Sau khi trở lại khách sạn, ngay trước cửa phòng ở hành lang, cả hai không nhịn được mà trao nhau một nụ hôn say đắm.
Tần Xán chủ động tiến sát, ép dần khoảng cách, trong khi Tạ Dĩ Tân hơi ngửa mặt, đáp lại một cách nghiêm túc và đầy tập trung.
Mãi cho đến khi lưng Tạ Dĩ Tân bị ép sát vào cánh cửa không còn lối thoát, phát ra một tiếng động trầm đục, anh mới khẽ nhíu mày, mơ hồ nói: "...Mở cửa trước đã."
Tần Xán đành miễn cưỡng tạm dừng, tạo chút khoảng cách giữa hai người rồi lục lọi trong túi để lấy thẻ phòng, quẹt cửa một cách dứt khoát.
Khi đặt thẻ vào khe cắm, ánh sáng lập tức tràn ngập căn phòng tối đen. Nhưng vừa xoay người lại, Tần Xán đã bị Tạ Dĩ Tân vòng tay qua cổ, kéo lại để tiếp tục nụ hôn dang dở.
Lưỡi và môi hòa quyện, hơi thở của ai đó trở nên gấp gáp nóng bỏng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cả hai đổi hơi, Tần Xán bật cười, trêu: "Hôm nay gấp gáp thế à?"
Tạ Dĩ Tân khẽ hừ một tiếng, không đáp lời, đôi tay trực tiếp bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Tần Xán.
Tần Xán thầm nghĩ, Tạ Dĩ Tân đúng là vừa nhõng nhẽo vừa d.âm đãng. Cậu để mặc đôi tay kia làm loạn trên ngực mình, đồng thời cúi xuống đặt môi mình rê lên cổ anh, hài lòng khi cảm nhận được hơi thở của anh chợt rối loạn.
Chuyện hôn hít này, lúc đầu cả hai còn thấy hơi khó, nhưng giờ đã thành thạo như thói quen.
Tần Xán dịu dàng đưa nụ hôn trượt dần xuống xương quai xanh của Tạ Dĩ Tân, giữ lấy đôi vai anh, rồi trở lại bờ môi mềm mại ấm áp kia.
Tiếng trao đổi nước bọt vang lên rõ ràng trong không gian, một lát sau, cả hai mới thở hổn hển mà tách ra.
Lúc này, áo sơ mi của Tần Xán đã bị cởi bung cúc từ khi nào không hay. Dù quần áo trên người Tạ Dĩ Tân vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mái tóc anh đã rối bời hết cả.
Đôi mắt đen nhánh của anh phủ đầy sương mờ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tần Xán như đang suy tư gì đó.
Ánh mắt ấy khiến Tần Xán rùng mình: "...Sao vậy anh?"
Tạ Dĩ Tân im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Không có gì."
Dứt lời, anh đưa tay đầy tội lỗi về phía ngực Tần Xán, định chạm vào vùng cơ bắp rắn rỏi đã năm ngày chưa được sờ soạng đàng hoàng.
Nhưng Tần Xán cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của Tạ Dĩ Tân như đang muốn nói gì đó mà chưa nói ra, nên cậu không để anh đạt được ý đồ dễ dàng như thế.
"Rốt cuộc là sao vậy?"
Ngay trước khi đầu ngón tay Tạ Dĩ Tân sắp chạm đến ngực mình, Tần Xán kéo lại áo sơ mi đã bị cởi tung, thận trọng hỏi: "Nói rõ trước đã, rồi mới cho anh sờ em."
Tạ Dĩ Tân để tay lơ lửng giữa không trung, nhìn mảnh da thịt lồ lộ đẹp đẽ gần ngay trước mắt mà khẽ thở dài.
"Không biết có phải do anh tưởng tượng không..."
Ánh mắt anh hướng thẳng vào mắt Tần Xán: "Từ sau trận mưa bão hôm trước, anh cảm thấy mỗi khi chúng ta làm t.ình với nhau, hình như em luôn hơi... dè dặt."
Tần Xán: "Hả?"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ thêm rồi giải thích rõ hơn: "Đây không phải là lời chê trách, chỉ là anh thấy, đôi khi em có vẻ quá dịu dàng."
Tần Xán: "..."
Cậu không thốt nổi lời nào vì trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết chuyện này chẳng phải ảo giác của Tạ Dĩ Tân.
Lần trước ngay tại lối vào căn hộ, cũng trong một ngày mưa lớn, Tạ Dĩ Tân đã rơi nước mắt làm Tần Xán sợ chết điếng người.
Cậu biết Tạ Dĩ Tân có lẽ bị ám ảnh bởi ký ức cũ, và chính cậu cũng bắt đầu tự vấn thái độ bộc phát vì ghen tuông khi ấy.
...Quả thực, lúc đó cậu hơi trẻ con quá.
Vì vậy trong những lần mây mưa sau đó, Tần Xán cố gắng kìm nén bản năng sâu trong mình, luôn cư xử dịu dàng và lịch thiệp.
Nhưng không ngờ lại bị Tạ Dĩ Tân nhìn thấu ngay lập tức.
Tần Xán ho khan: "Không phải, dịu dàng một chút... chẳng phải tốt hơn sao?"
"Không phải là không tốt." Tạ Dĩ Tân đáp, "Chỉ là anh thích con người vốn dĩ của em hơn."
"Dịu dàng thế này cũng rất thích, nhưng nếu em có thể hơi thô bạo hơn, liều lĩnh hơn, là chính em nhất, thì anh sẽ càng thích hơn."
Nghe câu này rõ ràng chẳng phải lời khen ngợi, nhưng tim Tần Xán lại đập thình thịch không rõ lý do.
Cậu nói: "...Đây là anh nói đấy nhé."
Tạ Dĩ Tân nhìn cậu, khẽ "Ừm" một tiếng.
Tần Xán thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng thả lỏng cổ áo lại, định cho anh Tạ Dĩ Tân xem bản thân "thật" của cậu trông như thế nào. Nhưng anh Tạ Dĩ Tân đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói: "Chờ thêm chút nữa."
Anh đặt tay lên ngực của Tần Xán, không biết là thật sự muốn tạo khoảng cách hay muốn tận dụng cơ hội: "Anh còn có một việc muốn nói với em."
Tần Xán trầm tư một lúc: "Nói đi ạ."
Tạ Dĩ Tân lẩm bẩm: "Mặc dù chu kỳ quan sát bốn ngày này khá ngắn và mẫu thử cũng không đủ, nhưng anh vẫn khá tự tin với... kết quả mà mình đưa ra."
Tần Xán khó hiểu: "Kết luận gì cơ? Mẫu thử như thế nào?"
Tạ Dĩ Tân nhìn lại mặt cậu: "Ngày hôm đó em hỏi anh là liệu anh chỉ muốn chạm vào em, liệu rằng anh chỉ xem em như một con gấu hình người, còn nhớ không?"
Tần Xán lập tức cứng đờ đứng đó.
Cậu tức thì cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ hổng để trốn đi: "Không phải đâu, hôm đó tâm tình của em hơi dao động nên anh đừng coi trọng quá——"
"Trừ hôm nay, bốn ngày ở Thụy Sĩ không có mưa, thậm chí trời nhiều mây cũng rất ít."
Tạ Dĩ Tân ngắt lời cậu: "Nhưng anh đã nghĩ về em rất nhiều lần."
"Anh sẽ nhớ lại mỗi khi chúng ta hôn nhau, sẽ rất muốn chạm vào em, rất muốn nhìn thấy em, nhưng mỗi lần những cảm xúc này xuất hiện thì trời đều không có mưa."
Tần Xán đột nhiên ngừng nói.
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận cuối cùng của thí nghiệm ngắn hạn của mình——
"Vậy kết luận cuối cùng của anh là, việc thích em là một điều hoàn toàn độc lập với những ngày mưa." Anh nói.
Tạ Dĩ Tân không biết chính xác câu nào của mình đã có tác dụng.
Anh chỉ biết rằng hôm nay Tần Xán thực sự khác thường.
Khác rất nhiều.
Tần Xán vốn dĩ còn trẻ, năng động và thể lực tốt, điều này thì anh luôn biết. Ban đầu Tạ Dĩ Tân có thể phản ứng khá bình tĩnh, nhưng sau đó anh mới nhận ra tiềm năng thể chất của Tần Xán lớn hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Chỉ có thể nói rằng việc chọn khách sạn thật sự đúng đắn, vì ngoài giường ra, gần như mọi ngóc ngách đều được họ sử dụng tới.
Ví dụ như lúc này, tay anh Tạ Dĩ Tân đang đỡ vào gương ở lối vào, Tần Xán đứng sau lưng, một tay giữ lấy eo anh, một tay ôm cằm anh, nửa buộc Tạ Dĩ Tân phải ngẩng đầu lên nhìn họ trong gương.
Tạ Dĩ Tân đứng không vững, mà vốn dĩ sức lực anh không tốt lắm, chỉ có thể dùng tay đỡ vào gương để tự đỡ và dán lòng bàn tay với hình ảnh mình trong gương.
Anh nghe tiếng thở hổn hển hớp hồn của Tần Xán bên tai: "Nhìn kìa, chúng ta đều ở trong gương."
Đó thực sự là một lời vô bổ.
Họ đang nhìn vào gương, chắc chắn sẽ xuất hiện trong đó, nhưng không hiểu vì sao Tạ Dĩ Tân luôn cảm thấy câu nói này lúc này nghe rất gợi dục, cảm giác tai anh nóng hổi đến khó chịu vì hơi thở của chàng thanh niên.
Ngoài trời vẫn chưa mưa, nhưng cổ và tai Tạ Dĩ Tân đỏ như sắp bị nấu chín, anh liếc nhìn mình trong gương, gần như ngay lập tức nhắm mắt lại, thở hổn hển: "Anh không muốn nhìn... em thả tay đi."
Anh thậm chí không cần quay đầu nhìn mặt Tần Xán, bởi vì chỉ cần anh hơi ngẩng mắt lên, anh có thể thấy người thanh niên trong gương đang cúi vào tai mình: "Sao anh lại không muốn nhìn? Rõ ràng đẹp thế mà... đàn anh nhìn chính mình đi, da anh rất đỏ, mắt anh rất đỏ, khắp nơi đều đỏ rực, khắp nơi đều nóng bỏng..."
Chân Tạ Dĩ Tân run lên.
Anh thật sự muốn kết thúc, không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, nên anh gần như run rẩy nói với Tần Xán: "Anh muốn chạm vào em, không muốn chạm vào gương đâu."
"Bây giờ chưa được."
Đương nhiên Tần Xán không thể để anh đạt được điều mình muốn như vậy rồi. Cậu áp tay mình lên mu bàn tay Tạ Dĩ Tân, ép sát người mình vào lưng anh: "Giờ anh dùng lưng chạm vào ngực em cũng giống vậy mà, đợi chút nữa, chút nữa sẽ để anh sờ vào chính diện nhé..."
......
Sau đó, Tạ Dĩ Tân đã đạt được điều mình mong muốn, cuối cùng cũng mặt đối mặt sờ Tần Xán trong phòng tắm.
Cơ bắp của Tần Xán ngoài vẻ đẹp thẩm mỹ, còn có sức mạnh vượt trội, điều đó có nghĩa là cậu có thể dễ dàng bế Tạ Dĩ Tân lên.
Lúc này, Tạ Dĩ Tân gần như bị treo lơ lửng trên không, tay anh quấn vào cổ Tần Xán, toàn bộ trọng lượng cơ thể tập trung vào cây gậy của Tần Xán, kích thích đến độ đôi mắt đỏ hoe của anh không ngừng rơi nước mắt.
Bồn tắm đầy nước nóng, trong phòng tràn ngập hơi nước bốc lên.
Hoạt động cường độ cao thật sự rất tốn sức, cơ bắp căng cứng của Tần Xán giờ đây phủ một lớp mồ hôi mỏng đầy quyến rũ.
Lúc này, Tạ Dĩ Tân đã ý thức được rằng việc gọi dừng cũng trở nên vô ích. Mắt anh dại đi, nhưng vẫn không rời được ánh nhìn khỏi ngực của Tần Xán, lắp bắp hỏi: "...Có được không em?"
Tần Xán biết anh đã thèm khát điều này lâu rồi, bèn thở dài: "Được, anh nhào tới đi."
Vậy là Tạ Dĩ Tân không chút do dự cúi đầu xuống, áp môi lên ngực Tần Xán, nhẹ nhàng dùng răng cắn vào nơi đó.
Trong từng nhịp chuyển động của cơ thể, tư thế của họ lúc này chẳng khác nào Tần Xán đang tự động đưa đẩy ngực vào miệng anh.
Người bình thường dùng tay chân và miệng là chính, nhưng với Tần Xán, có vẻ cậu còn phải tính thêm cả phần ngực.
Tối nay, Tần Xán đúng là chẳng e dè tí nào. Đương nhiên, hàm răng của Tạ Dĩ Tân cũng chẳng phải hạng vừa.
——Lúc anh cao hứng thì anh cắn, mà khi đau đớn chịu không nổi cũng sẽ cắn. Thành ra vùng da thịt trên ngực Tần Xán gần như bị anh nhai nát.
Cơn đau xen lẫn kích thích, cả hai trong một chừng mực nào đó đã đạt đến thế cân bằng kỳ lạ.
Sau khi cả hai vuốt ve cho nhau lúc phóng thích, trong lúc ôm ấp, Tần Xán nhìn xuống thảm họa không thể ngó nổi trên ngực mình, đau đến nhăn nhó cười khổ một tiếng.
Cậu khó tin nói: "Tạ Dĩ Tân, anh nói xem, đây mà là dấu người cắn ra được sao hả?"
Tạ Dĩ Tân lúc này đã nằm bẹp trên giường, mái tóc ướt rũ xuống trán sau khi tắm, vẻ mặt mệt mỏi mà vẫn phảng phất sự uể oải lười biếng.
Anh ngắm dấu răng trên ngực Tần Xán một lúc lâu, vẫn bình thản phân tích: "Hồi nãy trong phòng tắm là tại em không nhịn được cứ đột ngột thúc vào trong anh."
Tần Xán: "..."
Tạ Dĩ Tân: "Đây là do em tự kéo dài thời gian, nên cuối cùng không phải anh chủ động cắn mà là bị động cắn. Em không thể trách anh được."
Tần Xán: "..."
"Nhưng quả nhiên làm ở những nơi ngoài giường cảm giác sướng hơn hẳn."
Tạ Dĩ Tân nghĩ ngợi, lại đưa ra vài gợi ý khác: "Sau này bàn làm việc trong phòng sách cũng có thể thử. Hoặc chúng ta có thể thử với máy giặt, biết đâu hiệu ứng rung lại đã hơn. Nhưng bàn ăn thì thôi đi, không thì——"
Giọng anh đã khàn đặc đến mức chính anh không nhận ra bản thân nghe còn gợi cảm mờ ám hơn bình thường. Nói về mấy chuyện này mà ánh mắt anh vẫn tỉnh bơ, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.
Tần Xán không thể nghe thêm những lời hổ báo này nữa, liền nhanh chóng cúi xuống bịt miệng anh lại, chỉ mong chặn được cái người lắm lời trước mặt.
Tạ Dĩ Tân khẽ run mi rũ mắt, đón nhận và đáp trả nụ hôn của cậu. Thật ra, anh rất thích khi Tần Xán hơi hung hăng, có chút dữ dằn thế này.
Tuy nhiên, tay anh không chịu yên. Ngón tay cứ mãi lần theo những dấu răng trên ngực cậu làm Tần Xán vừa đau vừa ngứa, xấu hổ nói: "Đừng, anh đừng sờ vào nữa..."
"Hình như bên phải đúng là bị anh cắn nặng hơn rồi." Tạ Dĩ Tân nhỏ giọng, "Để anh bôi thuốc cho em."
Tần Xán: "Bôi thuốc á?"
Tạ Dĩ Tân: "Anh có mang theo thuốc mỡ trong hành lý. Bôi một chút đi, nếu không sưng lên mà cọ vào áo thì sẽ rất khó chịu."
Tạ Dĩ Tân chu đáo đến mức kỳ lạ, làm Tần Xán thoáng chần chừ: "Không sao đâu, em... cũng không đến nỗi yếu đuối thế."
Nhưng cậu không thể cãi lại Tạ Dĩ Tân.
Thật hiếm thấy một cặp đôi kỳ quái như họ——thông thường sau cuộc mây mưa của cặp đôi thì toàn là công sẽ dỗ dành vuốt ve thụ, chứ trần đời chưa thấy thụ lại đang nhiệt tình bôi thuốc vào d.ú công bao giờ.
Ngón tay Tạ Dĩ Tân dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa đều lên những dấu cắn trên ngực Tần Xán.
"Đừng động, thuốc sẽ dính lên ga giường đấy."
"Ss...!"
Dưới ánh đèn, vùng da được bôi thuốc của Tần Xán trở nên bóng loáng, cơ bắp càng căng mọng đến nổi bật và đẫy đà hơn.
Đẹp đến mức làm cho Tạ Dĩ Tân không thể rời mắt dù chỉ một giây.
Ngón tay anh tiếp tục miết nhẹ đưa thuốc mỡ thấm sâu vào da. Đến cuối cùng, thuốc mỡ thậm chí còn ấm nóng lên.
Ánh mắt Tạ Dĩ Tân càng lúc càng sáng rực.
Tay anh không chỉ dừng lại ở ngực cậu mà bắt đầu trượt dần xuống vùng cơ bụng khiến Tần Xán cảm giác có gì đó sai sai.
Nhìn cơ thể mình bóng loáng vừa được đánh dầu, Tần Xán nhận ra mình lại bị lừa rồi.
Tần Xán: "Mình...còn chưa bôi xong à anh?"
Một lúc sau, Tạ Dĩ Tân mới đáp lại chậm rãi: "Phải xoa đều như thế này thuốc mới thấm nhanh được."
Tần Xán: "..."
Lại thêm năm phút trôi qua, Tần Xán nhịn không nổi hỏi lại: "Vẫn chưa xong nữa sao?"
Lần này Tạ Dĩ Tân không thèm trả lời thẳng, chỉ thì thầm: "Ban đầu chỉ thấy mềm mềm núng nính như bánh pudding, giờ ngay cả độ bóng cũng giống rồi."
"Cái quỷ gì vậy trời..." Tần Xán nói được nửa câu, giọng đột ngột cao lên: "Tạ Dĩ Tân, anh dừng lại đó, sao giờ anh dùng cả bàn tay luôn vậy? Chỉ cần ngón tay thôi mà!"
"Ừm."
"Anh "Ừm" là sao? Ss...Khoan đã! Sao giờ cả hai tay anh cũng xông vào rồi? Chỉ có vết bên phải nặng hơn thôi, anh định làm gì thế?"
"Dùng cả tay thì diện tích tiếp xúc lớn hơn, bôi thuốc cũng nhanh hơn."
"...Anh nghĩ em dễ bị lừa lắm phải không?"
"Cho anh xoa thêm chút nữa thôi được không... ưm!"
"Được rồi, anh xoa của anh, em làm chuyện của em."
"Không phải mình vừa tắm xong sao? Em——"
"Thế lát nữa tắm lại."
"..."
"Đàn anh, anh... thả lỏng chút."
"..."
Không biết từ lúc nào, cơn mưa chiều dự báo đã bắt đầu rơi. Những hạt mưa dày và nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ, như thì thầm báo hiệu sự hiện diện của nó.
Trong căn phòng sáng đèn, lúc này không còn ai để ý đến thế giới bên ngoài nữa.