Lúc đó, Tần Xán cảm thấy như mình dứt áo ra đi khi nhảy lên chiếc xe buýt vậy. Chạy nhanh mà không để lại một dấu vết nào, thật là tiêu sái không thể tả.
Nhưng khi nằm trên giường tối đó, cậu lại nghĩ kỹ hơn và cảm thấy những lời mình nói lúc ấy... chẳng giống như lời mà con người nên nói chút nào.
Câu "Muốn hôn nên mới hôn, không cần lý do nào" nghe như những câu thoại ngớ ngẩn trong phim học đường, nơi mà đám côn đồ tỏ tình với các nữ sinh trong sáng hay nói ấy.
Nhưng đời làm gì có kịch bản, mà Tần Xán cũng không có khả năng soạn thảo chi tiết từng cảnh trước khi chúng diễn ra. Lúc ấy cậu vừa mới xác định được tình cảm của mình, ngu ngơ, hoang mang, máu nóng cứ bập bùng nơi lồng ngực nên những lời nói ra hoàn toàn không hề có não xíu nào.
Tần Xán quyết định bỏ hết mọi chuyện cho Tạ Dĩ Tân lo liệu.
Một mặt cậu thấy may mắn vì mình đã kịp lên xe buýt, nếu không chẳng biết sẽ còn nói thêm những câu gì chấn động nữa. Nhưng khi về đến nhà rồi thì cậu lại hối hận vì không chờ thêm một chút, ít nhất cũng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Tạ Dĩ Tân rồi hẵng đi chứ. Thế thì có lẽ giờ sẽ không cảm thấy bứt rứt như thế này rồi.
Tần Xán tự nhủ trong lòng, dù gì thì đã nói đến mức này rồi, rõ ràng người nên lo lắng bây giờ phải là Tạ Dĩ Tân mới đúng.
Nhưng từ lúc Tần Xán lên xe buýt trở về đến hôm sau khi đến phòng thí nghiệm, Tạ Dĩ Tân vẫn không gửi cho cậu một tin nhắn nào.
Sau một tuần đi công tác trở về, Tần Xán nhận được sự chào đón như ngôi sao nổi tiếng.
Vừa về đến văn phòng, Tần Xán lập tức bị bao vây bởi nhiều người. Họ bàn tán về những người đứng đầu các phòng thí nghiệm, ai đó là tiến sĩ vừa nhảy việc từ dưới trướng của một PI* nổi tiếng.
Tần Xán đứng giữa đám đông nhưng đầu óc cứ lơ đễnh không tập trung nổi.
Hác Thất Nguyệt vui sướng ôm chặt đống quà lưu niệm Tần Xán mang về, nhảy cẫng lên: "Anh Tần, anh khiến em muốn rớt nước mắt luôn rồi nè! Móc chìa khóa, bút bi, cốc sứ, anh không quên bất cứ thứ gì! Quả nhiên trong lòng anh thực sự có em mà!"
Tần Xán: "...Thực ra không phải anh mang đâu."
Hác Thất Nguyệt ngơ ngác: "Hả? Ý anh là......Khoan đã, con trùng xanh bông mềm này cũng là cho em sao? Dễ thương quá! Ồ, còn có một con màu tím nữa——"
"Cái này là của anh."
Tần Xán lập tức lấy lại hai con trùng bằng len trong tay Hác Thất Nguyệt: "Anh để nhầm túi thôi... Thế em nhanh cất quà lưu niệm đi, rồi nhớ bật máy ép dùng cho buổi chiều giúp anh đi nào bà tổ của tôi ơi."
Dù tiếc nuối nhìn theo hai con trùng bông bằng len, Hác Thất Nguyệt vẫn đồng ý "Dạ" một tiếng rồi ôm đống quà vui vẻ rời đi.
Cuối cùng, văn phòng cũng trở nên yên tĩnh rồi. Tần Xán xoa xoa trán, thở dài một hơi.
Cố gắng trấn tĩnh một lúc rồi quay lại, cậu thay áo khoác phòng thí nghiệm và bắt đầu sắp xếp các dụng cụ cần dùng cho buổi thí nghiệm chiều nay.
Chỗ ngồi của Tạ Dĩ Tân không thấy người đâu.
Nhưng cuốn sổ ghi chép thí nghiệm quen thuộc vẫn mở trên bàn, chứng tỏ anh đã tới phòng thí nghiệm, hoặc có lẽ là xuống kho lạnh lấy đồ, hoặc là đang họp với Jonathan rồi.
Rất tốt, nghĩa là anh ấy chưa tới tìm mình.
Tần Xán chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, ép mình giữ tâm trí ổn định, bắt đầu chuẩn bị mấy loại tuyến trùng khuyết tật sẽ dùng trong tuần này.
Cũng như cắt thạch rau câu, cậu dùng dao mỹ thuật chia khối thạch agar thành từng miếng vuông nhỏ, rồi cẩn thận lấy ra một miếng agar nhỏ đặt lên môi trường nuôi cấy mới.
Tuyến trùng trên bề mặt từ từ bò qua môi trường mới, hấp thu đủ dinh dưỡng và sinh sản nhanh chóng.
Thông thường thì chỉ cần cắt một miếng nhỏ là đủ. Tuy nhiên, hôm nay cậu mất tập trung, cứ mãi tay dùng dao mỹ thuật cắt thêm những đường dài song song trên khối agar cũ, giống như thể đang mắc chứng ám ảnh cưỡng chế* vậy.
"Ôi mẹ ơi."
Lạc Gia Gia đi qua, tay cầm theo một bình thử nghiệm, kinh ngạc nhìn Tần Xán đang cắt miếng agar: "Cậu đang làm gì thế? Cắt đậu hũ chuẩn bị nấu lẩu à?"
Tần Xán hoàn hồn, không tự nhiên đáp: "Chuyển hết rồi, cắt chơi giải tỏa stress thôi."
Lạc Gia Gia nhìn chăm chú vào mặt cậu một lúc, tỏ vẻ khó hiểu: "Nhóc bị sao vậy? Mới đi dự hội nghị đỉnh cao về rồi được nghỉ cả tuần, đáng lẽ giờ phải tràn đầy năng lượng mới đúng chứ, sao lại trông rầu rĩ thế hả?"
"Đi máy bay về mệt quá ấy mà."
Tần Xán lảng tránh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền bóng gió hỏi dò: "À mà... ở dưới kho lạnh có ai không ạ?"
"Không, chỉ có mình chị thôi." Lạc Gia Gia đặt bình thử nghiệm lên bàn. "Chị vừa từ đó lên, kỹ thuật viên mới làm xong một đợt môi trường nuôi cấy rồi đó, cần gì thì nhanh mà lấy đi."
Tần Xán ngừng tay trong chốc lát rồi hỏi tiếp: "Vậy trên đường lên đây, chị có thấy Jonathan đang bận gì không?"
Lạc Gia Gia suy nghĩ một chút: "À... lúc nãy chị có đi ngang qua văn phòng ông ấy, hình như ông ấy đang nói chuyện với Tạ Dĩ Tân á."
Văn phòng Jonathan nằm gần khu vực phòng trà.
Cửa mở hé một chút. Tần Xán liếc qua thì thấy Jonathan đang hăng say diễn tả chuyện gì đó, còn Tạ Dĩ Tân thì ngồi đối diện im lặng chăm chú nhìn vào biểu đồ trên máy tính. Có vẻ như hai người đang thảo luận về tiến triển mới trong đề tài.
Rồi đột nhiên Tạ Dĩ Tân bình thản ngước lên, đúng lúc ánh mắt vô tình bắt gặp Tần Xán đứng ngoài cửa.
Cậu vội quay phắt đi.
Tần Xán cảm giác như yết hầu của mình trượt lên trượt xuống một cách khô khốc. Cậu nhận ra mình không thể cứ thế này mãi, cần phải tìm việc gì đó để làm để bản thân không còn vẩn vơ như thế này nữa.
Thế là cậu quyết định xuống kho lạnh ở tầng hầm lấy thêm ít môi trường nuôi cấy mới về rồi quay lại tiếp tục cấy ghép*.
Kho lạnh nằm ở tầng hầm, Tần Xán ôm một thùng đầy môi trường nuôi cấy mới đi ra định trở về bằng thang máy.
Nhưng không hiểu sao, cậu chờ mãi mà thang máy cứ đi lên, không bao giờ dừng lại ở tầng hầm này.
Sau khi thở dài một hơi, cậu đành ôm cái thùng nhựa lớn vào cầu thang bộ và quyết định leo bộ lên.
Lúc cậu đang hổn hển gần đi tới tầng ba của phòng thí nghiệm, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên đứng khựng lại.
——Tạ Dĩ Tân đang đứng ngay trước cửa cầu thang.
Tần Xán đứng ở góc cầu thang giữa tầng hai và tầng ba.
Còn Tạ Dĩ Tân thì ở tầng trên, tựa lưng vào cửa, một tay đặt trên nắm cửa bình tĩnh cúi xuống nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai lặng thinh không nói gì.
Một lúc sau, Tần Xán nghe thấy giọng Tạ Dĩ Tân vang lên: "Hôm qua cậu chạy nhanh thật."
Không gian trong cầu thang vắng lặng, mà giọng Tạ Dĩ Tân trong trẻo lại bình tĩnh, từng từ rõ ràng đều như dội thẳng vào tim Tần Xán.
Tần Xán: "... Không phải anh đang họp với Jonathan sao?"
Tạ Dĩ Tân không nói gì.
Đầu óc Tần Xán lúc này đang rối bời, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ thản nhiên: "Lúc đó xe buýt tới rồi, nếu em không lên nữa thì phải đợi chuyến khác mất."
Sau một lúc ngắn ngủi, cậu tiếp tục: "Thời gian và sức lực của con người đều có hạn, không phải việc gì em cũng... có thể kiên nhẫn đợi mãi được đâu."
Ám chỉ trong lời cậu đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn rồi.
Nhưng chẳng biết Tạ Dĩ Tân có hiểu hay không.
Anh vẫn không nói gì.
Tay thì vẫn đặt trên nắm cửa, chắn trước mặt Tần Xán.
Tần Xán hít một hơi sâu: "Đàn anh... anh có thể nhường đường cho em được không?"
Lúc này, Tạ Dĩ Tân mới trả lời dứt khoát: "Không thể."
Tần Xán: "...?"
"Vì em rất hay tránh mặt tôi."
Tạ Dĩ Tân nói: "Lần trước sau khi tôi say ở sân bowling, sáng hôm sau em cũng lẩn tránh tôi. Tôi cảm thấy nếu bây giờ để em đi, có lẽ cả ngày hôm nay tôi sẽ khó mà gặp lại em được."
Cổ họng Tần Xán khô khốc: "Hôm nay em không có tránh anh."
Đây là sự thật.
Không những không tránh, thực ra cậu còn... luôn chờ đợi Tạ Dĩ Tân sẽ chủ động tìm đến mình nữa.
Tạ Dĩ Tân không trả lời, vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt Tần Xán, chỉ có điều tay anh cuối cùng cũng rời khỏi nắm cửa.
"Sau khi trở về ngày hôm đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều." Tạ Dĩ Tân nói.
"Anh biết... dường như hành động của anh thường làm em cảm thấy bối rối."
Anh ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục: "Vì anh đã quen với việc ở một mình nên anh biết cách duy trì khoảng cách xã giao với người khác, nhưng lúc tiếp xúc gần hơn, đôi khi anh lại không vạch rõ giới hạn."
"Khi ở bãi biển, không phải anh dùng "trực giác" để né tránh câu hỏi của em, cũng không cố tình trả lời một cách mập mờ gì cả."
Tạ Dĩ Tân nhíu mày: "Vì em cho anh cảm giác rất đặc biệt, đôi khi... anh không tìm được ngôn từ chính xác để mô tả, cũng không muốn dùng sai kết luận để khái quát cảm xúc của mình về em, nên đành tạm phân loại tất cả thành trực giác."
Trông anh ấy thật sự bối rối.
Tần Xán cảm thấy tim mình khẽ rung động.
"Đàn anh, thế anh có thể thử mô tả cảm giác đặc biệt mà em mang lại cho anh.. đó là gì không."
Tần Xán căng hàm, bình tĩnh nói: "Biết đâu em có thể giúp anh phân tích xem những cảm giác đó có ý nghĩa gì."
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được."
"Hôm qua lúc đợi xe buýt, trực giác mách bảo anh rằng sau này anh muốn dành thời gian ở bên em nhiều hơn, nên anh mới hỏi em có muốn nâng cấp thỏa thuận của chúng ta không."
"Cũng là trực giác nói rằng anh thích chạm vào em. Hay có thể nói là anh rất thích cơ thể của em."
Ánh mắt anh hạ xuống, nhìn vào phần ngực và bụng của Tần Xán: "Nói chính xác hơn là anh thích cơ thể không mặc đồ của em nhất."
Tần Xán: "..."
Trong giây lát, Tạ Dĩ Tân tiếp tục: "Nhưng gần đây anh mới bắt đầu nhận ra những mong muốn như vậy không chỉ xuất hiện khi trời mưa nữa."
Tần Xán cứng đờ người.
"Còn một điều nữa cũng rất kỳ lạ."
Tạ Dĩ Tân vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Trước đây, chỉ cần đơn phương nhận sự ấm áp hay chạm vào những thứ mềm mại là anh có thể giảm bớt các triệu chứng rồi."
"Nhưng bây giờ hình như anh cũng rất thích khi chúng ta tiếp xúc thân thể từ cả đôi bên, như khi em ôm anh trên giường hoặc chủ động nắm tay anh vậy."
Anh khẽ nhíu mày: "Trước đây, anh từng cho rằng cảm giác này có thể dùng lý thuyết "dựa dẫm thú bông" để giải thích, nhưng giờ xem ra lại không giống như vậy."
Hơi thở của Tần Xán không còn kiểm soát được, dần trở nên gấp gáp.
"À." Tạ Dĩ Tân như nhớ ra điều gì, "Còn một điều cuối cùng nữa."
Tần Xán chờ đợi nhưng không nghe thấy anh lên tiếng nữa.
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Tạ Dĩ Tân dừng lại trên chiếc thùng nhựa trong tay mình.
Tạ Dĩ Tân đột ngột hỏi: "Trong thùng là môi trường nuôi cấy phải không?"
Tần Xán ngẩn ra, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển sang vấn đề này nhưng vẫn trả lời: "...Phải."
Tạ Dĩ Tân: "Là các tấm NGM* bình thường sao?"
Tần Xán nhìn nhãn trên thùng: "Không phải, đây là môi trường RNAi*."
Môi trường nuôi cấy RNAi thường được dùng để giảm biểu hiện của một số gene cụ thể trong tuyến trùng, quá trình tạo ra nó cũng phức tạp hơn một chút, nên chúng có giá trị hơn những bản môi trường cấy bình thường.
Tạ Dĩ Tân dường như đang cân nhắc điều gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em có thể đặt thùng xuống chân mình trước không?"
Tần Xán: "Hả?"
Dù không hiểu ý nghĩa của yêu cầu đó nhưng cậu vẫn bước lên bậc thang, đặt thùng xuống bên cạnh cửa rồi đứng thẳng dậy.
Nhưng ngay khi vừa đứng vững, cậu nghe Tạ Dĩ Tân nói tiếp: "Em có thể lùi xuống một bậc thang không?"
Tần Xán bối rối: "Không phải chứ... em vừa mới leo lên mà?"
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cậu đã cảm thấy nhói nhẹ ở ngực, là do Tạ Dĩ Tân dùng tay nhẹ nhàng ấn vào.
Tần Xán lùi lại một bước, lảo đảo lùi xuống một bậc.
Khoảng cách chiều cao giữa hai người giờ đã được san bằng. Khi cả hai nhìn nhau ở cùng tầm mắt, Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân gật đầu hài lòng.
Trong khoảnh khắc, cậu thấy anh hạ mắt rồi giơ tay lên tháo kính ra.
Đôi mắt đó lạnh lẽo lại trong trẻo như nước hồ mùa đông, giờ không còn gì chắn giữa anh và Tần Xán nữa cả.
Cử chỉ của anh dứt khoát, gần như là thanh nhã.
"——Còn một điều cuối cùng."
Tạ Dĩ Tân ghé sát tai Tần Xán, khẽ nói: "Hôm đó ở bãi biển, không vì lý do gì cả, đó cũng là trực giác của anh mách bảo rằng anh rất muốn làm điều này với em——"
Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng ôm lấy mặt Tần Xán.
Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua má cậu, lướt qua vành tai rồi luồn vào tóc, buộc Tần Xán ngẩng đầu lên.
Anh nhìn kỹ gương mặt Tần Xán, như đang suy nghĩ về bước tiếp theo.
Một phần ngón tay của anh luồn vào tóc nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, lực kéo mang theo chút đau nhói.
Tần Xán hít sâu một hơi, cảm thấy da đầu căng lên, adrenaline bắt đầu trào dâng. Cậu khàn giọng: "Đàn anh, anh——"
Dường như bất kể hành động mập mờ đến đâu, Tạ Dĩ Tân cũng đều có thể làm nó một cách đầy tự nhiên, cứ như thể anh luôn hành động theo cách đó vậy.
——Bao gồm cả việc hôn.
Tạ Dĩ Tân không bị sốt, nhiệt độ lòng bàn tay của anh thấp hơn một chút so với da của Tần Xán, thậm chí cả đôi môi cũng mát lạnh và ẩm ướt.
Trong không gian yên tĩnh của cầu thang, phía sau cánh cửa bí mật, không có cảnh báo nào trước, cũng không có dấu hiệu nào cả, anh cúi xuống hôn cậu cực kỳ trực tiếp và dứt khoát.
Mắt Tần Xán bỗng nhiên trố ra.
Trong một chốc, cậu gần như không thể đứng vững, phải cố bám vào vịn cầu thang bên cạnh để giữ thăng bằng, không để mình bị ngã xuống cầu thang.
Đầu môi Tạ Dĩ Tân chụt nhẹ vào chóp mũi Tần Xán trước, sau đó mới rê xuống môi cậu. Sau khi hôn một lúc, anh dừng lại trong giây lát như đang do dự, rồi khẽ cắn môi Tần Xán và mút nhẹ.
Kỹ thuật hôn của anh không quá thuần thục nhưng lại mang theo phong cách rất riêng. Có lẽ anh vẫn đang tự mình khám phá ra cách để hôn.
Dù vậy, anh vẫn hôn một cách bình tĩnh và kiên định.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đầu lưỡi Tạ Dĩ Tân nhẹ nhàng lướt qua môi cậu, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Chóp mũi họ gần như chạm nhau, hơi thở quấn quýt.
Mặt Tạ Dĩ Tân hơi ửng đỏ, đôi mắt ướt át như sương mù, nhưng thần sắc lại tỏ ra suy tư.
Anh hạ mắt, khẽ mím môi như đang nếm lại vị ngọt của nụ hôn mới nãy, đồng thời cũng xác nhận xem có đây phải là cảm giác mà anh mong đợi hay không.
"...Được rồi, chắc là chỉ có thế thôi."
Anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tần Xán và hỏi: "Giờ em có thể nói cho anh biết, cái cảm giác này ngoài trực giác ra thì nên dùng từ gì để giải thích đây?"