới nới lỏng cà vạt, đôi chân dài tự nhiên vắt chéo, vội vàng hỏi: “Gần đây Thẩm Giáng có động tĩnh gì lớn không?”

“Quả thực còn có một chuyện vô cùng giật gân.” Thư ký Lâm ở ghế phụ nhìn sang: “Tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Lê muốn chọn nam chính là Cố Trí Dương hoặc Thẩm Giáng, kết quả cuối cùng sẽ do khán giả bình chọn. Số phiếu của Thẩm Giáng và Cố Trí Dương có sự chênh lệch nhất định, cơ hội xoay chuyển tình thế không lớn lắm, nhưng Tô Nhiễm bọn họ vẫn còn cố gắng tranh thủ.”

Mí mắt Doãn Toại hơi rũ xuống, tùy ý nhịp ngón tay lên đầu gối, đột nhiên anh nghĩ tới chủ đề thảo luận trên Weibo hôm nay.

Truyền Thông Tinh Đồ là do một tay anh bồi dưỡng nên, khúc quanh trong vòng giải trí, đương nhiên anh rất am hiểu.

Với trực giác nhạy bén của mình bao năm qua, anh luôn cảm thấy dường như hai sự kiện này có một mối liên hệ nào đó.

Chuyện trên Weibo có thể vẫn chưa kết thúc.

Anh không hiểu tại sao lại khuấy động sức nóng với Khương Ngâm, tạm thời anh không muốn nghĩ về nó.

Anh không muốn để ý đến những thứ này, nhưng lần này Tô Nhiễm lại mắc sai lầm như vậy.

Đầu ngón tay dừng một chút, ánh mắt trở nên có chút lạnh lẽo: “Gần đây bảo người nhìn chằm chằm vào Tô Nhiễm, có chuyện gì thì báo cho tôi.”

Ban ngày Khương Ngâm lên Weibo có chút không thoải mái, lại thêm bụng dưới hơi chướng lên do đang trong kỳ kinh nguyệt, vì vậy cô tan làm sớm để về nhà.

Trong phòng khách biệt thự ở Lận Phương Đình, Khương Ngâm đang nằm trên ghế sofa quấn chăn, gọi điện video cho Doãn Toại.

Doãn Toại mới về tới phòng khách sạn, đóng cửa lại nhìn cô gái uể oải trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng: “Sao vậy? Em đang buồn bực về chuyện trên Weibo à?”

Một tay Khương Ngâm che bụng, mím môi: “Anh cũng biết nữa hả?”

“Anh cũng vừa thấy thôi.”

Khương Ngâm nói: “Thật ra thì cũng không phải vì chuyện đó mà tâm trạng không tốt, anh có xem Weibo của em chưa? Em còn đăng cả chiếc nhẫn kim cương mà anh đã mua cho em lên nữa.”

Trong lúc trò chuyện, dì Chu bước tới và đặt một chiếc cốc lên bàn trà: “Phu nhân, tôi đã pha một ít trà gừng đường nâu. Cô thừa dịp còn nóng uống vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đó.”

Lời của dì Chu lọt vào tai của Doãn Toại, khi nhìn trạng thái của Khương Ngâm lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu ra: “Em không thoải mái sao?”

“Không sao, chỉ hơi đau một chút thôi.”

“Vậy thì uống nước xong thì về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Khương Ngâm túm chăn ngồi dậy, đặt điện thoại lên đùi, cầm cái cốc do dì Chu mang tới.

Nhiệt độ vừa phải, cô uống xong một hơi liền cảm thấy toàn thân ấm áp, có dòng điện ấm áp chạy qua bụng dưới, quả thực thoải mái hơn rất nhiều.

Lau miệng xong, cô cầm điện thoại đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối vô cùng, cô bật đèn lên.

Nâng lưng dựa vào đầu giường, cô đối diện với camera nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên trong điện thoại: “Đêm nay anh có làm gì không?”

“Tối nay còn có một buổi xã giao.”

“Sao anh lại bận như vậy hả!” Có lẽ cô đang mong Doãn Toại nói rằng tối nay anh không bận, có thể nói chuyện với cô, bây giờ nhận được đáp án tương phản, trong lòng cô dâng lên cảm giác mất mác, nói mấy câu mang theo vài phần oán giận bất mãn.”

Doãn Toại im ​​lặng một lúc rồi nhếch mép cười nói: “Không phải kiếm nhiều tiền hơn mới có thể mua được máy ảnh một ngàn vạn hay sao?”

Nói đến máy ảnh, mây đen trên mặt Khương Ngâm mới biến mất: “Vậy thì anh phải chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, em sẽ không chê có nhiều máy ảnh đâu.”

Doãn Toại: “…”

Bản thân Khương Ngâm cũng không thể nào quá dính người được, đêm nay chắc là do đến kỳ kinh nguyệt, hơn nữa những lời nhận xét khó chịu ban đầu trên Weibo đã gây ra một chút ảnh hưởng tâm lý, không hiểu sao cô lại trở nên khó chịu hơn, cảm thấy một thân một mình trong căn nhà lớn như vậy thật sự rất cô đơn.

“Ông xã ơi.” Cô áp sát vào màn hình điện thoại rồi khẽ thì thầm.

Doãn Toại ngồi trước máy tính, chống cằm lên nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Em nhớ anh.”

Lưng Doãn Toại hơi cứng đờ, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.

Cảm giác này rất lạ, dường như có thứ gì đột nhiên đập vào chỗ nào đó trong trái tim anh, cảm xúc rất tinh tế lan tỏa ra xung quanh, làn da cả người được bao bọc bởi một vầng hào quang ấm áp, trong lòng cũng có chút ấm áp.

Đây là lần đầu tiên anh ý thức vô cùng rất ràng, bản thân trên thế giới này còn có một nỗi vướng bận sâu sắc.

Nhìn cô gái sáng sủa trên màn hình máy tính, anh chậm rãi duỗi đầu ngón tay ra  đặt vào giữa lông mày của cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước: “Anh sẽ nhanh chóng về sớm mà.”

Khương Ngâm mím môi, còn chưa kịp trả lời thì đã có tiếng gõ cửa.

Khương Ngâm đặt điện thoại xuống, đi ra mở cửa, dì Chu đến đưa chuyển phát nhanh: “Phu nhân, đây là gói hàng của tiên sinh gửi cho cô.”

Khương Ngâm nghi ngờ nhận lấy, đóng cửa lại.

Đặt chiếc hộp hình chữ nhật lên giường, cô quay sang điện thoại trên giường hỏi: “Tuế Tuế, anh mua gì về vậy?”

“Đâu có đâu.”

“Vậy thì tại sao lại có chuyển phát nhanh? Hơn nữa trên đó còn để tên của anh nữa này.” Khương Ngâm nhìn một cái, lấy một con dao gọt hoa quả bên cạnh giường, rồi mở niêm phong.

Đột nhiên Doãn Toại nhớ đến, lần đó, sau khi đến nhà Khương Bái ăn đồ nướng về, hình như anh đã lên mạng mua một cái gì đó.

Sau này lại có chuyện thay đổi đột xuất khiến anh phải đi công tác nên đã quên mất chuyện này.

Nghĩ đến những thứ trong hộp, mí mắt của Doãn Toại giật một cái, lúc anh định ngăn cô lại thì trong điện thoại vang lên một tiếng thét kinh hãi.

Ngay sau đó, hai tai Khương Ngâm đỏ bừng, nhanh chóng hướng camera điện thoại vào hộp bao cao su trong gói hàng, lúng túng hỏi: “Ông xã, cái này…… thật sự không phải do anh mua ư?”

Doãn Toại: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc