KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

Tần Xán thừa nhận, hai ngày nay cậu thực sự đang tránh mặt Tạ Dĩ Tân.

Đã là người trưởng thành 23 tuổi rồi, vậy mà chỉ vì một nụ hôn nhẹ lên má trong cơn say mà tâm trí cậu rối bời không yên suốt mấy ngày liền. Đây là một chuyện chẳng hề vinh quang cho lắm.

Đặc biệt, cái người hôn cậu lại là một đàn anh không có ý thức chừng mực tẹo nào.

Điều đáng ghét hơn là sau khi tỉnh dậy, anh ta lại thản nhiên quên hết mọi chuyện, trở thành người nhẹ nhõm nhất trần đời. Chỉ có Tần Xán là người duy nhất bị ám ảnh bởi ký ức đó, như bị lật đi lật lại trong lửa vậy.

Chỉ cần Tần Xán rảnh rỗi dù chỉ một giây, đầu óc cậu lại tự động nhớ về từng khoảnh khắc của đêm hôm ấy: Tạ Dĩ Tân thân mật vùi người vào lòng cậu, cảm giác mềm mại ẩm ướt của đôi môi anh, hương rượu nhè nhẹ hoà lẫn với mùi cỏ cây tự nhiên trên cơ thể anh... và tất cả những gì liên quan đến Tạ Dĩ Tân.

Nụ hôn nhẹ đó khiến cậu hoang mang là bởi vì khi đó, anh không bị bất kỳ cơn mưa nào chi phối, càng không phải vì cơ thể mệt mỏi mà thân mật với cậu.

Anh... đã chủ động hôn cậu đó.

Đầu óc Tần Xán rối tung lên.

Dù là người mang nửa dòng máu châu Âu, và cậu cũng đã quen với những nụ hôn chào xã giao với bạn bè thân thiết. Nhưng lần ôm thân mật với Tạ Dĩ Tân đêm đó, khi được anh hôn lên, cậu nhận ra sâu thẳm trong tim mình có một cảm giác gì đó rất rõ rệt, nếu so với cảm giác cũng bạn bè hoà hợp như trước đây thì hoàn toàn khác biệt.

Cảm giác giống như bị điện giật, lớp vỏ não cậu rung lên, chỉ cần nghĩ lại thôi, nhịp thở đã nóng bừng hết cả rồi.

Cậu mải mê suy nghĩ lâu quá, khiến Tạ Dĩ Tân đứng đối diện cậu ngạc nhiên: "À" Anh khẽ khàng nói: "Vậy đêm đó tôi thực sự...?"

Không khí như ngừng lại trong chốc lát.

Cuối cùng, Tần Xán khàn giọng đáp: "Đúng vậy."

Tạ Dĩ Tân im lặng một chốc.

"Mặt hay môi?"

"...Mặt."

Chỉ có Tần Xán mới biết, vị trí mà Tạ Dĩ Tân hôn đêm đó chính xác là gần khóe miệng, chỉ cách một chút nữa là chạm vào môi rồi.

Nhưng vì chưa thực sự chạm môi nên cậu vẫn quyết định xếp nó vào vùng má.

Tạ Dĩ Tân trầm ngâm rất lâu.

"Xin lỗi, quả thật hôn không nằm trong phạm vi của "Kế hoạch hỗ trợ Đề tài nghiên cứu Ngày mưa", tôi đã vượt quá giới hạn rồi."

Tạ Dĩ Tân hiếm khi thể hiện sự khó xử, ngập ngừng nói: "Là do tôi không kiểm soát được tửu lượng của mình, nên mới gây ra chuyện này. Lúc trời mưa, tuy trạng thái của tôi không tốt nhưng cũng không đến mức mất hoàn toàn ý thức như khi say. Tôi——"

"Thực ra, tôi không quan tâm."

Tạ Dĩ Tân sửng sốt: "Gì cơ?"

Anh bối rối nhìn Tần Xán, nhưng chàng trai trước mặt lại lảng ánh mắt đi nơi khác.

Tần Xán bình thản nói: "Tôi nói, tôi không biết đàn anh nghĩ gì, nhưng ít nhất với tôi thì chẳng sao cả."

"Đàn anh cũng biết rồi đó, tôi là con lai mà, sinh ra ở Anh, sau này học cấp ba cũng quay lại Anh. Khi đó bạn bè hay tổ chức những bữa tiệc vui vẻ, đôi khi uống nhiều quá cũng có thể chơi đùa như vậy mà."

Tần Xán giải thích rất tuỳ ý, đôi mắt nâu dưới ánh đèn sáng trông như viên hổ phách lấp lánh. "Có người sau khi say đã gặp phải một số chuyện khá là khó xử, có đôi khi làm những chuyện vượt quá ranh giới nữa. Nên ý tôi là, tôi không để tâm về đêm đó. Anh không cần lo lắng quá."

Tạ Dĩ Tân không ngờ Tần Xán lại trả lời thản nhiên như vậy.

Anh im lặng một lát rồi gật đầu: "Vậy là cậu thật sự không sao chứ?"

"Tất nhiên rồi." Tần Xán bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, "Hay là, đàn anh có vấn đề gì sao?"

Tạ Dĩ Tân suy nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không."

Tần Xán "Ừ" một tiếng: "Vậy bây giờ chúng ta có thể xem như đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi thứ vẫn như bình thường nhé?"

Tạ Dĩ Tân hơi cau mày: "Nhưng cậu chắc là thực sự không sao chứ? Vì tôi cứ có cảm giác như cậu——"

Tần Xán lên tiếng, nhanh chóng ngắt lời anh: "Tôi chắc chắn."

Tạ Dĩ Tân trầm mặc một lúc rồi nói: "Được thôi, nhưng cậu——"

Tần Xán hít sâu một hơi.

"Tôi đã nói rồi, tôi không có vấn đề gì sất, rất chắc chắn và rõ ràng, nên đàn anh cũng đừng tự trách nữa, đừng cứ hỏi đi hỏi lại như vậy."

Đôi tai cậu đỏ ửng lên vì bực bội: "Nếu đàn anh thật sự thấy áy náy về chuyện đêm đó, lần tới khi có buổi team-building, anh có thể thử tham gia thêm một lần nữa. Hôm đó anh chịu đi, mọi người đều rất ngạc nhiên, tôi cũng rất vui."

"——Còn về những chuyện xảy ra đêm đó, tôi thực sự không quan tâm. Tôi là người rất cởi mở. Đưa anh về nhà an toàn và thấy anh tỉnh dậy bình an là suy nghĩ duy nhất của tôi lúc đó. Thậm chí nếu hôm nay anh không nhắc lại, tôi đã gần như quên hết mọi chuyện rồi."

Giọng Tần Xán mỗi lúc một nhanh hơn: "Mà xin anh yên tâm, trải nghiệm đó sẽ không ảnh hưởng đến cách chúng ta ở chung với nhau vào những ngày mưa sau này, vì vậy xin anh đừng hỏi nữa, được chứ?"

Tần Xán nói liền một tràng dài rồi mới quay sang nhìn Tạ Dĩ Tân, phát hiện anh đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.

Một lúc sau, Tạ Dĩ Tân mới nói: "Được."

Đồng thời, anh chỉ tay về phía sau Tần Xán: "Thật ra lúc nãy tôi định nhắc cậu là hình như cửa tủ lạnh chưa đóng chặt. Tôi thấy có một dãy mẫu bị đặt lệch rồi."

Tần Xán: "..."

Tạ Dĩ Tân: "Cậu nên chỉnh mấy mẫu đấy lại, vì những mẫu đó khá đắt."

Tần Xán ngay đơ quay đầu nhìn, quả nhiên thấy cửa tủ lạnh còn hở. Cậu vội vã mở ra, phát hiện đúng là có một dãy hộp mẫu chưa được đặt khít vào.

Cậu hít một hơi sâu, giơ tay định sắp xếp lại những mẫu bên trong.

Nhưng không biết vì quá lúng túng hay do nhiệt độ quá thấp, tay cậu không ngừng run rẩy, dù đã cố gắng mãi vẫn không nhét hết được các hộp vào.

Cậu nghe thấy tiếng Tạ Dĩ Tân ở bên cạnh nhẹ thở dài.

Anh đưa tay ra, dùng ngón trỏ khẽ chạm vào mép từng hộp, cả dãy hộp ngoan ngoãn nằm gọn trong tủ lạnh.

Tần Xán: "..."

Tạ Dĩ Tân không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh đóng cửa tủ lại rồi nói: "Được rồi, tôi không làm phiền cậu nữa."

Dù đã biết rằng Tạ Dĩ Tân không nhớ được mọi chuyện xảy ra vào đêm đó, nhưng Tần Xán vẫn thấy lòng mình rối bời.

Bây giờ cậu và Tạ Dĩ Tân đã nói rõ hết mọi chuyện, cuộc sống dường như trở lại bình thường, nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bức bối ấy.

Vì vậy, sau khi tan làm, cậu quyết định đến phòng gym để cố gắng dùng việc tập luyện phân tán sự chú ý.

Tuy nhiên, sau một vài hiệp tập kỵ khí, Tần Xán nhận ra mình vẫn chẳng thể tập trung nổi, mỗi cơ bắp trên người như đối nghịch với ý chí của cậu, khiến hiệu suất cực kỳ kém hiệu quả.

Cuối cùng, trong lúc tuyệt vọng, cậu chỉ đành đi tắm rồi quay lại phòng thay đồ.

Khi lấy điện thoại từ trong tủ ra, cậu ngập ngừng định mở ứng dụng thời tiết để xem dự báo cả tuần thì bất ngờ thấy nhóm chat 【Đại gia đình Trùng Trùng】 xuất hiện vài tin nhắn mới.

Không ngoài dự đoán, đó là loa phát thanh lớn Hác Thất Nguyệt.

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Các anh chàng trong nhóm! Có ai ở đây không nào?"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Thứ hai tuần sau là Bank Holiday được nghỉ một ngày, có ai rảnh buổi tối hông~ 【Mắt long lanh】"

Cô nàng này đúng là không thể ngồi yên một ngày mà.

Tần Xán thở dài, ngập ngừng một lát rồi vẫn quyết định trả lời cô nàng.

【can】: "Anh rảnh thì có rảnh... nhưng làm gì vậy?"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Em với chị Gia Gia định đi xem một buổi diễn ở West End vào buổi tối á, nên muốn tìm một anh trai đi cùng. Có vé miễn phí đấy! Anh đi không, anh Tần?"

Hác Thất Nguyệt có thể nói là "thổ địa" của London. Từ các buổi diễn, buổi triển lãm đến những lần đi công viên giải trí, nơi nào thú vị cô nàng cũng biết đầu tiên.

Tần Xán thật sự không có kế hoạch gì vào tối thứ hai, nhưng cậu cũng chẳng thấy hứng thú với việc đi xem diễn hay nhạc kịch gì cả.

【can】: "Thế anh em không đi à?"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Anh đừng nhắc nữa! Có đánh chết anh ấy cũng nhất quyết không chịu đi cùng tụi em. Hai chị em em mà đi buổi biểu diễn đó thì lúc về cũng đã khuya lắm rồi......"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Thật là đáng thương và nguy hiểm quá đi!"

【5weeks】: "... Tôi chỉ nói rằng trừ khi tôi chết, nếu không thì không đời nào tôi đi đâu."

【5weeks】: "Anh Tần, anh tự bảo trọng nhé."

Ngay lúc Tần Xán định hỏi là buổi diễn gì, thì Lạc Gia Gia lên tiếng.

【++】: "Thật ra cũng không quá tệ đâu. Chủ yếu là bạn chị có việc đột xuất không đi được, nên vé thừa ra không thể trả lại thôi. Hơn nữa, buổi diễn là suất tối muộn, nếu có một người đàn ông nào đi cùng thì sẽ an toàn hơn, nên mới hỏi mọi người thử đó."

【++】: "Còn tùy vào thời gian của mọi người thôi, không ép buộc đâu."

Sau một hồi lưỡng lự, Tần Xán cuối cùng cũng đồng ý.

【can】: "Được, em đi."

【Yijin Xie】: "Tôi có thể tham gia."

Tần Xán sững sờ khi thấy tin nhắn đó xuất hiện gần như đồng thời với câu trả lời của mình, mắt cậu đột nhiên mở to.

Không chỉ cậu bị sốc, mà ngay khi cả nhóm chat thấy tin nhắn này thì đều im lặng vài giây.

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Ớ ớ ớ?!!"

【Yijin Xie】: "Tất nhiên nếu mọi người cần tôi, và không phiền thì tôi sẽ đi."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Chúng em em em em em rất là cần anh luôn á! Với lại bọn em chắc chắn không ngại đâu nha, dù sao vé không dùng thì phí quá mà! Mà người càng đông càng vui chớ. Mà anh Tạ đợi chút nha, em sẽ quay lại liền——"

Tần Xán còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì Hác Thất Nguyệt đã vội vàng nhắn riêng cho cậu.

【Riêng tư】【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Á á á á á á anh Tần! Sao anh Tạ lại muốn đi thế chứ!! Anh ấy có bao giờ trả lời mấy chuyện ngoài học thuật đâu??"

【can】: "?"

【can】: "Không phải em vừa hỏi "Các anh chàng trong nhóm" có ai rảnh mà?"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Hây da... thật ra lúc hỏi á, em đã chắc chắn là Hác Ngũ Chu sẽ không đi với tụi em rồi, và anh Tạ cũng tuyệt đối không trả lời đâu."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Cho nên câu "Các anh chàng trong nhóm" thực ra là chỉ thầm nhắn tới anh thôi đấy, anh Tần à!"

【can】: "...?"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Anh biết mà, ngoài các vấn đề học thuật ra, anh Tạ chưa bao giờ nói chuyện trong nhóm cả! Em thật sự nghĩ là anh ấy luôn để chế độ im lặng tin nhắn của nhóm rồi. Nhiều khi em còn quên mất là anh ấy có trong nhóm nữa cơ..."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "A a a! Chẳng lẽ mấy lời điên khùng em nói trong nhóm, anh ấy đều thấy hết rồi sao!!"

【can】: "Vậy là em không muốn anh ấy đi xem buổi diễn này à?"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Sao lại không ạ! Dĩ nhiên em không phiền nếu anh ấy đi. Nhưng mà... buổi diễn này có chút... hơi khó nói, có lẽ không phải là loại hình thanh lịch cho lắm."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Ôi, thôi nào! Anh nói xem, giờ em phải trả lời anh ấy thế nào đây!!"

【can】: "Em đã có vé thừa rồi, vừa không ngại nếu anh ấy đi, mà anh ấy lại còn chủ động muốn tham gia nữa."

【can】: "Nên anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu, em cứ trả lời bình thường thôi."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Ờ ha, đúng thế."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Nhưng mà sau lần team-building chơi bowling hôm trước, em phát hiện ra mặc dù anh Tạ trông như kiểu ông trùm cao lãnh chẳng nhiễm bụi trần, thực ra lại có một..... à, nói sao nhỉ, một khía cạnh khá thú vị á."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Ví dụ như khi mọi người cố tỏ ra người lớn bằng cách uống whisky hay vodka, thì chỉ mình anh ấy thản nhiên gọi cocktail thỏ con, chẳng thấy ngại chút nào luôn!"

【can】: "Tổ tông... em nói nhiều thật đấy."

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Hì, thôi để em đi trả lời anh ấy đã nhé!"

Chỉ qua màn hình thôi mà Tần Xán đã cảm thấy như đầu mình muốn ong ong vì những dòng tin dài dằng dặc của cô nàng rồi.

Cậu thở dài, thoát khỏi cuộc trò chuyện riêng tư, rồi thấy ngay Hác Thất Nguyệt vừa nhanh chóng nhắn trong nhóm chat【Đại gia đình Trùng Trùng】.

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Anh Tạ! Anh Tần! Vậy thì bốn người chúng ta cùng đi nhé~"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Nếu không có gì thay đổi thì suất diễn sẽ là 10h30 tối thứ hai. Em với chị Gia Gia đã có vé sẵn rồi, các anh chỉ cần đến là được!"

【Thất Nguyệt Thất Tịch】: "Em gửi thông tin buổi diễn và địa chỉ ngay đây ~"

Tần Xán trả lời một tin "OK".

Sau đó nhóm im lặng một lát, rồi Hác Thất Nguyệt nhanh chóng gửi một đường link.

Tiêu đề của liên kết là: "Magic Jack - Chuyến lưu diễn toàn nước Anh——Trạm dừng tại London".

Ngay khi thấy hai chữ "Magic Jack", mí mắt Tần Xán khẽ giật một cái.

Cậu vốn không mấy quan tâm mấy đến nghệ thuật, những vở như《The Phantom of the Opera》hay《Les Misérables》*đã là giới hạn hiểu biết của cậu về các buổi biểu diễn nghệ thuật rồi.

Nhưng dù kiến thức có nông cạn thế nào, ngay khi đọc đến cái tên "Magic Jack", trực giác cậu đã mách bảo có điều gì đó không ổn.

Cậu chợt hiểu ra vì sao Hác Ngũ Chu "sống chết không chịu đi".

Tần Xán ngập ngừng bấm vào đường link. Thứ hiện ra trước mắt cậu là một đoạn giới thiệu ngắn gọn nhưng đủ hấp dẫn để thu hút mọi ánh nhìn của người xem——

"Magic Jack - Buổi diễn thoát y hot hot hot nhất London! Trải nghiệm tương tác siêu gần gũi cùng các diễn viên! Đắm chìm trong sân khấu với màn trình diễn ngoạn mục! Wetplay! Uniform-play! Nếu bạn yêu thích những anh chàng cơ bắp, thân hình rắn rỏi, ướt át, trong trang phục đồng phục siêu gợi cảm, thì đừng bỏ lỡ mùa hè nóng bỏng này!"

Cùng lúc đó, một tin nhắn mới hiện lên trong nhóm.

【Yijin Xie】: "Được, tôi nhận thông tin rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc